Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 120: Đơn thuần




Đỗ Yến Thừa thõa mãn khóe môi cong lên: "Vậy là được rồi, chúng ta không cần khách khí như vậy."

Đang nói chuyện, phục vụ mang thức ăn lên, từng món ăn mang đầy đủ màu sắc hương vị gợi cho Liên Hoa cảm giác thèm ăn, hương vị quê nhà này đã cách xa rất lâu, làm cho cô cảm thấy dường như nhớ lại thời tuổi trẻ, cho dù ngồi đối diện là người đàn ông mà cô không thích, cô vẫn như cũ ăn rất vui vẻ.

Đỗ Yến Thừa quan tâm gắp thức ăn cho Liên Hoa: "Nếm thử món này, anh đặc biệt dặn đầu bếp không cho rong biển vào, trước kia yêu cầu của em là vậy."

"Anh còn nhớ rõ à. . . "Liên Hoa cười khẽ, trong mắt lại ánh lên vẻ cười nhạo. Trước đây cô tự do kén chọn, tuyệt đối là không ăn rong biển, nhưng hiện tại, nuôi Tiểu Bạch nhất định cô phải làm gương tốt, vì không để Tiểu Bạch tập tính kén ăn, hầu như cái gì cô cũng ăn. Lẽ nào Đỗ Yến Thừa không biết, mỗi người ai cũng phải thay đổi một lần sao?

"Chuyện của em, anh đều nhớ rõ." Đỗ Yến Thừa lại nghĩ, anh làm cho Liên Hoa cảm động, giọng nói lắng xuống đa cảm thở dài, "

Năm đó lúc Bác Liên còn sống, ba và bác Liên cùng mang chúng ta đến Dao Quang ăn cơm, thời gian vui vẻ khi đó là ký ức tốt đẹp nhất."

"Thời gian đó, à." Liên Hoa giả vờ uống trà để che khóe môi đang nở nụ cười lạnh, nhà họ Đỗ người ta nói những lời như thế, thật sự là cười chết người, sau khi chiếm đoạt Liên thị, Đỗ Yến Thừa thế nào còn có mặt mũi nhắc tới cha của cô!

Đỗ Yến Thừa mấp máy môi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Liên Hoa, chẳng lẽ thật sự trong lúc đó chúng ta không có khả năng quay lại như trước kia sao,chúng ta mười mấy năm thanh mai trúc mã tình cảm thâm sâu, một chút cơ hội hợp lại cũng không có? Nhà họ Đỗ và nhà họ Liên mấy chục năm giao tình, vì sao mối quan hệ biến thành cứng nhắc như vậy, tranh đấu đối chọi gay gắt, làm cho người ta chê cười chúng ta. . . ."

Liên Hoa nhíu mày, chết tiệt, hôm nay Đỗ Yến Thừa muốn nói những lời như vậy không phải vì Đỗ thị cầu cạnh, vì nhà họ Ôn bảo đảm, mà hắn càng muốn hợp lại với cô, sau khi hắn làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, thế mà Đỗ Yến Thừa vẫn còn mặt mũi ra yêu cầu hợp lại!

"Đây là ý tứ của bác Đỗ sao, kế hoạch của bác ấy là như vậy?" Liên Hoa không tin sau khi cô nói những lời như vậy, ông cụ còn có thể sắp xếp Đỗ Yến Thừa đến nói chuyện hợp lại.

"Liên Hoa, không phải, đây chỉ là suy nghĩ của anh. Hôm nay anh hẹn em đến đây, chính là muốn hỏi lại em một câu, tất cả mọi chuyện không có khả năng vãn hồi sao. . . ." Đỗ Yến Thừa hơi khẩn trương, hôm nay cả nhà đi vắng, nên anh không thể kiềm chế xúc động đi gặp Liên Hoa.

Từ lúc cô trở về, hắn nhìn cô so với năm năm trước càng đẹp hơn càng quyến rũ hơn, càng sát phạt quyết đoán, thần thái càng hơn người, trong lòng tĩnh mịch đã lâu lại cuồn cuộn yêu say đắm hơn. Cô là mối tình đầu của hắn, hai người trong mười mấy năm đó chung sống hiểu biết nhau, nếu hắn nói muốn hợp lại, ít nhất Liên Hoa cũng sẽ có chút xúc động nhớ lại hồi ức xưa?

Đỗ Yến Thừa đấu tranh tâm lý rất lâu, mới dám đến cửa hẹn Liên Hoa. Cho dù cô tuyên bố tranh giành đoạt lại với hai mẹ con nhà họ Ôn, cũng không nễ mặt cha nói ra những lời nhẫn tâm, gần đây cô vẫn ra tay nhắm vào công ty Hành Không của nhà họ Đỗ, nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng, Liên Hoa đã từng hiếu thảo hiền lành vâng lời đối với nhà họ Đỗ như vậy, có chuyện gì không thể nói ra để hóa giải như sông tan băng, mà vì sao bây giờ muốn biến thành kẻ thù truyền kiếp!

Liên Hoa thả ly trà đang cầm trên tay xuống: "Gần đây anh không có mở to mắt nhìn, không có lỗ tai nghe? Chẳng lẽ anh đều không có cập nhật sự việc biến đổi, không biết rõ tất cả đã phát triển?"

Đỗ Yến Thừa vội vàng nói: "Liên Hoa, em không cần tin những lời nói gió bay trên thương trường đồn đãi, Bọn họ đều nói Như Cảnh chiếm đoạt Liên thị, nói nhà họ Đỗ âm mưu làm chuyện trái lương tâm chiếm đoạt Liên thị, những lời nói khó nghe đó. . . .Chúng ta đều biết rõ, thật sự là sau khi em mất tích mẹ con bọn họ mới không thể không gánh vác gánh nặng Liên thị, bọn họ cô đơn một mình không có kinh nghiệm, khó tránh khỏi việc dựa một phần vào nhà họ Đỗ, chắc là em cũng hiểu được lý lẽ, đừng để tiểu nhân che mờ, khiến chúng ta tranh chấp trở thành trò đùa trong mắt người khác."

"Đồn đãi? Tin đồn?" Liên Hoa rất muốn cười ha ha , nhiều năm như vậy, Đỗ Yến Thừa sao vẫn ngây thơ như vậy, hắn chỉ cần cố tình nói sự thật chỉ là lời đồn, chỉ một câu đơn giản mà hắn nói ra là có thể mang mọi chuyện bỏ qua hết!

Cô nên biết mẹ con nhà họ Ôn diễn thật giỏi, trong năm năm vẫn có thể giấu diếm được Đỗ Yến Thừa đơn thuần, hay là nên nói ông cụ Đỗ dạy dỗ con trai xuất sắc, tất cả những mặt đen tối cũng không thể hiện ra cho Đỗ Yến Thừa biết? Trong lòng mỗi người trên thương trường này đều biết rõ sự tình, đều có thể gạt Đỗ Yến Thừa, làm cho hắn tưởng rằng nhà họ Ôn cùng nhà họ Đỗ là trong sạch không nhiễm bẩn như hoa sen trắng!

Liên Hoa cười lạnh: "Tôi nên làm thế nào, đương nhiên tôi có đạo lý của tôi, tất cả đều có nhân quả, miễn là tôi không hối hận, ai có thể quản được chuyện làm ăn hợp pháp bình thường của tôi đây! Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh còn có lời gì muốn nói nữa không, anh không cần vì Ôn Như Cảnh biện giải, không cần vì nhà họ Đỗ xin tha thứ?"

"Liên Hoa, hôm nay anh không phải vì chuyện này, anh nghĩ chỉ muốn nói một câu, anh thích em, từ nhỏ đến lớn người trong lòng anh đều là em!" Đỗ Yến Thừa kích động nắm lấy tay Liên Hoa, "Anh yêu em, năm năm trước thiếu chút nữa chúng ta kết hôn rồi, tình cảm sao nói đoạn liền đoạn chứ! Chúng ta có nhiều năm hồi ức ngọt ngào như vậy, sau khi em trở về, thật không có một chút tưởng niệm chuyện trước đây sao!"

Liên Hoa thu ánh mắt lại, chậm rãi rút tay ra: "Anh nói những lời này, là muốn để Ôn Như Cảnh ở vị trí nào? Một màn ướt át năm đó đúng là bằng chứng vô cùng chính xác, tôi nhường chổ cho cô ấy, thành toàn cho các người tình sâu nghĩa nặng thắm thiết, nhưng bây giờ anh thay đổi thất thường, xem cô ấy là gì, lại xem tôi là gì?"

"Cô ấy là do anh còn trẻ vô thức sai đường lạc lối, là anh bừa bãi phóng túng trẻ người non dạ! Năm đó là lỗi của anh, hết sức lông bông vô thức bị cô ấy quyến rũ, làm ra chuyện như vậy khiến em tức giận bỏ đi. . . ." Đỗ Yến Thừa nhìn ánh mắt của Liên Hoa, "Nhưng cô ấy sao có thể so với em, em ở trong lòng anh, so ra không bằng một sợi tóc của em! Những năm gần đây, anh đã chịu đựng cô ấy dây dưa đủ rồi, người anh nhớ mãi không quên chỉ có một mình em!"

Liên Hoa nâng cằm lên, khẽ nhếch khóe môi: "Anh nên hiểu rõ về tôi, có cô ấy tồn tại, bị cô ấy cướp đi Liên thị, lúc đó chúng ta cũng đã là kẻ thù rồi, không có chọn lựa khác. Xin anh không cần nói như vậy nữa, giống như nhất định tôi phải cùng Ôn Như Cảnh tranh đoạt mọi thứ, Liên Hoa tôi cũng không phải không biết xấu hổ làm chuyện như vậy."

Đỗ Yến Thừa nghe trong lời nói của Liên Hoa giống như có ẩn ý khác, đây là cô đang ám chỉ hắn, chỉ cần đoạt tuyệt quan hệ với Ôn Như Cảnh, nhường lại Liên thị mà mẹ con nhà họ Ôn chiếm đoạt, hai người còn có cơ hội tốt quay lại?

Hắn nắm chặt nắm tay, trịnh trọng cam đoan nói: "Liên Hoa, anh hiểu được, anh trở về sẽ xử lý chuyện của Như Cảnh, Liên thị vốn là sản nghiệp của em, cô ấy và bác gái đã thay em xử lý nhiều năm, cũng đến lúc hoàn trả cho em rồi!"