Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 68: Rốt cuộc là ai?




Edit: Fedfan

‘Tiểu vật cưng bị ngược đãi được cứu giúp’, núp ở trong ngực Long Tịch Hiên ô ô khóc không ngừng, khiến cặp sinh đôi cực kỳ đau lòng. Trong lòng Long Tịch Bác không chịu nổi mùi vị dằn vặt người như vậy, rống to: "Em lại khóc, lại khóc anh liền đánh em nhừ tử!"

Long Tịch Bảo nghe vậy nâng lên ‘đôi mắt đẫm lệ’, cắn chặt môi dưới, uất ức nhìn anh, không nói lời nào… chỉ là nước mắt vẫn rơi.

"Em… em đừng khóc nữa, có nghe hay không, anh cảnh cáo em." Long Tịch Bác bị cô nhìn như vậy bắt đầu hơi tức giận.

Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác một cái, sử dụng ánh mắt nói cho anh trai biết, cầu xin anh, đừng làm loạn thêm nữa. Sau đó trấn an vỗ nhẹ lưng ‘đứa bé khóc nhè’, dịu dàng nói: "Ngoan nào, không cần để ý tới anh ấy, không khóc a, có chuyện gì nói rõ ràng, không được khóc, khóc đến lòng anh cũng đau rồi."

Long Tịch Bác khinh bỉ nhìn Long Tịch Hiên một cái, rõ ràng đang nói ‘em thật là buồn nôn quá’.

Long Tịch Hiên trả lại anh ánh mắt tương tự, ‘chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Em chỉ là nói thật mà thôi’.

Long Tịch Bảo nức nở nói thầm… mơ hồ không rõ.

Long Tịch Bác không chịu nổi đi tới đoạt lấy ‘đứa bé khóc nhè’ mà Long Tịch Hiên đang cẩn thận bảo hộ ở trong ngực, bế cô ngồi ở trên đùi, có phần cực kỳ tức giận nói: "Nói chuyện tử tế, không cho phép khóc, đã mấy tuổi rồi."

Long Tịch Bảo không để ý tới anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực của anh, nước mắt nước mũi đều hướng trên áo sơ mi hàng hiệu của anh mà chào hỏi.

Long Tịch Bác mặc cho cô làm chuyện xấu, có chút vụng về vỗ nhẹ sống lưng của cô, thật là, có cái gì không thể nói rõ ràng, có cần thiết phải khóc thành ra như vậy không, khóc đến lòng anh đều đau chết mất.

Tâm tình hơi trở lại bình thường, Long Tịch Bảo mới lên tiếng: "Nếu như không phải là bởi vì nguyên nhân này, em nghĩ không ra anh ấy tại sao lại muốn hận các anh như vậy, sự phẫn hận trong mắt của anh ấy không lừa được người khác."

Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bảo, nhàn nhạt nói: "Bảo Bảo, em không phải là đàn ông, em vĩnh viễn cũng không thể hiểu được cái loại thống khổ khi người yêu đang ở ngay bên cạnh mình, nhưng chỉ có thể nhìn tới mà không thể ăn, đây không phải là nói đùa, bởi vì một chút cũng không buồn cười.

Loại tình dục này, đối với đàn ông mà nói, là rất quan trọng, bọn anh sẽ không lừa em nói rằng bọn anh ở bên ngoài chưa từng làm gì cả, nhưng mà giống như anh trước kia đã nói với em, đây chẳng qua là phát tiết, không liên quan đến tình cảm, em hiểu chưa?

Hơn nữa tụi anh sẽ không đụng vào phụ nữ của người khác, những người phụ nữ phát sinh quan hệ với tụi anh, Phượng Lăng trước hết cũng đều điều tra lai lịch rõ ràng, không có bệnh không có gia đình không có bạn trai mà cô ta lại cam tâm tình nguyện, tụi anh mới có thể đụng vào, cho nên anh bảo đảm với em, loại suy đoán này của em tuyệt đối không tồn tại."

Long Tịch Bảo có chút ghen ghét chu cái miệng nhỏ nhắn, không nói lời nào.

Long Tịch Bác nhìn rõ ràng cô bé có chút ghen tị, liền nhéo nhéo hai má của cô, nhẹ nói: "Làm sao, em còn không hài lòng sao, đều là do em a, em cái nha đầu chết tiệt hành hạ người a, cũng sắp ngược chết bọn anh rồi. Nếu như em nguyện ý, thì hoàn toàn sẽ không xuất hiện những người phụ nữ dây dưa mơ hồ kia."

Long Tịch Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn meo meo kêu lên: "Như vậy thật quá đáng… bọn họ cũng là người, các anh làm như vậy… quá đả thương lòng tự tôn của người khác rồi."

Long Tịch Bác giễu cợt giật giật khóe miệng, lạnh giọng nói: "Thu hồi sự thiện lương cùng ngây thơ của em lại đi, trên thế giới này không phải cái gì cũng nói tình cảm. Trên thực tế, phần lớn sự việc đều nói đến tiền và quyền lực, hơn nữa… em có nghĩ tới hay không, nếu như tụi anh thật sự nảy sinh tình cảm với các cô ấy, em phải làm thế nào?"

Long Tịch Bảo sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn anh, "Nếu quả thật là như vậy, em sẽ không chút do dự rời khỏi các anh, bởi vì tình cảm như vậy quá buồn cười, căn bản không đáng giá lưu luyến cũng không đáng giá đau lòng."

Long Tịch Bác vừa nghe đến hai chữ ‘rời khỏi’ liền bắt đầu tức giận, ôm sát thân thể nhỏ nhắn của cô, hung ác nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội này, em dám đi thử xem."

Long Tịch Bảo đẩy anh ra, meo meo kêu: "Người ta nói là nếu như, anh kích động như vậy làm gì, hả… anh muốn siết chết em sao… anh Hiên…!"

Long Tịch Hiên ôm Long Tịch Bảo sắp bị Long Tịch Bác siết chết qua, cười khẽ nói: "Bé ngốc, đừng nghĩ những chuyện không thể nào kia nữa. Luôn nói lời ngu ngốc."

Long Tịch Bảo nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, meo meo: "Các anh như vậy ngộ nhỡ gặp phải một người thật sự yêu thương các anh, vậy phải làm thế nào, các anh còn có thể nhẫn tâm như vậy sao?"

"Chân thành? Ha ha, bảo bối, trên thế giới này thực yêu nào có nhiều như vậy, giao dịch chính là giao dịch, nếu như tụi anh không có tiền, em nghĩ rằng các cô ấy còn có thể ‘khăng khăng một lòng’ đi theo tụi anh sao?" Long Tịch Hiên khẽ cười nói.

"Làm sao không thể, chỉ bằng khuôn mặt gây họa này của các anh, em bảo đảm, nếu như các anh không có tiền, cũng có thể hô phong hoán vũ, ví dụ như trong giới Ngưu Lang, giới minh tinh, có bao nhiêu phú bà - thiên kim nên vì các anh mà dâng ra thân thể, giao ra linh hồn. A! Đúng rồi… còn có giới BL (boy love) nữa, trời ạ, quả thật chính là ngôi sao sáng chói a"

Long Tịch Bảo bắt đầu hơi đắc ý vênh váo phát biểu cao kiến của mình, hoàn toàn không phát hiện ra gương mặt tuấn tú của cặp sinh đôi đã tối thui…

"Bảo Bảo, câm miệng." Long Tịch Hiên không chịu được nói.

"Long Tịch Bảo, em lại đang ngứa da rồi!" Long Tịch Bác đem ngón tay bẻ cho kêu ‘răng rắc’.

"Là các anh nói đến cái đề tài này trước, còn không cho phép người ta liên tưởng à… mẹ Vũ từng nói, người chính là phải có ảo tưởng, người không có ảo tưởng chính là người chết… oa… các anh muốn làm gì á."

Cặp song sinh mỗi người kéo một bên gò má non mềm của cô, miệng đồng thanh hỏi: "Rốt cuộc là ai lôi kéo em xem những loại tiểu thuyết đó hả?"

Long Tịch Bảo chớp chớp hai mắt to, làm bộ đáng thương nhìn bọn họ, meo meo kêu lên: "Trong cửa buông tay trước ( các anh buông tay trước)"

(Vì bị nhéo má nên bạn ấy nói ngọng: nǐ-men (các anh) →lǐ mén (trong cửa))

Hai người kia buông tay ra, nhưng vẫn dùng thân thể giam cầm cô, không để cho cô chạy.

Long Tịch Bảo căng thẳng nuốt từng ngụm nước bọt, chê cười nói: "Có phải em nói ra, các anh sẽ không tức giận hay không?"

"Đừng dài dòng, nói trước đi." Long Tịch Bác cắt ngang lời cô.