Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 134: Nguy cơ tứ phía




"Uyển Nhu!" Liên Hoa hoảng sợ lập tức lớn tiếng ngăn cản Uyển Nhu tiếp tục nói, "Tớ đang có khách đấy!"

Liên Hoa khóc không ra nước mắt, hôm nay, chuyện cuốn album vừa mới qua, sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Uyển Nhu sao lại ở trong công ty! Hơn nữa còn đúng lúc như vậy, vừa vào cửa đã không che giấu nói chuyện của Tiểu Bạch. . . . .

"Ừ? Sao thế?" Lúc này Uyển Nhu mới thấy rõ còn có một người đàn ông trong phòng, cô cũng sửng sốt, lát sau mới giật mình kinh ngạc chỉ vào Triển Thiếu Khuynh reo lên, "Là. . . Là Triển công tử của Triển thị? Tôi không nhìn lầm chứ!"

"Xin chào, tôi là Triển Thiếu Khuynh." Anh nhẹ nhàng gật đầu với Uyển Nhu, thân sĩ lễ độ nói, "Cô là bạn của Liên tổng, là có chuyện tìm cô ấy sao? Vào rồi nói sau."

"Được. . . Được. . . " Uyển Nhu lập tức không có tiền đồ liên tục trả lời, không tự chủ được làm theo lời Triển Thiếu Khuynh nói bước vào trong.

Lập tức Liên Hoa biết sự háo sắc của Uyên Nhu tái phát, đã biết cô bạn tốt của mình trời sinh đã không có sức chống cự với soái ca, nếu để cho Uyên Nhu cùng Triển Thiếu Khuynh tán gẫu, nói không chừng chỉ vài ba câu, Uyển Nhu sẽ bị mê hoặc nói ra tất cả chuyện của cô không chút ý thức nói ra, bao gồm cả chuyện của Tiểu Bạch. . . .

"Tớ và Triển tổng đang thảo luận công việc, Uyển Nhu, không phải tớ nói toàn thể nghỉ sao, bao địa điểm cho các người chơi đùa giải tỏa áp lực sao? Cậu cũng đi đi, không cần tiết kiệm tiền cho tớ, muốn chọn gì cứ chọn, thỏa thích hưởng thụ đi, bye bye!" Liên Hoa giữ chặt ngay Uyển Nhu, dùng sức đẩy cô ra khỏi cửa, nháy mắt mấy cái với cô ấy, đúng lúc này Liên Hoa ra ám hiệu cho bạn tốt, "Tớ ở đây có việc, Cậu đi chơi đi. . . "

Uyển Nhu nhìn Liên Hoa, lại nhìn Triển Thiếu Khuynh phong thái thần tuấn trong văn phòng, như bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái với Liên Hoa: "Vị soái ca kia có phải có tình ý với cậu không? Người nối nghiệp của Triển thị, người đàn ông cực phẩm đẳng cấp kim cương nha. . . Bốn bề vắng lặng, cô nam quả nữ, đúng là thời khắc củi khô dễ bốc lửa nhất, gạo nấu thành cơm, Liên Hoa làm tốt lắm, cố lên!"

"Nói bậy gì đó. . . ." Liên Hoa không có cách nào với tính cách hoạt bát quá trớn của bạn tốt, mệt mỏi đuổi cô ấy đi, "Trở về sẽ giải thích với cậu, bây giờ cũng đừng gây thêm phiền phức. . . "

Nhìn Uyển Nhu cười trộm rời đi, Liên Hoa đỡ trán, nguy hiểm thật. . . nguy hiểm thật đã vượt qua nguy cơ này, khiến Uyển Nhu có loại hiểu lầm này, dù sao cũng tốt hơn để Triển Thiếu Khuynh biết được chuyện của Tiểu Bạch, trở về có thể từ từ giải thích với cậu ấy, nhưng trái bom Triển Thiếu Khuynh thì không thể cứu vãn.

Liên Hoa không ngừng hối hận, cô không nên đáp ứng mang theo Triển Thiếu Khuynh đến công ty mình! Nơi này mặc dù là đại bản doanh của cô, nhưng đây là nơi cất dấu vô số nội tình có thể bị tiết lộ bởi những đồ vật và bạn bè của cô, khắp nơi nguy cơ tứ phía, khiến cô lúc nào cũng thời thời khắc khắc đề phòng lo lắng cẩn thận!

Liên Hoa chậm rãi trở lại văn phòng, cô đang suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Triển Thiếu Khuynh trở về nhà, anh vẫn không cần ngồi lại trong cao ốc này, hơn nữa xảy ra vài chuyện như vậy, nhất định cô đã bị giảm mấy năm tuổi thọ.

Đang suy nghĩ, đột nhiên trong phòng truyền tới tiếng chuông điện thoại di động dễ thương, Liên Hoa sửng sốt, không ổn, tiếng chuông này là của Tiểu Bạch!