Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 92: Đổi tính?!




"Em mới lười phải nói với anh! Lãng phí nước miếng quý báu của em!" Long Tịch Bảo hô to về phía bóng lưng Long Tịch Bác tức giận đùng đùng.

"Được rồi, Bảo Bảo, em muốn tức giận đến lúc nào?" Long Tịch Hiên đưa tay ôm Long Tịch Bảo đang ngồi chồm hổm ở trên giường qua, bất đắc dĩ nói.

Long Tịch Bảo đẩy anh ra, nằm xuống đưa lưng về phía anh, buồn buồn nói: "Tức đến chết mới ngừng, anh cũng đi ra ngoài đi."

Long Tịch Hiên nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô, thở dài, đứng dậy, từ từ đi ra ngoài… Hắc Viêm Triệt a Hắc Viêm Triệt, lần này bị cậu hại chết…

Nghe tiếng đóng cửa, Long Tịch Bảo hơi quay đầu nhìn về phía cửa phòng, một lúc sau đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, thật ra thì cô biết không liên quan đến bọn họ. Hắc ác ma muốn dẫn Cổn Cổn đi, ai cũng không có quyền cản trở, nhưng là cô chính là tức giận…

Câu nói kia của Hắc ác ma (Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy thế nào là tự do của tôi) rất tự nhiên khiến cô nhớ tới câu nói kia của Long Tịch Bác ( cô ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết cô ấy cũng là việc của tôi). Tại sao đàn ông luôn là muốn đem phụ nữ hoạch định thành vật sở hữu của họ, các cô đều đã trở thành cái gì, tùy họ muốn hung dữ liền hung dữ, muốn ngược liền ngược, thật là quá đáng…

Cô nhất định phải thay đổi tình hình hiện nay! Nhất định!

-------- ta là đường phân cách tuyến buồn bực --------

Sáng sớm…

"Anh Bác, buổi sáng tốt lành a" Long Tịch Bảo mặc áo ngủ ren ngọt ngào, chui vào trong chăn mỏng màu đen của Long Tịch Bác, nũng nịu tiến vào trong lồng ngực khiêu gợi của anh, meo meo gọi.

Bị kêu tỉnh, Long Tịch Bác mở to đôi ưng mâu, không hiểu nhìn bé cưng cười đến ngọt ngào trước mắt, anh cho là hôm nay cô sẽ không tới.

"Sao vậy, người ta tới gọi anh dậy a" Long Tịch Bảo tiếp tục meo meo nói.

Long Tịch Bác vẫn nhìn cô không lên tiếng… cảm giác cô có chút cổ quái…

"Thật xin lỗi nha… ngày hôm qua là người ta không đúng, không nên nổi giận lung tung với hai anh, anh đừng tức giận có được không?" Long Tịch Bảo có chút xấu hổ ‘nhận sai’…

Em ấy uống lộn thuốc sao? Long Tịch Bác vẫn như cũ nhìn cô… không nói lời nào.

Lúc này, Long Tịch Bảo cắn môi dưới, trong hốc mắt rất nhanh lấp lánh ánh nước trong suốt, nhỏ giọng nói: "Phải như thế nào anh mới bằng lòng tha thứ cho em, nếu không cho anh đánh cái mông của em, đánh xong phải hết giận nha."

Long Tịch Bác nhìn bộ dạng cô sắp khóc, vội vàng đưa tay ôm cô, nhẹ nói: "Anh không giận em, đừng khóc."

"Vậy tại sao anh không nói chuyện với người ta?" Long Tịch Bảo ‘khổ sở’ hỏi.

"Anh cho là hôm nay em sẽ không tới…" Long Tịch Bác vỗ nhẹ lưng cô.

"Em nhớ anh nha." Long Tịch Bảo nũng nịu đưa tay ôm cổ anh, ngọt ngào nói.

Long Tịch Bác hoàn toàn thoải mái… mặc dù không biết tại sao cô đột nhiên đổi tính, nhưng thay đổi như vậy thật sự là con mẹ nó tốt lắm…

Long Tịch Bảo hôn nhẹ lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Bác, sau đó làm nũng nói: "Nhanh lên một chút rời giường a, bụng của người ta cũng đói muốn xẹp lép rồi."

"Được." Long Tịch Bác khẽ cười hôn lại cô một cái.

"Vậy anh nhanh lên một chút, em đi gọi anh Hiên rời giường nha." Long Tịch Bảo đỏ mặt chui ra khỏi chăn, nhấc đôi dép búp bê của cô đi về phía phòng của Long Tịch Hiên…

Long Tịch Hiên ôm lấy cục cưng ở bên cạnh, bắt được bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô, khẽ mở đôi ưng mâu tà tứ, dịu dàng nhìn cô nhóc trước mắt, anh không ngờ hôm nay cô vẫn sẽ đến, dù sao hôm qua cô tức giận như vậy mà.

"Anh Hiên, buổi sáng tốt lành, Bảo Bảo dịu dàng đáng yêu của anh tới gọi anh dậy đây." Long Tịch Bảo lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nghịch ngợm nói.

"Buổi sáng tốt lành, Bảo Bảo dịu dàng đáng yêu của anh, không tức giận sao?" Long Tịch Hiên khẽ cười sờ khuôn mặt bóng loáng của cô.

Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua là em không tốt, có chút cố tình gây sự, anh đừng giận em a, lần sau em sẽ không như vậy nữa." Nói xong còn bày ra vẻ mặt ‘nếu anh không tha thứ cho em... em sẽ khóc cho anh xem’ nhìn anh.

Long Tịch Hiên buồn cười hôn một cái lên trán của cô, nhẹ giọng nói: "Anh không tức giận."

Long Tịch Bảo vui vẻ ôm anh, rồi hôn mấy cái lên mặt anh, xong mới meo meo nói: "Này mau dậy đi, người ta đói bụng."

"Được… được… được, con mèo ham ăn." Long Tịch Hiên khẽ cười đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt.

Mà Long Tịch Bảo mang vẻ mặt ‘bí hiểm’ nhìn bóng lưng của anh…

Chờ Long Tịch Hiên rửa mặt xong, lúc ôm Long Tịch Bảo đến phòng ăn, Long Tịch Bác đã ở đó chờ bọn họ rồi, Long Tịch Bảo thoát khỏi lồng ngực ấm áp của Long Tịch Hiên, chạy lấy đà, ‘bay’ đến trong ngực Long Tịch Bác, trong miệng còn kêu: "Anh Bác… con dơi ôm!"

Long Tịch Bác hơi khẩn trương đón lấy cô nhóc phi tới, thấp giọng khiển trách: "Cẩn thận! Lớn như vậy còn nghịch ngợm như thế a."

"Hì hì, chơi thật vui chứ sao." Long Tịch Bảo nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì nói.

"Em a, đây, uống sữa tươi trước." Long Tịch Bác cưng chiều lắc đầu một cái, cầm lên ly thủy tinh bắt đầu cho cô uống sữa tươi.

Long Tịch Hiên cũng cười ngồi xuống, ưu nhã uống một hớp cà phê, sau đó nhìn Long Tịch Bảo vẻ mặt khổ sở nuốt sữa xuống, từ nhỏ cô đã không thích sữa tươi… ha ha… hôm nay thời tiết thật không tệ…

---------------- ta là đường phân cách tuyến thời tiết tốt --------