Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 212: Cuồng phong




Edit: Lavender - Blue

Liên Hoa có ý là muốn cho Ôn Ngữ như thế nào đây? Nơi nào có thể đạt được hiệu quả mà cô nói......

Ý tưởng chợt lóe lên trong anh, nhẹ giọng hỏi: "Em nói là bệnh tinh thần? Ngụy tạo chẩn đoán cho Ôn Ngữ bị điên, sau đó cưỡng chế giam bà ta ở bệnh viện tâm thần, để cho bà ta sống cùng với những người điên thật sự, khiến tinh thần bà ta sụp đổ! Hơn nữa khiến cho bà ta vĩnh viễn cũng trị không hết, suốt đời không cách nào rời khỏi bệnh viện kia ——"

Liên Hoa trừng mắt nhìn, chưa bao giờ có ác độc và tàn nhẫn cả người như thế, cô cười lạnh lùng nói: "Đúng, làm như vậy không phải là hợp ý nhà họ Đỗ sao! Nếu như Ôn Ngữ bị mắc bệnh thần kinh nghiêm trọng, trách nhiễm hình sự của bà ta cũng sẽ được miễn, căn bản không cần bị giam trong tù, nhà họ Đỗ cũng không cần tiếp tục nghĩ cách cứu bà ta nữa. Tương lai cả đời Ôn Ngữ đều sống cùng một đám kẻ điên, ở nơi này, bà ta sẽ mong mình không phải là một người bình thường mà hy vọng mình là một người điên thật......

Liên Hoa giống như tự mình bày tỏ nói: "Ôn Ngữ lòng dạ độc ác đối với Tiểu Bạch như vậy, em cũng sẽ không nương tay, đối với người như thế, phả ác độc tàn nhẫn...... Em sẽ tự tay đẩy bà ta xuống địa ngục, hủy hoại cuộc đời bà ta không còn hình dạng! Đây là bà ta nợ em, năm đó bà ta đoạt tất cả, bây giờ al5i muốn sát hại Tiểu Bạch của em,em buộc phải tàn nhẫn phản công bà ta, nhất định phải cho bà ta nếm quả đắng, để cho bà ta sống không bằng chết ——"

Nói xong lời cuối cùng, toàn thân cô cũng lạnh lẽo run rẩy, cảm xúc kịch liệt xông lên đầu, cả gương mặt đều tái nhợt.

"Liên Hoa......" Triển Thiếu Khuynh cúi người ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm trấn an cô, "Không, cho tới bây giờ em cũng không ác độc, là bà ta phạm phải sai lầm, sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế...... Em yên tâm, chuyện em nói anh sẽ đi làm, không cần em phải dính một tí máu tanh, không cần em dính vào bất cứ chuyện dơ bẩn nào, em chỉ cần chờ nhìn bộ dạng điên điên của Ôn Ngữ là được rồi. Anh yêu em, em đừng sợ, tất cả có anh,em yên tâm dựa vào anh là được rồi......"

Người phụ nữ nhỏ bé của anh đang sợ hãi, cô có thể tỉnh táo có thể thông minh, có thể đùa giỡn lòng người có thể tính kế, trong thế giới của cô, vẫn là lần đẩu tiên cô ra tay độc ác với kẻ thù.

Liên Hoatrả thù và báo thù đều là quang minh chính đại làm cho không người nào có thể nói một câu không phải vậy, cuộc đời của côvẫn luôn thẳng thắn dưới ánh mặt trời, cho nên anhsẽ mượn ltrừng trị Ôn Ngữ, tới đoạt lại Liên thị. Nhưng lúc này đây, nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ dồn Liên Hoa vào đường cùng, ra tay độc ác với cô, lần đầu tiên quyết định dùng thủ đoạn ngay thẳng xử lý chuyện này, cô muốn ngụy tạo ra một sự thật giả dối, khiến Ôn Ngữ bình thường trở thành không bình thường, đối với Liên Hoa mà nói, đây là cửa tâm lý trong lòng rất khó qua.

"Liên Hoa, em không cần ép buộc bản thân quá nhiều, có rất nhiều chuyện, em nhất định phải học cách tin tưởng giao cho anh, anh cũng là cha của Tiểu Bạch, là người yêu của em......" Triển Thiếu Khuynh hôn nhẹ gương mặt của cô không cần bao phủ mình bởi màu xám và bóng tối, chỉ cần lẳng lặng đợi kết quả là được rồi.

Trên mặt Triển Thiếu Khuynh, đã nghiêm túc. Anh sẽ theo cách Liên Hoa nói đưa Ôn Ngữ vào bệnh viện tâm thần nặng nhất thành phố K, nơi đó nhốt đều là người bệnh bệnh hiểm nghèo, nhất định Ôn Ngữ có một nơi tốt để "Hưởng thụ"!

Một tuần lễ sau, tin tức như đánh vòa thành phố K như gặp phải mưa giông gió bão, lại gây ra một trận sóng gió.

Tiểu Bạch cầm tờ báo, lật tới lật lui nhìn dòng chữ phía trên, cũng tức giận muốn phát điên.

"Tại sao, rốt cuộc là tại sao!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm toàn bộ độ dài trọng điểm của tờ báo, giận đến hai gò má ửng hồng, "Minh2 bảo J tiết lộ cho tòa soạn báo kia vài tin tức đủ rung động, tại sao không đạt tới kết quả ta mong muốn! Người tòa soạn báo đều bị cha mua chuộc, những thứ này rõ ràng là buồn cười, bọn họ không nhìn ra cha té có bao nhiêu thê thảm, đi khó coi biết bao sao! Vì sao mỗi bài đều là tiêu đề mạnh mẽ, không nản lòng, tất cả bài báo đều là ca ngợi cha vậy!"

Qua báo chí Triển Thiếu Khuynh đăng ảnh lúc tập hồi phục chức năng, anh cắn răng cố chịu đau tập luyện hai chân, trán cổ đều đầm đìa mồ hôi, bắp thịt toàn thân nổi lên, hiện lên tinh thần chiến đấu và chí sinh tồn vô hạn.

Hầu hết các ảnh đăng bêu xấu anh ngã lúc phục hồi chức năng, nhưng cho dù anh ngã nhào phạm sai lầm chật vật không chịu nổi, nhưng hoàn toàn không mất đi sự cố gắng nghiêm túc trong mắt anh, không mất đi ý chí kiên cường và sức sống của anh. Cả người anh thể hiện trong bức ảnh là tướng mạo anh tuấn, khí chất uy nghiêm, kiểu người đàn ông tràn đầy mê hoặc khiến tất cả phụ nữ động lòng, loại kiên trì và ý chí chiến đấu khiến tất cả đàn ông khuất phục.

Tiểu Bạch lại chỉ có thể nhìn những bức ảnh đó mà cười, cậu khẽ hừ lỗ mũi: "Hừ, nhất định là truyền thông cả thành phố K đều muốn giấu giếm vì Triển thị, cho nên mới không viết xấu về cha! Còn những bức ảnh mà mình chụp đưa lên báo nhất định người dân thấy được, người dân thành phố K cũng sẽ biết cha là một người không biết xấu hổ!"

"Ừm, con đường này đi không được, vậy mình cần phải tìm J thương lượng đối sách khác rồi......"

Tiểu Bạch nện bước bắp chân chạy đến trước bàn đọc sách, mở máy vi tính ra đeo tai nghe vào, tức giận dùng Tiếng Anh điên cuồng nói với J: "Vụ cấp hình ảnh của anh đưa tôi không có hiệu quả, truyền thông thành phố K không giống truyền thông nước Mỹ, bọn họ còn không cảm thấy đây là một việc bê bối! Không theo dõi đưa tin sâu, cộng với uy tín của Triển thị, không thể đánh bại kẻ địch!" Cậu thương lượng với J thì luôn luôn gọi cha là kẻ địch, tuyệt đối không thể để lộ cho J biết mối quan hệ của mình và Triển thị.

"Lão đại ~~~~(gt;_lt;)~~~~" ở đầu bên kia J không thể chen lời vào, chỉ không ngừng viết tin nhắn xin lỗi, "Lão đại là lỗi của tôi, tôi nhất định không ngừng cố gắng, sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài......"

"Hừ, chuyện này coi như xong!" Tiểu Bạch ngạo mạn nói, cũng hết giận, ra lệnh cho J, "Kế tiếp tôi có một chuyện khác cho anh đi làm, anh xâm nhập vào dữ liệu của Triển thị, gây chuyện lớn cho tôi! Tôi vẫn không tin, chúng ta không có cách nào đối phó kẻ địch, không đánh ông ấy rơi một giọt máu nào sao!"

"Ha ha, lão đại, cái này hiển nhiên không có vấn đề!" J ở đầu kia nịnh hót nói, "Chỉ là...... Ha ha, mấy ngày trước tôi đầu tư và mất tiền, khi nào ngài dạy cho tôi một chút thời cơ xuống tay ——"

"Ừ, anh làm xong chuyện này, tôi nhất định dạy cho anh!" Tiểu Bạch ngạo mạn đồng ý, "Mấy ngày nay tôi giúp anh quản lý vốn, nhất định kiếm tiền về cho anh, anh yên tâm đi công kích Triển thị đi!"

"Vâng!" suýt tí nữa trước khi tất máy tính J như con chó lắc lắc cái đuôi, mững rỡ gật đầu liên tục đồng ý.