Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 263: Cổ quái




Editor: Yi siêu biến thái

Betaer: Mẹ Bầu

Anh lo lắng có phải tinh thần của Liên Hoa đã có chút bất ổn, có phải lại xuất hiện ảo giác lừa mình dối người hay không?

Cô nói như vậy chỉ là vì bọn họ cũng mong đợi có kỳ tích có phải không? Có thể ai cũng biết, kỳ tích được gọi là kỳ tích, cũng vì xác suất xảy ra gần như bằng không. Mà chuyện có xác suất bằng không, gần như đồng nghĩa với chuyện không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra…

“Em là người vì bị đả kích mà trốn tránh thực tế hay sao? Đương nhiên những thứ này là thật!” Liên Hoa cho Triển Thiếu Khuynh một nụ cười vô cùng xán lạn, đem đầu đuôi gốc ngọn của chuyện đã xảy ra hôm nay nói một lần. Triển Thiếu Khuynh nghe được vô cùng kinh ngạc, làm cho lòng anh nổi lên cuồn cuộn sóng lớn.

Anh vừa không muốn tin tưởng loại chuyện vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại, nhưng lại không thể khống chế được niềm hi vọng đang dâng lên. Nếu như có thể, đương nhiên anh dù có trả bất cứ giá nào cũng muốn mình có một thân thể khỏe mạnh.

Nhưng trên thế giới thật sự có một người phụ nữ tên là Tố, nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc nghịch thiên cứu chữa anh ư!

Lòng Triển Thiếu Khuynh rung động hồi lâu mới cầm chặt tay Liên Hoa, có chút lo lắng hỏi: “Liên Hoa, em xác định chắc chắn?”

"Vù vù vù——"

Một tiếng kêu chói tai xuyên qua cửa sổ truyền vào, tiếng cánh quạt chuyển động trở nên rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.

“Trực thăng từ đâu tới vậy? Giờ này ai còn đến?” Liên Hoa liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ tối, ai lại lái trực thăng, lại dám tự tiện xông vào phạm vi lãnh địa của Triển thị?!

“Thiếu Khuynh, anh nằm yên ở đây, em đi xem chuyện gì xảy ra!” Liên Hoa dặn dò Triển Thiếu Khuynh mấy câu rồi đi đến bên bệ cửa sổ. Cô ngửa cổ nhìn lên, mấy luồng đèn pha đã thẳng tắp chiếu vào chiếc máy bay trực thăng trên không trung, nó lập tức bị bại lộ trong bóng đêm đen tuyền, không thể trốn đi đâu được.

Ông cự Triển cau mày đi đến phòng khách trấn giữ. Ông chỉ huy đội vệ sĩ của nhà họ Triển ẩn nấp ở trong góc, toàn bộ súng đạn đã chuẩn bị xong, chỉ cần người xuống trực thăng có địch ý thì bọn họ sẽ ra tay.

“Tôi là Tố.” Bỗng nhiên, một âm thanh khuếch đại truyền ra từ trong trực thăng, giọng của người phụ nữ đó không có chút tình cảm, chỉ đơn giản nói ra ba chữ.

Ba từ này phảng phất mang theo ma lực, làm cho cả người Liên Hoa trên lầu cùng ông cụ Triển dưới lầu run lên, trong mắt phát ra sự cực kỳ nhiệt tình.

“Không ai được hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi tôi hạ lệnh, nếu không, không ai được làm cho bất kỳ người nào trên trực thăng bị tổn thương!” Ông cụ Triển thông qua bộ đàm ra lệnh với lính giải ngũ đào tạo thành vệ sĩ, ông nhanh chóng đến đến sân vườn, ngẩng đầu, mong đợi vị này đi xuống.

“Thiếu Khuynh, là Tố, cô ấy đến, cô ấy đã đến rồi!” Liên Hoa chạy về giường run rẩy nói với Triển Thiếu Khuynh: “Anh không cần gấp gáp, em sẽ tiếp đón cô ấy, cô ấy nhất định có thể cứu anh, nhất định có thể làm vết thương của anh hồi phục hoàn toàn. Anh ngoan ngoãn nằm đó không được nhúc nhích, cũng không được gấp gáp, anh chỉ cần chờ ở đây thì tốt rồi, em và bác Triển sẽ chiêu đãi cô ấy!”

“Được, anh không nóng ruột, em cũng đừng gấp gáp.” Triển Thiếu Khuynh cười trấn an cô, có lẽ đối với chuyện khôi phục chân cho anh, Liên Hoa còn gấp gáp hơn cả anh, còn nóng lòng tìm biện pháp hơn cả anh nữa.

“Thiếu Khuynh, em phải đi xuống, anh ngủ một lát, chờ mọi người đưa Tố tới gặp anh.” Lòng của Liên Hoa đã sớm bay xuống tầng dưới, cô dặn dò bác sĩ và y tá mấy câu rồi chạy vội xuống lầu.

Đi tới đình viện, dưới ánh sáng của đèn pha, cô vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng, máy bay trực thăng dừng vững vàng ở trời cao cách chừng một trăm thước, từ trên máy bay trực thăng chợt một chiếc thang dây được ném ra.

Một bóng người mặc áo trắng theo chiếc thang dây đi xuống. Đến giữa không trung cô buông hai tay ra, như thiên thần giáng xuống vậy, nhẹ nhàng dứt khoát nhảy vào trong đình viện. Tà áo trắng của cô nhẹ nhàng tung bay, mà ở trong lòng ông cụ Triển và Liên Hoa, người này có thể là thần tiên đến chữa trị cho Thiếu Khuynh.

Chờ Tố xuống rồi, máy bay trực thăng lập tức bay lên cao, dùng tốc độ cực nhanh bay khỏi tầm mắt mọi người, hòa làm một thể với bầu trời đêm.

Tố ngẩng đầu vẫy tay với máy bay trực thăng, nhìn nó bay xa, lúc này mới đi đến đám người trong đình viện.

Lúc này Liên Hoa và ông cụ Triển mới nhìn Tố hết sức chăm chú. Cô là một cô gái, một cô gái cực kỳ lạnh lùng và xinh đẹp. Có thể cô là con lai.

Cô có ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, một mái tóc đen nhánh dài đến ngang lưng, da trắng như muốn hòa với bộ đồ mặc trên người. Mà chỗ đặc biệt nhất trên người cô là đôi con ngươi. Đôi con ngươi của cô màu tím đậm giống như thủy tinh cao cấp, cực kỳ hiếm thấy, vẫn còn tản ra cái lạnh cách xa người ngoài nghìn dặm.

Trong lòng Liên Hoa và ông cụ Triển không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ như nhau, đây là Tố sao?!

Tố thật sự là một cô gái xinh đẹp chừng hai sáu, hai bảy tuổi đứng trước mắt này sao? Nếu như với tuổi tác trẻ như vậy, lại có thể chế ra loại thuốc nghịch thiên như vậy, cũng không tránh khỏi quá yêu nghiệt, quá kinh sợ đi? Cô ấy thật sự là Tố?

“Ông là Triển Dực sao?” Tố nhẹ nhàng tiến lên, ánh mắt tùy ý nhìn ông cụ một chút, trực tiếp nói. “Tôi tới đây theo lời đã hẹn, mang theo thứ có thể cứu được Triển Thiếu Khuynh.” Cô vỗ cái hộp hình lập phương trên lưng mình, tỏ rõ mình đã mang theo tất cả dụng cụ.

“Là thuốc cô đã dùng để tự trị liệu vết thương của mình lúc sáng sao?” Ông cụ Triển vẫn còn mang theo sự hoài nghi, mặc dù giọng nói của cô gái trước mắt này giống với giọng nói lúc sáng, nhưng trẻ như vậy thì có hơi quá…

“Không phải, thuốc tôi dùng để trị liệu tay trái của mình là thuốc cấp thấp, lần này tôi mang đến là thuốc cấp cao.” Tố xách cái hộp tới trước tay mình: “Đây là thuốc đặc biệt dùng để trị liệu thần kinh tổn thương của Triển Thiếu Khuynh.”

“Tốt lắm, Thiếu Khuynh cũng đã được mang tới nơi này!” ông cụ liếc mắt thấy được vết thương trên tay trái của cô còn lưu lại chút dấu vết, rốt cuộc xác nhận được cô gái trước mắt chính là Tố. Ông cụ có chút kích động nói: “Tố, bây giờ khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đến thăm vết thương của nó, bắt đầu từ ngày mai chuẩn bị chữa trị cho nó, có thể không?”

“Bây giờ tôi có thể đi thăm bệnh luôn, không có vấn đề gì.” Tố không cảm kích, nói thẳng: “Tôi muốn nhanh chóng chữa khỏi cho anh ta, cho nên cũng không cần lãng phí thời gian, ai dẫn đường giúp tôi, để tôi đi xem vết thương của anh ta một chút?”

“Tôi dẫn cô đi, mời đi theo tôi.” Liên Hoa khẽ tiến lên, nói với Tố: “Thiếu Khuynh vừa mới tỉnh lại, nếu như cô kiên trì, bây giờ có thể xem qua tình trạng vết thương của anh ấy, còn trị liệu cụ thể thì để đến mai thôi.”

“Cô là ai?” con mắt màu tím lạnh lùng của Tố đính trên người Liên Hoa, ánh mắt có chút cổ quái không rõ: “Cô là người nào?”

“Xin chào, tôi là Liên Hoa! Tố, rất hân hạnh được gặp cô.” Liên Hoa đưa tay ra thể hiện thiện ý.

“Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi không muốn đi thăm anh ta nữa.” Tố nói thay đổi liền thay đổi ngay, cô nhìn Liên Hoa đầy thâm ý mấy lần, đeo túi xách quay đầu rời đi: “Chỗ nghỉ của tôi ở đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi!”

“Liên Hoa lúng túng thu tay, nhún nhún vai, cũng không để bụng sự thất lễ của Tố.

Hoặc giả tất cả những người cuồng khoa học đều có hoặc nhiều hoặc ít đều có tình cảm thấp, cũng sẽ không có cái dạng tinh thông thế thái nhân tình, chỉ cần Tố thật sự có thể cứu được Thiếu Khuynh, cô sẽ không có một chút gì không vui đối với Tố. Đối với người có thể cứu Thiếu Khuynh, cô sẽ nỗ lực tha thứ.

Liên Hoa cười khẽ một tiếng, tiến lên nói với Tố: "Cô đã mệt mỏi, vậy để tôi dẫn cô đến phòng ngủ thôi.

Tố quay đầu lại nhìn Liên Hoa một cái, khóe môi khẽ cong lên: "Tốt."

Liên Hoa nhẹ nhàng gật đầu với ông cụ Triển, dẫn Tố đến gian phòng đã sớm được sắp xếp đầy đủ. Đi đến gian phòng, cô giới thiệu sơ lược bố cục biệt thự cho Tố, lấy được bảo đảm ngày mai bắt đầu trị liệu cho Triển Thiếu Khuynh của Tố, liền ra khỏi phòng của Tố.

Trở lại phòng khách, Liên Hoa cùng ông cụ an ủi lẫn nhau mấy câu, cô lại đến phòng bệnh của Triển Thiếu Khuynh dò xét một phen. Khi nhìn thấy anh đã ngủ, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Liên Hoa mới nhẹ nhàng trở về phòng, vội vã tắm rửa thư giãn, cô lên giường ôm Tiểu Bạch đã sớm thiếp đi, gian nan cố gắng ngủ.

Một đêm này, Liên Hoa cùng ông cụ Triển đều ngủ cực kỳ không yên ổn. Hôm nay bọn họ bị đủ loại kích thích, trải qua trằn trọc trắc trở, bọn họ mới tìm được người duy nhất trên thế giới có thể cứu vãn hai chân Thiếu Khuynh, hi vọng dấy lên trong lòng muốn đốt cháy bọn họ.

Tâm kích động không ngủ được, bọn họ chỉ có một hi vọng xa xỉ, chỉ mong hi vọng này sẽ không tiêu tan, Tố có thể chữa trị cho Thiếu Khuynh, thật sự có thể làm cho chân anh ấy khôi phục như người thường…

Một đêm trôi qua thật nhanh, năm giờ sáng, sau khi Tố rời giường rửa mặt thì đeo cái hộp của mình đến phòng khách, ông cụ cùng Liên Hoa gần như một đêm không ngủ trao đổi, vừa thấy Tố đi đến liền vui mừng nghênh đón.

“Tố, cô ngủ ngon không?” Liên Hoa cười thân thiết hỏi: “Không biết cô có yêu cầu gì với phòng không, có chỗ nào không thích không? Tôi đi gọi phòng bếp làm điểm tâm, cô thích ăn gì?”

“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Tố vẫn dùng giọng nói lạnh lẽo, vẻ mặt thành thật nói với hai người: “Ngày hôm qua không phải nói hôm nay bắt đầu trị liệu cho Triển Thiếu Khuynh sao? Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi!”

“À? Tốt lắm!” Ông cụ Triển đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta đến phòng bệnh thôi! Nhưng có thể Thiếu Khuynh còn chưa tỉnh dậy, có ảnh hưởng việc chẩn đoán bệnh của cô không?”

Tố lắc đầu: “Sẽ không, anh ta tỉnh hay ngủ không ảnh hưởng đến việc chẩn đoán thương thế của anh ta. Nhưng mà khi bắt đầu trị liệu, nhất định anh ta sẽ tỉnh!”

Liên Hoa và ông cụ trong nháy mắt không biết phải tiếp tục đề tài này thế nào nữa. Đề tài liền lập tức lắng xuống, ba người lẳng lặng đi đến phòng bệnh. Tố lấy ra các loại dụng cụ tinh xảo nhưng cổ quái, làm xét nghiệm khắp người Triển Thiếu Khuynh.

Một lúc lâu sau, Tố gần như nghiên cứu hết toàn thân Triển Thiếu Khuynh, mới gật đầu nói: “Thương thế của anh ta không khác lắm so với sự tưởng tượng của tôi, chính là giống như trong hồ sơ bệnh án, cũng không phải vết thương gì quá lớn. Tôi đoán chừng một tuần thì có thể làm cho tất cả vết thương của anh ta đều khép lại!”