Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 143: Em làm thế nào hiểu rõ tôi




Sáng sớm, trời trong nắng ấm thời tiết trong lành, Liên Hoa tạm biệt Tiểu Bạch, ngồi trong xe nhà chạy tới cao ốc Triển thị, hôm nay, là ngày cô chính thức bắt đầu đơn case mới!

Khi Liên Hoa tới cao ốc Triển thị xử lí công việc thì vẫn chưa đến tám giờ, Liên Hoa vừa đi vào đại sảnh, liền bị thư ký nở nụ cười chào đón nhận ra được, thư ký truyền đạt cho cô rằng cô rất được tổng giám đốc Triển và Triển thiếu gia hoan nghênh, cũng nhiệt tình dẫ cô đi dọc theo đường tầng chót.

“Bây giờ Triển lão gia đang ở đâu, Triển thiếu gia đang tiến hành khôi phục hả?” Ở trong thang máy Liên Hoa tò mò hỏi thư ký, không phải Triển Thiếu Khuynh nói tám giờ anh mới có thể tới công ty đề khôi phục sao, hiện tại đã đến? Nếu như nói Triển lão gia cũng ở đây, cô tới cửa nhất định phải đi chào hỏi một chút. . . . . .

Thư ký cười híp mắt nói: “Hôm nay Triển tổng cũng không có đến công ty, chỉ dặn chúng tôi nhất định phải tiếp đãi Liên tổng thật tốt. Xác thật hôm nay Triển thiếu gia đến công ty khá sớm, nhưng mà anh ấy cũng giao cửa cho tôi, đợi Liên tổng tới rồi mới cô đi lên, mặc kệ anh có tới công ty hay không.”

Liên Hoa sờ mũi một cái, nhân viên và thư ký của Triển thị thật là hoà nhã, cô mới tới Triển thị chỉ hai ba lần thôi, liền bị nhân viên tiếp đã nhớ; cô càng nghĩ rằng hội đổi mới thiết kế Triển thị là vô cùng quan trọng, kinh động tới Triển lão gia, ông cụ nhất định cũng hi vọng sau khi Triển Thiếu Khuynh kế thừa sẽ có thiết kế rung động hoàn mỹ hơn, tha thiết hy vọng cô.

Ai, Liên Hoa cảm thấy bản thân mang trọng trách quá nặng, một đơn case này, có lẽ cô thật muốn hộc máu, phải sử dụng toàn bộ năng lực của mình để hoàn thành rồi.

Thư ký dẫn Liên Hoa tới tầng cuối, cười giới thiệu với cô phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi được Triển thiếu gia đặc biệt bố trí, cũng dẫn cô đi dạo hết các khu ở tầng cuối, đợi đến lúc Liên Hoa nhớ hết, thư ký mới xoay người rời đi.

Liên Hoa đối với an bài của Triển thị vẫn là tương đối hài lòng, bây giờ tầng cuối là toàn bộ thiên hạ của Triển Thiếu Khuynh, mỗi phòng tắm phòng sinh hoạt thiết bị đầy đủ, anh càng vì cô bố trí phòng làm việc, nơi này chất đống vật sở hữu mà trợ lí Triển thị đã cực khổ đưa tới: giấy vẽ khổng lồ và các loại màu vẽ, một cây bút vẽ nhỏ như da, lại càng không nói máy chụp hình và phần mềm máy tính được cài đặt riêng, những thứ này đều là những thứ cô yêu cầu Triển Thiếu Khuynh, là những dụng cụ chuẩn bị cho công việc.

Liên Hoa trầm ngâm chốc lát nhìn tài liệu chỉnh tề chất đống, cầm mấy thứ đồ mới tinh, giấy bút đơn giản và máy chụp hình, máy vi tính, cô cầm các loại đồ xinh xắn đi ra khỏi phòng làm việc, từ từ đi về phía phòng phục hồi của Triển Thiếu Khuynh.

Cầm thẻ ra vào thư ký cố ý đưa cho cô, Liên Hoa nhẹ nhàng quét một cái trước phòng phục hồi, cửa cảm ứng liền mở ra, Liên Hoa vừa đi vào, vừa cầm thẻ ra vào nhận được bỏ trong túi xách, đây là chỗ về sau cô sẽ đi vào quan sát Triển Thiếu Khuynh, sẽ cất thật tốt.

Đi vào phòng, cũng giống như lần trước, nhân viên y tế ở nơi này ai cũng bận rộn, mà Triển Thiếu Khuynh đang rèn luyện hồi phục trên dụng cụ, anh nằm ngang ở máy móc, hai chân ở dưới nghe lời bác sĩ mà duỗi ra, lại co vào, động tác của anh đã lưu loát thuần thục hơn nhiều lần trước, giống như đã lâu không cần sửa chữa phụ kiện, từ từ khôi phục bộ dạng như mới.

Nhưng mỗi động tác anh đều cắn răng nhịn đau, mồ hôi không ngừng chảy xuống kịch liệt, nhỏ xuống từ trên gương mặt đao khắc của anh, trên dụng cụ hồi phục lạnh lẽo, mồ hôi cơ hồ là hội tụ thành một vũng nước đọng, không tiếng động thể hiện rõ ràng Triển Thiếu Khuynh đã cố gắng cả buổi sáng.

Liên Hoa lại ngây ngẩn cả người, mặc dù người Triển Thiếu Khuynh buông lỏng nằm trên sân phơi, hai mắt vẫn khoẻ mạnh như cũ, cánh tay như cái cung, hai chân anh đang cố gắng thoát tình trạng tàn phế, anh mỗi bước mỗi một vận động, cũng làm cho từng đường cong của cơ thể dùng sức, anh đã thấy hi vọng để sống, cho nên càng thêm điên cuồng muốn thoát khỏi bệnh tật hành hạ anh!

Bức hoạ này, càng thêm rung động càng thêm mỹ lệ hơn lần trước, lần trước thì Triển Thiếu Khuynh dưới mầm móng mặt đá, vẫn còn muốn tìm mọi cách nảy lên trong kẽ đá, mà bây giờ, mà bây giờ, anh đã chạm được không khí tốt đẹp, đã thấy thế giới bên ngoài rồi.

Một gốc chồi non sẽ nhô lên khi chịu áp bức, quanh thân tràn đầy hi vọng sinh tồn, liều mạng hấp thụ dinh dưỡng, liều mạng kháng cự tảng đá chèn ép, cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa, sẽ hoàn toàn thoát chết từ trong tảng đá! Là có thể trở thành một thân thể khoẻ mạnh độc lập! Xuân về hoa nở, cả vườn đầy mùi thơm, nó cũng kịp thời nở đoá hoa xinh đẹp. . . . . .

Trong lúc giật mình, Liên Hoa đã ngây dại. . . . . .

Không biết qua bao lâu, lâu đến lúc Triển Thiếu Khuynh đã luyện xong giai đoạn phục hồi, anh nghỉ ngơi một chút, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Liên Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Liên tổng, cô đã đến rồi. Hôm nay, tới ngày cô phải hiểu tôi toàn bộ, còn ở tại nơi này ngây ngô nửa ngày?”

Triển Thiếu Khuynh nhận lấy khăn lông y tá đưa đến, mồ hôi đầy đầu, hỏi tiếp: “Cô cần tôi làm chuyện đặc biệt gì sao? Cô muốn hiểu tôi như thế nào?”

Liên Hoa mới tỉnh táo lại từ trong mê võng rung động, linh cảm nổi điên trong cơ thể cô, cô cúi đầu vội cầm bản vẽ phác hoạ đông tây, đầu không ngẩng lên: “Hôm nay là ngày thứ nhất, tôi nhất định sẽ hiểu rõ hành trình của Triển tổng, mới có an bài của thân thể. Về phần Triển tổng anh. . . . . Anh không cần cố ý làm gì, thậm chí dễ thực hiện nhất chính là làm như tôi không tồn tại, bình thường là sao, bây giờ là vậy là được rồi. Tôi cũng cần tin tức thật, hi vọng Triển tổng nhắn nhủ trong thiết kế thật của mình chứ?”