Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 61: Tri âm?!




Mẹ nó, còn không thắng được sao.

Hai chân ngọc nhỏ nhắn thon dài của Long Tịch Bảo sải ra, xông tới nhắm ngay tên đang ra tay hung bạo mà tung một cú đá xoáy đẹp đẽ từ phía sau, trực tiếp đá hắn ngã lăn trên mặt đất. Tiếp đó nhân lúc tên kia chưa kịp phản ứng, cô liền tung một quyền nhắm ngay cặp mắt ti hí của hắn, hắn bị đau buông cô gái trong tay ra, lui về phía sau mấy bước.

Long Tịch Bảo thừa thắng xông lên, một bước chạy lấy đà, nhẹ nhàng nhảy lên một bước đá chân lên cao, kết hợp giữa võ thuật và động tác tuyệt đẹp của múa dải lụa, xinh xinh đẹp đẹp đem hắn cũng quật ngã trên mặt đất.

Sau đó cô còn rất đắc ý vỗ vỗ tay, đi tới trước mặt hai gã đàn ông ngã trên đất đang kêu rên, ngồi xổm xuống, cười ngọt ngào hỏi: "Các người có thấy cái gì không nên thấy không?"

Hai tên đàn ông bị thương nghiêm trọng, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ngồi xổm trước mắt, triệt để phát huy bản sắc phái nam, hoàn toàn quên mất... khuynh hướng bạo lực mới vừa rồi của cô, rất thành thật mở miệng: "Quần lót màu trắng có tính hay không?"

Long Tịch Bảo lại cười ngọt ngào một cái, đứng dậy, hoạt động các khớp xương tay một chút, xoay cổ, sau đó, "A ~~~~~~ a! ! ! ! ! ! !" Hai tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ bầu trời, âm thanh còn vẳng lại.

Tại đây sau khi hai tiếng kêu thảm thiết qua đi, thế giới trở lại yên tĩnh. Long Tịch Bảo trước đó vì không được ăn đồ ăn vặt mà lòng trống vắng thì bây giờ rốt cuộc thư thái một chút.

Cô ưu nhã đi về phía hai cô gái khả ái trước mặt, đỡ họ dậy, cười ngọt ngào nói: "Hai bạn không sao chứ?"

Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô nhìn cô gái xinh đẹp đến mức không giống người thật ở trước mắt, không thể tin được là cô vừa cứu họ.

Hai người đều bị động lắc đầu.

"Hai bạn tên gì thế?" Long Tịch Bảo nhìn hai cô gái trông siêu dễ thương trước mặt, cười ngọt ngào hỏi, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, ‘thói quen tốt’ ‘tự nhiên thân thiết’ lại một lần nữa phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

"Viên Cổn Cổn"

"Bàng Đô Đô" Hai cô gái đáng yêu cũng nở nụ cười, ngọt ngào nói, xem ra cũng thuộc loại người ‘tự nhiên thân thiết’ này.

Viên Cổn Cổn? Bàng Đô Đô? (Hai tên này đều có nghĩa là ‘tròn vo’, ‘mập béo’ nhé)

Trời ạ! Tên này được đặt quá ‘hình tượng’ rồi, thật tài tình.

Long Tịch Bảo cười lớn lôi kéo bàn tay nhỏ bé trắng trẻo non mềm của họ, nói: "Cái tên thật đáng yêu nha, tớ tên là Long Tịch Bảo, bây giờ các bạn muốn đi đâu? Có muốn tớ đưa hai người về nhà không?"

Hai cô gái đối diện liếc mắt nhìn, lộ ra hai nụ cười siêu cấp đáng yêu, ngọt ngào nói: “Đến nhà bạn đi.”

———— tôi là đường phân cách đáng yêu————–

Long Tịch Bảo dẫn theo hai cô gái tròn trịa ngọt ngào đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc Long Vũ, cùng với Phượng Lăng đi theo sau lưng vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm.

"Bảo Bảo, sao em lại tới đây, không phải nói muốn đi dạo phố sao?" Long Tịch Hiên kịp phản ứng trước tiên, dịu dàng hỏi.

"Em gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu được hai chị em đáng yêu, kết giao được với hai người bạn rất hợp ý." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào, vùi vào trong ngực Long Tịch Hiên, meo meo nói.

"Em… em không phải là bà xã của Triệt sao?" Long Tịch Bác nhìn Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói, Hắc Viêm Triệt cư nhiên lại để sinh mạng của cậu ta đi dạo một mình?

Viên Cổn Cổn buồn bực nhìn cặp sinh đôi, nhỏ giọng nói: "Hi! Anh Hiên, anh Bác, hai người gần đây có khỏe không?"

Trời ạ, cô đang làm gì chứ, cư nhiên lại đụng vào họng súng rồi, Tịch Bảo lại là em gái của họ… này thì xong đời.

"Ah, mọi người biết nhau sao?" Long Tịch Bảo đi tới bên cạnh Viên Cổn Cổn, nhẹ giọng hỏi.

"Cô ấy là tâm can bảo bối của anh Triệt em." Long Tịch Hiên dịu dàng nói.

Long Tịch Bảo trợn to đôi mắt, khoa trương hô to: “Hắc Viêm Triệt?!”

"Không có lễ phép!" Long Tịch Bác khẽ cười điểm lên trán của cô.

Vẻ mặt Long Tịch Bảo hoàn toàn không thể tin được: "Không thể nào… cái người dung mạo bề ngoài đẹp hơn thiên sứ, tâm hồn đen tối còn hơn cả ác ma!"

Viên Cổn Cổn nghe vậy, vội vàng lộ ra vẻ mặt gặp được tri âm, thân thiết kéo tay Long Tịch Bảo, hai người trình diễn màn kịch kinh điển ‘đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng’.

Long Tịch Bác cười vỗ vỗ đầu người nào đó, nhẹ nói: "Mặc dù là sự thật, nhưng em tốt nhất không nên để cậu ta nghe thấy nha, Tịch Nhi."

Long Tịch Bảo đồng tình nhìn Viên Cổn Cổn, biểu tình ‘ bạn làm sao lại rơi vào trong hố lửa’, Viên Cổn Cổn vẻ mặt một lời khó nói hết xúc động nhìn Long Tịch Bảo, sau đó hai người lắc đầu một cái, thở dài "Aiz…"

Cặp sinh đôi buồn cười nhìn hai cô nhóc làm trò kỳ quái trước mắt, xem ra tên Triệt hai mặt này không được hoan nghênh như vậy nha.

"Đúng rồi, còn Đô Đô thì sao? Dáng dấp hai người giống hệt nhau, là chị em sao?" Long Tịch Bảo hỏi.

Bàng Đô Đô cười ngọt ngào, phun ra bốn chữ: "Tôi là mẹ con bé."

Ầm ầm một tiếng, Long Tịch Bảo như bị sét đánh…

'Tôi là mẹ con bé… tôi là mẹ con bé...'

Một lúc sau, "Bác… bác gái.. bác thật sự được bảo dưỡng tốt quá... giống như mẹ Vũ nhà cháu ấy."

Bàng Đô Đô hưng phấn lôi kéo tay Long Tịch Bảo, cười hỏi: "Có thật không? Có thật không? Ha ha, Bảo Bảo cháu thật đáng yêu. Cô bé, rảnh rỗi thì tới nhà chúng tôi chơi, bác sẽ làm món ngon cho cháu ăn, cháu thật là đứa nhỏ thành thực lại có con mắt tinh tường nha."

Cặp sinh đôi mồ hôi lạnh toát ra nhìn Bàng Đô Đô, thật quá đáng sợ, lại thêm một cô gái được chồng cưng chiều thành ngu ngốc. Không đúng… phải là một người phụ nữ…