Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 184: Sắp mở phiên toà




Triển Thiếu Khuynh đi từ ghế trở về phòng bệnh, nhìn cha đang cùng Tiểu Bạch cười vui vẻ náo loạn, Liên Hoa mỉm cười nhìn ông cháu hai người, thỉnh thoảng chen vào nói giải trí, cảnh tượng vui vẻ tốt lành. Triển Thiếu Khuynh cũng lặng lẽ gia nhập vào trong đó, ba đời người vây quanh Tiểu Bạch, cùng nhau cười nói.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh ngày lại qua rồi, Liên Hoa hết sức mừng rỡ với tình hình khôi phục thương thế của Tiểu Bạch, quả nhiên là đứa bé hồi phục rất nhanh, mức độ bình phục của con trai quả thực là mắt thường có thể thấy được, mỗi một ngày đều càng trở nên khỏe mạnh.

Hiện giờ tay chân bị thương của Tiểu Bạch đã bình phục được không sai biệt nên đã tháo băng, chỉ có tay phải bị gảy xương vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, nhưng đau đớn đã giảm bớt rõ ràng. Bác sĩ nói cánh tay sưng tấy của Tiểu Bạch bắt đầu từ từ biến mất, vị trí gảy xương cũng bước đầu ổn định, ăn uống chú ý quan trọng dinh dưỡng, cũng có thể hơi gia tăng động tác vận động tay, không cần giống như hai tuần lễ trước để ý không cho phép nhúc nhích.

Lời của bác sĩ khiến Tiểu Bạch như được đặc xá, lập tức vui mừng ồn ào muốn xuất viện. Hai tuần này, một đứa bé bốn tuổi như nhóc bị cột vào trên giường không nhúc nhích được, quả thật Tiểu Bạch hoạt bát hiếu động bị buồn bực, nhưng Liên Hoa lại không chút nào nhượng bộ, cô không yên lòng để Tiểu Bạch xuất viện, dù sao tay phải gảy xương là chuyện lớn, vẫn là trong bệnh viện có bác sĩ canh chừng mới tốt, cô sợ sau khi về nhà Tiểu Bạch va va chạm chạm, cho dù tay phải lưu lại một chút hậu di chứng cũng sẽ cả đời khổ não.

Hôm nay là thứ tư, là ngày tòa án mở phiên toà xét xử vụ án, Tiểu Bạch nói xa nói gần biết chuyện này, cũng không nhịn được nữa lôi kéo Liên Hoa năn nỉ nói: “Mẹ, con cũng vậy muốn đi tòa án dự thính, mẹ dẫn con đi đi! Rõ ràng con là người bị hại, con phải là nguyên cáo, tại sao con không thể ra tòa!”

“Tiểu Bạch, không nên quậy, mẹ phải làm chuyện nghiêm túc, không phải đi chơi, Tiểu Bạch con thật sự không thích hợp đi đâu!” Liên Hoa sờ sờ đầu của con trai, khẽ cười nới với con.

Hôm nay cô dậy sớm chuẩn bị chạy tới tòa án, thế nào Tiểu Bạch cũng dậy sớm dây dưa với cô! Cô và Triển Thiếu Khuynh kiện cáo Ôn Ngữ là tội danh cố ý giết người, khuyếch đại chuyện Tiểu Bạch rơi lầu bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay Tiểu Bạch gần như hoàn toàn bình phục rồi, tại sao có thể hoàn hảo không hao tổn xuất hiện trên tòa án! Đây không phải là quang minh chính đại nói cho mọi người, thật ra thì Ôn Ngữ cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Tiểu Bạch, khiến quan toà phán nhẹ hình phạt sao!

“Con cũng biết rõ là chuyện nghiêm túc, chẳng lẽ không thể biết là ai muốn hại con sao!” Tiểu Bạch dẩu môi lên, trên người bé còn đang mặc quần áo bệnh nhân số nhỏ, tay phải bó thạch cao đeo trên cổ, tay trái lôi kéo Liên Hoa làm nũng: “Mẹ, đưa con đi đi, con còn chưa đến tòa án.”

“Tiểu Bạch, mẹ thật không thể dẫn con đi, con chờ mẹ mang về tin tức tốt đi, người muốn hại con nhất định sẽ cần nhận báo ứng!” Liên Hoa chớp mắt mấy cái, len lén rỉ tai với Tiểu Bạch nói, “Con trai ngoan, mẹ biết con buồn bực, nói nhỏ cho con một bí mật, chờ hôm nay sau khi tòa án phán quyết, mẹ sẽ tới đón con về nhà! Con phải ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi cho tới trưa, sau đó chúng ta sẽ xuất viện! Có được hay không?” Lúc mấy bác sĩ ở bệnh viện Thời Vũ đều bảo đảm Tiểu Bạch có thể xuất viện, cô cũng không đành lòng để con trai tiếp tục giam cầm ở trong phòng, cùng lắm thì sau khi về nhà cô mời mấy bác sĩ chuyên nghiệp tùy thời đợi lệnh, mình cũng chu đáo chăm sóc Tiểu Bạch, vì cuộc sống sau này của bé, tay phải nhất định phải bình phục thật tốt.

“Thật không?” Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, cười cong hàng mi: “Được, con muốn xuất viện, rốt cuộc có thể không cần ngây ngốc trong phòng bệnh!” Cậu nhóc vui vẻ nhảy tới nhảy lui ở trên giường, giống như một con chim cuối cùng có thể bay ra lồng sắt, hướng tới tự do của mình.

“Bảo bối, vậy con ngoan ngoãn chờ mẹ, vụ án vừa kết thúc, mẹ sẽ tới đón con!” Liên Hoa hôn một cái lên mặt Tiểu Bạch, vẫy tay từ biệt nói: “Mẹ đi trước, bái bai!”

Liên Hoa đi ra khỏi phòng bệnh, trực tiếp đi về phía chiếc xe thể thảo đạu ở trước cửa bệnh viện, cô lên xe, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Khuynh, thật xin lỗi, anh chờ lâu chưa? Tiểu Bạch quấn em muốn cùng đi ra tòa, làm trễ nãi một ít thời gian.”

“Không lâu, lái xe thôi.” Triển Thiếu Khuynh ngồi bên cạnh Liên Hoa cười khẽ: “Cuối cùng đã tới ngày mở phiên toà, lqđ đợi hơn nửa tháng, rốt cuộc chúng ta có thể nhìn Ôn Ngữ mưu hại Tiểu Bạch chịu thẩm vấn, để cô ta tiếp nhận chế tài luật pháp!”

“Đúng vậy, ngày từng ngày Tiểu Bạch chuyển biến tốt, em lại chỉ càng hận Ôn Ngữ hơn, nếu như cô ta không ra tay với Tiểu Bạch, làm sao Tiểu Bạch sẽ gặp nhiều đau đớn như vậy!” Liên Hoa nhắc tới Ôn Ngữ liền có vẻ mặt âm trầm: “Ôn Ngữ có thể bị nhốt ở trong trại giam, những ngày qua nhà họ Đỗ có phản ứng gì, không muốn dò thăm tin tức, muốn cứu xui gia Ôn Ngữ không?”

“Em đoán đúng rồi, những ngày qua, ông cụ nhà họ Đỗ cùng Ôn Như Cảnh tìm quan hệ, tìm cách khắp nơi, gần như chạy hết cơ quan công an cùng Viện Kiểm Sát tòa án một lần, nếu không phải là trước đó chúng ta chuẩn bị, dặn dò các ban ngành dưới sự lãnh đạo phong tỏa kín đáo mệnh lênh, cơ quan trên cũng có nhân tình với Triển thị, nói không chừng bọn họ thật sự có thể bảo lãnh Ôn Ngữ ra, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.”

Liên Hoa khoanh tay hừ lạnh: “Bọn họ đều uổng phí thời gian, đi cửa sau làm bản thân lo lắng! Cho dù tội phạm không phải Ôn Ngữ, mà là người có địa vị càng khó dây vào hơn, chỉ cần động tới Tiểu Bạch, em cũng sẽ không bỏ qua! Nhà họ Đỗ cùng nhà họ Ôn chạy khắp nơi cũng tốt, l.q.đ để cho bọn họ chịu tốn tiền cùng dốc sức xã giao mặt lạnh, nhưng tin tức cũng không lấy được, xem bọn họ có nóng nảy không! Vẫn không thấy được mặt người thân, xem Ôn Ngữ bị giam trong trại tạm giam có sợ hay không! Hôm nay mở phiên toà, em cũng tận mắt xem bộ dáng bọn họ tiều tụy lo lắng, em hận không thể lập tức thấy Ôn Ngữ tự làm tự chịu, bộ dạng bị phán xử cực hình!”

“Đừng nóng giận, chúng ta đã đợi lâu như vậy, cũng không cần để ý chút thời gian này.” Triển Thiếu Khuynh vỗ nhè nhẹ tay Liên Hoa để trấn an cô: “Chúng ta bây giờ phải lo lắng chuyện mở phiên toà, em là người giám hộ của Tiểu Bạch, chỉ có em mới có thể ngồi chỗ nguyên cáo, lúc gặp phải điều gì cũng không được tức giận không nên gấp gáp. Chúng ta hi vọng Ôn Ngữ bị phán tội, cho nên thẩm phán mà phán quyết chỉ làm qua loa, tòa án nhất định xử không nặng, chúng ta nhất định sẽ chống án, đến lúc đó, chúng ta lại ra sức đánh một trận. Cho nên đợi lát nữa mở phiên toà, tất cả đều giao cho luật sư nói, em không cần chống lại quan tòa bất kỳ điều gì, bỏ bớt việc bị bắt được nhược điểm gì. Anh cùng cha đã sắp xếp truyền thông, chúng ta cũng sẽ ngồi ở vị trí dự thính, vì em làm chỗ dựa ra trận.”

Liên Hoa gật đầu một cái: “Em biết, hôm nay chỉ là xao sơn chấn hổ, muốn tuyên chiến với nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ, phần lớn chuẩn bị của chúng ta đều sau lần sơ thẩm này, nếu dọn vụ án này lên mặt bàn, cũng chưa có gì cần che giấu, huyên náo càng lớn càng tốt! Phúc thẩm cùng chung thẩm mới là trọng tâm chính, em có chừng mực.”

* Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ

Đang nói chuyện, tòa án đã đến, Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh cùng nhau xuống xe, cùng đoàn luật sư đi sau, cùng đi vào tòa án treo quốc huy của thành phố K.