Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 216: Kết án




Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh đành phải dẫn Tiểu Bạch theo, sau khi thu dọn đồ đạc xong, họ cùng nhau ngồi xe đến tòa.

Trước khi phiên xử bắt đầu, Liên Hoa phải tạm thời chia tay hai cha con, lại dặn dò con trai lần nữa: “Tiểu Bạch, lát nữa phiên xử bắt đầu phải yên lặng ngoan ngoãn đi theo cha, chỉ cần ngồi nghe luật sư và thẩm phán nói là được rồi, con không được lên tiếng, càng không được làm loạn nghe chưa?”

“Vâng!” Tiểu Bạch ngoãn ngoãn gật đầu, nép vào cạnh Triển Thiếu Khuynh cười với Liên Hoa: “Con sẽ ngoan mà, mẹ đi đi, chú luật sư đợi lâu rồi đấy!”

Liên Hoa cũng dặn dò Triển Thiếu Khuynh mấy câu rồi mới rời đi. Theo như lưu trình của lần xử trước, cô và luật sư theo đúng trật tự ngồi vào ghế nguyên cáo.

Triển Thiếu Khuynh cũng đưa con trai ngồi vào đúng chỗ, khác so với lần xử ồn ào trước, lần này không cho người ngoài vào dự, trên ghế dự tòa im phăng phắc, anh và Tiểu Bạch lấy tư cách đặc biệt làm nhân viên nội bộ của tòa mới được ngồi nghe phán quyết chung với Liên Hoa.

Tiểu Bạch ngồi vào vị trí hưng phấn ngó ngang ngó dọc. Cậu còn chưa bao giờ đến tòa, may mà cha dùng đặc quyền mới được lượn một vòng trong tòa án, nơi này không phải rất nghiêm trang như lời đồn sao? Cậu phải nhân dịp này xem rõ quá trình xét xử!

Đáng tiếc lần này là phiên xét xử thứ hai, các bộ phận có liên quan cũng đã xác nhận chuẩn đoán Ôn Ngữ mắc bệnh tâm thần nặng, vì vậy Ôn Ngữkhông cần lộ diện mà chỉ có Ôn Như Cảnh là người giám hộ của Ôn Ngữ tham dự phiên tòa, ngồi cùng với luật sư phía đối diện Liên Hoa, mặt Ôn Như Cảnh tái mét bất thường.

Thẩm phán sau khi thực hiện tất cả các lưu trình phức tạp, trực tiếp đưa ra phán quyết.

“Nguyên cáo Liên Hoa kiện bị cáo Ôn Ngữ cố ý giết người, vụ án hình sự này đã được đưa ra xét xử tại tòa án nhân dân cấp trung, nhưng nguyên cáo tại tòa đã yêu cầu tố tụng tại tòa án cấp cao, hô nay tòa tiếp tục xét xử, phán quyết như sau: Ôn Ngữ, 52 tuổi, người thuộc thành phố K, thông qua bộ phận kiểm nghiệm y tế chuẩn đoán, xác nhận mắc bệnh tâm thần nặng, toàn án phán định bị cáo trong lúc gây án không thể khống chế hành vi của mình, mưu sát người bị hại trong thời gian phát bệnh! Dựa vào quy định trong điều 18 bộ luật hình sự nước ta, bị cáo không cần chấp pháp trách nhiệm hình sự, nhưng vì suy xét đến tính nguy hiểm nghiêm trọng cho xã hội, nay cơ quan hành chính thành phố K cưỡng chế điều trị, ngay hôm nay sẽ đưa bị cáo nhập bệnh viện tâm thần Lam Sơn thuộc thành phố K để trị liệu đến khi hồi phục!”

Nghe sự phán quyết của thẩm phán, Ôn Như Cảnh gần như ngã ngửa trên ghế bị cáo, nhìn vào Liên Hoa đang cười chế nhạo, trong lòng cô ta lạnh thấu tim gan.

Hôm nay cô không có cách nào tháo gỡ, không cứu được mẹ…

Không ngờ cuối cùng lại có kết quả thảm hại thế nào! Mẹ lại bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần kinh khủng nhất nghiêm ngặt nhất của thành phố K! Gần như phán quyết cả đời này mẹ cũng không còn cách nào ra được nữa!

Cô phải làm gì đây, người mẹ vẫn luôn bên cạnh chỉ dẫn cho cô, nương tựa lẫn nhau sắp bị nhốt vào bệnh viện tâm thần sống chung với đám người điên kia không có ngày ra! Cho dù lúc này mẹ cô là người khỏe mạnh nhưng bị nhốt lâu ngày trong đó, mẹ cũng sẽ bị điên mất…

Trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.

Hoa Liên cười lạnh, thấy Ôn Nhu Cảnh ngất xỉu, trong lòng cô càng đắc ý.

Cuối cùng thì cô cũng được tận mắt nhìn thấy Ôn Ngữ bị trừng phạt sau phiên tòa xét xử, Ôn Ngữ sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần đen tối nhất, kẻ thủ triệt để bị hạ gục, mà còn là cả đời không còn ngóc đầu lên được nữa!

Liên Hoa còn liếc mắt đảo qua Ôn Như Cảnh đang được luật sư phía bị cáo đỡ dậy cấp cứu, cô khẽ quay người cùng luật sư của mình rời khỏi ghế nguyên cáo.

Cô nhận quyết định của tòa án, nhẹ nhàng bước về phía lối ra của tòa, hai cha con Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch đang đứng ở đó mỉm cười vẫy vẫy tay đợi cô.

“ Mẹ ơi, như vậy là kết thúc vụ án rồi sao? Nhanh thật!” Tiểu Bạch chạy lon ton về phía cô, ôm chặt chân Liên Hoa, ngẩng đầu hỏi: “Không phải mẹ nói lần xử trước rất náo nhiệt à, lần này yên tĩnh vô vị quá nhỉ?!”

“Lần trước có kẻ điên xuất hiện, bà ta quậy tưng phiên tòa, dẫn đến rối tinh rối mù; Lần này bà ta không xuất hiện đương nhiên là sẽ đi theo đúng trình tự thông thường để xét rử rồi!” Liên Hoa ẵm con trai lên, nụ cười của cô tràn đầy thỏa mãn và vui vẻ, cô cọ cọ vào mũi con trai, nói: “Được rồi, hôm nay mẹ thuận theo ự bướng bỉnh của con mà đưa con đến đây, cũng coi như đền cho con rồi đấy, con cũng vừa lòng rồi nhỉ? Hôm nay cũng đã có quyết định của tòa, kẻ thù hại con đã phải chịu báo ứng, Tiểu Bạch có vui không?!”

Nụ cười trên mặt Liên Hoa tràn đầy khoái cảm, cuối cùng cô cũng được thấy Ôn Ngữ phải chịu trừng phạt, người đàn bà cướp hết mọi thứ của cô, tàn nhẫn làm hại Tiểu Bạch ấy cuối cùng cũng bị đưa xuống địa ngục!

Liên Hoa thầm cười lạnh trong lòng, một ngày không xa cô nhất định sẽ đến bệnh viện tâm thần Lam Sơn để thăm “người mẹ kế” này, để xem quý bà đoan trang ấy có phải thật sực đã triệt để bị điên hay chưa, để xem Ôn Ngữ có phải đang chuộc tội về những gì bà ta đã làm hay không!

“Đúng vậy, người xấu đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng, có thể đạt được mục đích là tốt rồi!” Triển Thiếu Khuynh khẽ siết tay Liên Hoa, anh biết, tận mắt nhìn thấy phán quyết của tòa nên trong lognf Liên Hoa sẽ rất xúc động, mà sự xúc động ấy anh cũng đang hưởng thụ được trên chính bản thân mình.

Anh xem đồng hồ rồi nói với Liên Hoa: “Phiên xử hôm nay rất nhanh, vẫn còn sớm, để cha gọi lái xe đưa cả nhà mình đi chơi được không? Tiểu Bạch thích ăn ở nhà hàng Cyclamen đúng không, vậy nhà mình trưa nay sẽ ăn ở đó đi, con thấy sao?”

“Được!”Tiểu Bạch hưng phấn gật đầu, cậu vẫn luôn nhớ đến mũi vị món ăn ở đó, vừa nghe thấy ý này, nước miếng xém chút chảy ra rồi!

Liên Hoa cũng cười nói: “Vậy anh đi lấy xe nhé, em và Tiểu Bạch ra ngoài đợi anh.”

“Uhm, vậy để anh sắp xếp.” Triển Thiếu Khuynh quay xe lăn, đi xuống cầu thang.

Liên Hoa ẵm Tiểu Bạch ra khỏi tòa án.

Vừa bước chân ra đến cổng tòa án, cô lập tức bị đám đông như ong vỡ tổ ở cửa làm giật mình!

Trước cổng tòa án đã đông nghẹt phóng viên, bọn họ vừa nhìn thấy Liên Hoa và cậu bé đẹp như điêu khắc được cô ẵm ngay lập tức vây lại.

“ Liên tổng, tôi là phóng viên của tạp chí Phương Nam, xin hỏi Ôn phu nhân bị điên thật rồi sao, hôm nay pháp viện đã ra phán quyết như thế nào, Ôn phu nhân vì mắc bệnh nên không cần trách nhiệm hình sự phải không?”

“ Liên tổng, tôi là phóng viên của HFS, cho hỏi cô có ý kiến gì vềbệnh tình của Ôn phu nhân không? Phu nhân đã từng là mẹ kế của cô, sau đó lại cướp mất tài sản của cô, khi cô quay về đã từng nói sẽ công kích phu nhân, tiếp thao là phu nhân bị bệnh tâm thần, bệnh của phu nhân có liên quan gì đến cô không?”

“ Tôi là biên tập của báo Daily Star, cho hỏi cậu bé này là con trai cô phải không, cũng chính là người bị hại? Anh bạn nhỏ cho hỏi cậu là con trai của Liên tổng và Triển tổng phải không, nghe nói hiện giờ cậu đang sống trong biệt thự nhà họ Triển? Sức khỏe của cậu đã hồi phục hoàn toàn chưa?”

……

Liên Hoa nhăn mặt, ánh mắt sắc lạnh của cô quét về phía phòng viên, vụ án hôm nay không hề xét xử công khai, thời gian xét xử cũng không hề thông báo cho bất kỳ ai, tại sao lại thu hút cả đám phóng viên thế này!

Đám phóng viên này nhất định là vì bài báo có đăng tin Ôn Ngữ bị điên mà đến đây, tin Ôn Ngữ bị điên giống như một gáo nước lánh hắt vào trong chảo dầu sôi, đẩy vụ án mạng này lên tin hot. Những phóng viên ngày hôm nay đều muốn biết diễn biến của vụ việc, muốn là tờ báo đăng tin đầu tiên mà thôi!

Cô ôm chặt Tiểu Bạch, đỡ đầu con trai vùi vào ngực mình, không để khuôn mặt của con trai lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút. Tiểu bạch còn nhỏ, vì sự an toàn của con không nên thông qua giới truyền thông mà để lộ tướng mạo của con sớm như vậy.

Cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không có gì để nói về đề tài này!”

Đám phòng viên vẫn hỏi không ngớt: “Liên tổng, mặc dù khi mưu sát con trai cô đã phát bệnh tâm thần, nhưng cô có vì thế mà bỏ qua cho bà ấy không?”

“ Cô liệu có tiếp tục kiện Ôn Thị không, định dùng thủ đoạn gì để giành lại sản nghiệp vốn thuộc về cô vậy?”

……

Liên Hoa bực bội: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có gì để nói, vui lòng tránh ra.”

Ngay lúc này những vệ sĩ ngầm bên cạnh hai mẹ con họ bắt đầu rat ay, bọn họ nhanh chóng tạo ra mộtvòng người ngăn đám phóng viên lại, lớn tiếng khuyến cáo: “Các bạn phòng viên vui lòng tránh đường, đừng gây mất trật tự tại tòa án!”

Liên Hoa lập tức bắt lấy cơ hội, ôm Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi.

Tiểu Bạch lại cố tình vươn dài cổ, lén lút lộ mặt ra, cậu nhìn thấy đám phóng viên đông đảo phía sau, nhìn váo những chiếc máy quay còn hiện rõ đang chiếu trực tiếp, bất chợt trong đầu lóa sáng.

Cậu ngó ngang ngó dọc, thấy tại đây có nhiều phóng viên đến vậy, nhiều máy quay đến vậy, trong lòng nảy lên một ý tưởng!

“Này Tiểu Bạch con sao vậy?” Liên Hopa tinh tế cảm nhận được cậu con trai trước ngực có điểm không bình thường, hỏi nhẹ: “Có phải con không thích phóng viên không? Ngày trước mẹ vẫn luôn bảo vệ con không để con bị giới báo chí phát hiện, nhưng sau này con phải nối nghiệp mẹ, sẽ tham gia rất nhiều cuộc họp báo, vì vậy nhất định phải làm quen với việc đối diện trước đám đông, không ngại ngùng, phải biết cách thể hiện năng lực của con nhé!”

“Vâng!” Tiểu Bạch gật đầu, có câu nói này của mẹ, vậy thì việc cậu sắp làm, chậc…chắc sẽ không làm mẹ giận đâu nhỉ?

Liên Hoa nhẹ nhàng ẵm Tiểu Bạch đi thẳng đến lỗi ra của bãi đậu xe, cô nhìn vào trong, nghĩ xe củaTriển Thiếu Khuynh chắc cũng sắp ra rồi.

Nhớ lại đám phóng viên chen chúc không một kẽ hở ngày hôm nay, xem ra chỉ còn cách ra khỏi tòa án mới thực sự thoát khỏi đám phóng viên này.

Tiểu Bạch nhân lúc Liên Hoa không chú ý mà tụt xuống khỏi lòng cô, cậu nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn đi toilet, phải đi ngay bây giờ! Mẹ ở đây đợi con, con về ngay đấy!”

Cậu lớn tiếng nói được một câu xong đã chạy mất dạng.