Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 260: Vết thương nhỏ mà thôi




Edit: Phong Nguyệt

Beta: Sunlia

Đã sắp đến một giờ rồi, không có, không có bất kỳ ai đáp lại......

J xoa xoa mồ hôi trên trán, tại sao có thể như vậy, chương trình của anh ta có thể định vị rất nhanh mệnh lệnh của mình trong phạm vi toàn thế giới, nửa giờ đã là tốc độ chậm nhất hơn trước kia rồi, làm sao có thể một giờ cũng không có ai trả lời!

"A! Có!" J đang có chút đánh mất lòng tin, cho là cái người phụ nữ điên kia đã hủy số liệu thì anh ta vui mừng thấy Software có hồi báo, anh ta tìm được cô ta!

Tinh thần J lập tức tỉnh táo, hết sức chăm chú xác định vị trí của người phụ nữ điên kia, nhanh chóng vận chuyển máy vi tính siêu cấp để cho anh ta như có thần hỗ trợ, chỉ tốn mấy phút đồng hồ, anh ta đã hoàn toàn khống chế máy vi tính của đối phương.

J thở phào nhẹ nhõm, sau khi kiểm tra số liệu máy vi tính của đối phương, anh ta trực tiếp kích phát hình ra một ca khúc hết sức ồn ào, mặc kệ cái người phụ nữ điên đang làm gì, cô ta đều nhất định sẽ nghe ca khúc tẩy não vô địch này!

"Shit!" Thời gian chỉ qua mười mấy giây, từ trong tai nghe J nghe được bên kia máy vi tính truyền đến một tiếng gầm nhẹ, tiếp một trận âm thanh của bàn gõ và con chuột, người đối diện đang cố gắng tránh thoát khống chế, hết sức làm biện pháp bổ túc.

J nở nụ cười hắc hắc, anh ta đã không phải là thiếu niên của hai năm trước, bây giờ sau khi bị anh ta khống chế, tuyệt đối không có khả năng thoát ra!

Anh ta sử dụng máy này chỉ nghe được chứ không có ống để trả lời, anh ta căn bản cũng không sợ âm thanh tiết lộ ra bí mật gì, cho nên cười đến phóng đãng âm thanh càng lúc càng lớn, rốt cuộc dẫn tới người ở bên cạnh bất mãn.

"Hừ, J, cậu không thể tự mình nghe lén sao!" Tiểu Bạch, Liên Hoa và Triễn lão gia đều muốn nói chuyện, tiến lên rút tai nghe xuống, khiến âm thanh đối diện truyền đến cả căn phòng.

J không thể làm gì khác hơn là tắt ca khúc, đang ra lệnh cửa sổ đánh một chữ: "Hel¬lo!"

"Cậu là người hai năm trước?" Bỗng nhiên, từ bên trong truyền tới một giọng nữ lạnh như băng, cô ta lấy một giọng tiếng anh thuần chuẩn lạnh lùng nói.

Giọng nói của cô ta là không hề có cảm xúc phập phồng cứng rắn, trong âm thanh nghe không hiểu rõ tuổi tác, mặc dù trong lời nói không phải cố ý mang theo ý lạnh, nhưng làm cho người ta nghe sẽ yên lặng rùng mình một cái, cô ta nhẹ giọng hỏi: "Cậu là người giúp tôi khôi phục số liệu hai năm trước? Cậu lại tìm trở về?"

J nhíu mày, nhanh chóng gõ một câu: "Cô làm sao biết?"

Giọng nữ đối diện nhàn nhạt nói: "Là cậu không sai ư, trong hai năm qua, vẫn chỉ có một mình cậu có thể đột phá phòng tuyến bên này của tôi, so với máy vi tính của tôi thì tài nghệ càng cao siêu hơn người, tôi chỉ gặp qua một mình cậu mà thôi."

"Thông minh, là tôi không sai." J tiếc chữ như vàng viết lên, tay qua ở một cái máy khác lần theo dấu vết sử dụng chương trình xác định vị trí của cô ta.

"Hai năm không thấy, kỹ thuật của cậu lại cao siêu rất nhiều, tôi cũng đã thật lâu không có cập nhập kiến thức vào máy vi tính của mình......" Giọng nữ hình như lọt vào suy tư, âm thanh phai nhạt dần xuống, dừng một chút, cô mới lại lạnh lùng mà nói: "Cậu có chuyện gì tìm tôi? Hai năm qua cậu đều không có liên lạc với tôi, lần này không phải chỉ là muốn tới đây tìm kiếm kích thích chứ?"

"Đúng, tôi có chuyện tìm cô." J quay đầu lại nghiêm túc viết chữ, hỏi cô nói: " Tôi nhớ được...... Hai năm trước cô ở đây nghiên cứu cái đề tài《 Đoạn thể tự sinh, có thể hỏi cô một chút, bây giờ thành quả nghiên cứu như thế nào rồi? Tất cả bác sĩ chữa trị chân cho lão đại tôi đều bó tay, cô có thể hồi phục cho lão đại tôi được không?"

Trong nháy mắt tinh thần Liên Hoa, ông Triển và Tiểu Bạch đều khẩn trương, bọn họ dựng lỗ tai nghiêng tai lắng nghe, vô cùng mong đợi giọng nữ lạnh lùng đối diện sẽ nói cái gì.

Cô ta thật sự có loại thuốc cứu người này sao? Cô ta là không bằng lòng dùng nó tới cứu Thiếu Khuynh sao?

"Hừ, cậu quả nhiên nhìn tài liệu của tôi, tôi biết ngay, sẽ không đàng hoàng chỉ giúp tôi khôi phục số liệu ——" Giọng nữ trong lời nói ý lạnh lại sâu hơn, lạnh như băng hình như có hình thể, làm cho người ta nghe được tâm lạnh rõ ràng, cô ta dùng cái âm thanh này tiếp tục hỏi: "Cho nên lần này cậu là tới đòi hỏi tôi món nợ ân tình kia, muốn tôi cứu người kia đến trả ân tình cho cậu? Ha ha, nguyện vọng khác còn chưa tính, nhưng chuyện cứu người, tôi nhất định sẽ giải quyết việc chung, là ai? Bị thương cái gì? Bằng lòng lấy cái gì tới trao đổi? Bây giờ tôi làm bất cứ chuyện gì cũng bằng tâm tình, mà bây giờ, tâm tình của tôi thật không tốt ——"

"A a! Cô đừng tâm tình không tốt, chúng ta lâu ngày mới gặp, có cái gì mà tâm tình gì không tốt chứ!" J luống cuống, chen vào tai nghe nói lời nói thẳng, anh ta nói chêm chọc cười muốn xoay chuyển ý định của cô gái kia: "Ha ha, tôi tùy tiện xâm lấn máy vi tính của cô là tôi không đúng, nhưng trừ cái biện pháp này, tôi còn có thể làm sao liên lạc với cô? Năm đó tôi cũng chỉ là thoáng nhìn, không cẩn thận thấy được cô sáng chế ra loại thuốc cường đại như vậy, mà tôi thề trong lòng hai năm qua chưa từng có nói lung tung! Đi cầu xin cô đều không phải là dựa dẫm vào tôi lấy được thông tin, tôi là thật giữ kín như bưng!"

"Hừ, tôi đoán cậu cũng không dám nói cho người khác biết, nếu không cậu cũng sẽ không khôi phục hết những tài liệu kia thì chạy không thấy đâu, giọng nữ cười lạnh nói: "Xem năm đó cậu đã giúp tôi nhưng tình cảm thì để đó, sự kiện kia tới đó là hết, chuyện cứu người, tôi không nhận!"

"Đừng có gấp!" Một chút ý thức còn lại của J đều gửi tất cả bệnh án điện tử, x quang của Triển Thiếu Khuynh cũng gửi hết cho máy vi tính bên kia: "Mời xem trước một chút những bệnh này tính có được hay không, tôi cầu xin cô, cô xác định một cái, có thể trị hay không, cô nói câu cũng tốt đi!"

Đang lúc nói chuyện, J cưỡng chế máy vi tính của người phụ nữ điên mở ra sổ khám bệnh, thiết trí hình ảnh tự động lật giấy, ép buộc cô xem dần xuống, sau đó tay chỉ như bay cắt màn ảnh đến một cái máy vi tính siêu cấp khác, máy vi tính kia chủ yếu ghi chép số liệu truyền lại của anh ta và người phụ nữ điên, nếu như cô ta không muốn tự mình ra tay, anh ta sẽ phải dụng hết toàn lực moi ra căn cứ ẩn núp của cô ta!

"Mặc kệ có thể trị hay không, bây giờ tôi sẽ không ra tay cứu người!" Giọng nữ mang theo ý lạnh còn có một chút phiền não: "Tắt hết những bệnh án đáng chết này đi, cũng chỉ là dây thần kinh ở chân bị cắt đứt rồi, có gì ghê gớm đâu! Đừng lấy những chuyện nhỏ nhặt này tới làm phiền tôi... tôi sẽ không đi cứu anh ta đâu!"

Liên Hoa không khỏi bụm lấy ngực, vết thương nhỏ...... Người phụ nữ kia nói chỉ là vết thương nhỏ, ý của cô ta nói là cô ta nhất định có thể đủ cứu Thiếu Khuynh có đúng hay không, cô ta có cách!

"J, kéo cô ta, nếu như nói không thuyết phục được cô ta, ít nhất phải tra được địa chỉ bây giờ của cô ta!" Trong nháy mắt hai mắt ông Triển như củ, ông nhanh chóng ra lệnh J nói.

Có lẽ người phụ nữ kia thật sự là một thiên tài cũng không nhất định, cho tới bây giờ không có một người thầy thuốc nào sẽ nói thương thế Thiếu Khuynh là chuyện nhỏ, có lẽ cô ta thật sự có cách khiến chân Thiếu Khuynh khôi phục bình thường! Nhưng nếu như cô ta có năng lực cũng không bằng lòng ra tay, ông không ngại vì con trai mình vận dụng võ lực, tới cửa buộc chặt trói cô ta lại, cũng muốn cho cô ta tới cứu Thiếu Khuynh!