Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 265: Mày mới là kẻ điên




Editor: TranGemy

Betaer: Mẹ Bầu

“Là cô ta, Ôn Như Cảnh.”

Trợ lý Lãnh cũng đã chờ trước cửa, anh ta tiến lên trực tiếp đưa giấy tờ giám định cho Liên Hoa: “Tôi đã lấy được kết quả, người phụ nữ bị thiêu chết đó, đã được xác thực là Ôn Như Cảnh.”

Liên Hoa nhíu chặt hàng lông mày, nhận lấy giấy tờ giám định vẻ đầy khiếp sợ: “Là cô ta? Thật sự là cô ta!”

Dù Liên Hoa đã sớm có suy đoán, nhưng khi ý nghĩ ấy được chứng thực là sự thật, trong lòng cô vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi!

Ôn Như Cảnh, Ôn Như Cảnh, cô ta thật là độc ác! Chỉ một ngọn lửa của cô ta mà gây nên tất cả tai họa, khiến cho Thiếu Khuynh suýt chút nữa thì mất mạng!

Tại sao cô ta có thể chết dễ dàng như vậy! Tại sao cô ta có thể gây ra tất cả những bi kịch này, chỉ một cái chết đơn giản như vậy là đã có thể cắt đứt mọi căm hận và ý định báo thù của cô!

Trợ lý Lãnh vỗ nhẹ Liên Hoa để cô tỉnh táo lại: “Liên tiểu thư, thời gian qua vụ án phóng hỏa này đã được tổ chuyên án tích cực điều tra, kết quả giám định mới có, cảnh sát cũng chỉ mới xác nhận thân phận người chết, tội phạm phóng hỏa biệt thự Liên thị chính là Ôn Như Cảnh! Bởi vì cô ta chết tại chỗ, sau nay vẫn còn phải tiếp tục điều tra…”

“Ôn Như Cảnh, cái chết của cô ta quá đơn giản, chẳng lẽ chết như vậy là xong hết sao?” Liên Hoa hận đến nghiến chặt răng cũng không thể vơi bớt phẫn hận trong lòng, Ôn Như Cảnh có chết một trăm lần cũng không thể hóa giải hết nỗi hận của cô!

“Tôi sẽ giám sát nghiêm ngặt công tác điều tra sau này của cảnh sát, xin cô yên tâm, những tổn thương mà thiếu gia phải chịu, tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta…” Trên mặt trợ lý Lãnh hiện lên vẻ giận dữ nhất định không tha: “Cô ta chết rồi, nhưng ngoài cô ta ra còn có nhiều thứ khác nữa, tuyệt đối không thể để cô ta chỉ dùng một cái mạng là có thể trả hết nợ, là có thể bù đắp được mọi thứ!”

Trong đầu Liên Hoa thoáng qua một suy nghĩ, cô biết, Ôn Như Cảnh chết rồi, nhưng còn có một người khác ở đây, cô biết mình phải làm gì rồi!

“Trợ lý Lãnh, cảm ơn anh!” Liên Hoa nắm chặt tờ kết quả giám định trong tay, thành khẩn nói một tiếng cảm ơn: “Tôi có thể cầm tờ giám định DNA này đi được không?”

“Dĩ nhiên, tôi đã yêu cầu bệnh viện in ra rất nhiều bản kết quả giám định, cô cứ cầm bản này đi, ở chỗ tôi còn rất nhiều.”

Liên Hoa cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tốt! Có nó, tôi mới có thể đi làm chuyện tôi phải làm… Trợ lý Lãnh, những chuyện sau này đành nhờ vào anh, anh là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này! Tôi còn có việc khác cần xử lý, tôi đi trước đây.”

Sau khi từ biệt trợ lý Lãnh, Liên Hoa lên xe, nói với tài xế: “Đến bệnh viện tâm thần Lam Sơn, dùng tốc độ nhanh nhất đẻ chạy đến đó!”

Nói xong, cô lại nhấc điện thoại gọi cho luật sư phụ trách vụ kiện của Tiểu Bạch: “Luật sư Ân, xin chào, tôi là Liên Hoa. Tôi đang muốn tới Lam Sơn thăm Ôn Ngữ, mặc dù ban đầu tòa án đã ra lệnh từ chối tất cả khách tới thăm Ôn Ngữ, nhưng hi vọng ông có thể giúp tôi sắp xếp một chuyến thăm bệnh, khoảng một giờ sau là tôi tới đó, làm phiền rồi!”

Đúng như mong đợi của Liên Hoa. Quả nhiên, một giờ sau, khi cô đến trước cửa bệnh viện tâm thần, chỉ đơn giản đăng kí tên ở chỗ bảo vệ, sau đó cô được một bác sĩ tới đón, rồi dẫn cô một đường thẳng đến phòng bệnh của Ôn Ngữ.

“A ha ha, A ha ha ha! Mày mới là người điên, mày mới là kẻ điên! Tao là chủ tịch Ôn thị, tao là Ôn Ngữ, tao không có bệnh, tao là một người bình thường!”

Còn không đợi Liên Hoa đi vào phòng bệnh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc không ngừng truyền đến. Nhưng cái giọng nói chói tai kia chính là tiếng gào thét, giống như thật sự là một người điên đang lên cơn điên, làm cho người ta cảm thấy cả người sợ hãi. 

“Ngoài Ôn Ngữ ra, còn có người nào ở trong đó sao? Bây giờ tình trạng của Ôn Ngữ thế nào, tinh thần và trí tuệ bà ta còn tỉnh táo chứ, tinh thần có được như bình thường không?” Liên Hoa nhẹ giọng hỏi.

Bây giờ cô hi vọng ở trong phòng bệnh chính là Ôn Ngữ, chứ không phải là một kẻ thật sự đã bị điên, chỉ có như vậy, tin tức mà cô muốn nhắn nhủ tới mới thật có thể “nhất kích tất sát” (*), thật có thể đủ để cho Ôn Như Cảnh dù có chết cũng không được an tâm!

(*) Nhất kích tất sát: Từ ngữ thường dùng trong võ thuật. Dịch nghĩa: một đòn kết liễu được đối thủ và chấm dứt tình huống. Ý câu “nhất kích tất sát” trong đoạn trên muốn nói: tin tức của Liên Hoa mang đến cho Ôn Ngữ giống như một đòn quyết định để hạ gục đối thủ trên võ đài

Bác sĩ nói rất cặn kẽ: “Tình trạng hiện tại của Ôn Ngữ lúc tốt lúc xấu, giống như bây giờ bà ta đang gào thét như vậy, rõ ràng chỉ là phát bệnh nhẹ thôi, bệnh tâm thần của bà ta mà phát tác nghiêm trọng thì còn quên luôn mình là ai, run rẩy núp trong góc không lại dùng đầu đập vào tường.”

“Vậy sao…” Liên Hoa nhẹ nhàng gật đầu, Ôn Ngữ bị giam ở đây một thời gian, cũng đã bị đồng hóa thành điên cuồng thần kinh rồi, nhưng lúc này Ôn Ngữ có thể nhận biết mình là ai, thần trí cũng gọi là tỉnh táo, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.

Bác sĩ lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, Liên Hoa đứng trước cửa có thể thấy rõ ràng Ôn Ngữ ở trên gường bệnh.

Trước nay, Ôn Ngữ chưa bao giờ có bộ dạng nhếch nhác tang thương và tiều tụy đến không chịu nổi như vậy, tóc tai bà ta xốc xếch như đống rơm, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng mặc trên người thì bẩn thỉu, gương mặt hiện đầy nếp nhăn như vỏ quýt bị phơi khô, quả thực giống như một bà lão vậy.

Bà ta bị trói trên giường bệnh, khàn giọng lớn tiếng cười một cách quái dị: “Ha ha, con gái của tôi là thiếu phu nhân nhà họ Đỗ, cháu ngoại tôi là người thừa kế nhà họ Đỗ, trên đời này tôi chính là người phụ nữ cao quý nhất, tôi có thể điều khiển cả thế giới này, các người đều phải nghe lời tôi, tôi là Ôn Ngữ!”

Bà ta nào có còn một chút dáng vẻ của quý phu nhân, hoàn toàn là bộ dạng của một kẻ điên.

“Bác sĩ, anh có thể đợi ở cửa một chút được không, tôi muốn nói chuyện riêng mấy câu với Ôn Ngữ?” Liên Hoa quay sang nói lời nhờ cậy bác sĩ: “Tôi chỉ có mấy câu muốn nói, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”

“…” Bác sĩ chần chừ một lát, lại nghĩ đến ban nãy viện trưởng đã cẩn thận dặn dò, bảo anh ta cố gắng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của vị tiểu thư này, nên mỉm cười nói: “Được, nhưng cô ngàn vạn lần không được đến gần bà ta, lại càng không được cởi dây trói cho bà ta, ngộ nhỡ bệnh nhân nổi cơn điên lên, dù tôi có ở ngay ngoài cửa cũng không kịp vào cứu cô đâu.”

“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ chú ý.” Liên Hoa nói cảm ơn lần nữa, sau đó từ từ bước vào phòng bệnh.

“Là mày! Con tiện nhân này!” Ôn Ngữ vừa nhìn thấy Liên Hoa đã lập tức điên cuồng giãy giụa, sợi dây đặc chế siết chặt vào da thịt bà ta, khuôn mặt Ôn Ngữ vặn vẹo lớn tiếng gào lên: “Tiện nhân, mày thả tao ra, tao không muốn ở chung một chỗ với một lũ điên, Như Cảnh và Yến Thừa sẽ cứu tao ra, chờ tao ra khỏi đây rồi, tao nhất định sẽ giết chết mày!”

“Ôn Ngữ, bà còn nhận ra tôi.” Liên Hoa ngồi xuống sofa trước giường bệnh, cô lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ôn Ngữ: “Bà vẫn chưa hóa điên, thật là đáng tiếc.”

“Con tiện nhân, mày chỉ mong tao hóa điên luôn phải không! Tao cho mày biết, tao không điên, tao nhất định sẽ nhớ được mình là ai, nhất định tao có thể ra ngoài!” Trong mắt Ôn Ngữ dần hiện lên vẻ điên cuồng: “A ha ha ha, tao có con gái, còn có cháu ngoại, bọn họ nhất định sẽ cứu tao, tao sẽ không phải ở cả đời trong cái viện thương điên này, tao nhất định sẽ ra ngoài giết chết mày!”

“Tôi nói bà không điên thì thật đáng tiếc, là bởi vì… Sau này, bà có thể nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện!” Liên Hoa bình thản nói.

Cô lấy từ trong túi ra mấy tờ báo, còn có cả báo cáo giám định mới lấy được, Liên Hoa đưa từng tờ một ra trước mắt Ôn Ngữ, để cho bà ta nhìn thật rõ ràng.

“Đến đây đi, nhìn cho kỹ vào, từ từ cảm nhận sự tuyệt vọng cho đến lúc hành động điên cuồng đi!”