Editor: Fedfan
"Em… có thể giải thích..", Long Tịch Bảo vẫn còn cố gắng giãy giụa ở những phút cuối cùng.
"Không cần giải thích, tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt, cứ quyết định như vậy đi." Long Tịch Bác trả lời không chút nghĩ ngợi.
"A ~~~, không cần nha" Long Tịch Bảo vẻ mặt đau khổ nói. Cô cũng biết sẽ là có kết quả này.
"Anh sẽ không cho em cơ hội lần thứ hai vì ăn mà bị bệnh, Long Tịch Bảo, em nếu đủ thông minh thì ngậm miệng lại, đừng chọc giận anh nữa." Long Tịch Bác cười như không cười nói.
Long Tịch Bảo chép miệng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy lúc nào anh trả cho em?"
Long Tịch Bác trực tiếp giơ tay lên bất ngờ cốc đầu người nào đó, thản nhiên nói: "Trả lại em sao? Em cho là anh mượn em hay sao?"
Long Tịch Bảo đau đớn gào lên một tiếng che cục u nhỏ trên đầu mình, nhảy khỏi đùi Long Tịch Bác, chạy thẳng tới trong ngực Long Tịch Hiên, sau đó đáng thương nhìn Long Tịch Hiên, hốc mắt rơm rớm nước mắt trong suốt, bộ dạng hết sức căng thẳng.
Long Tịch Hiên đưa tay thay cô nhẹ xoa ‘vết thương mới’ mà cô vừa mới có được từ chỗ Long Tịch Bác, dịu dàng nói: "Bảo Bảo ngoan, em ăn đồ ăn vặt cũng ăn đến đau bụng rồi, không được ăn."
Long Tịch Bảo phàn nàn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trơ mắt nhìn Long Tịch Bác đem bảy tám cái hộp đồ ăn vặt còn lại dọn đi, tâm tình thật giống như Bạch nương tử cùng Hứa Tiên bị cách ly ở Lôi Phong Tháp, việc đó thật rối rắm a…Bất qua, chính là nói ‘trên có chính sách, dưới có đối sách’, không cho phép người ta ăn, người ta còn không thể vụng trộm ăn á..., hừ, chờ xem.
Long Tịch Hiên nhìn thấy Long Tịch Bác mang đồ ăn vặt rời khỏi, liền nhẹ nhàng ở bên tai Long Tịch Bảo nói: "Ngày hôm qua anh ngủ rất ngon, ngủ liền một giấc đến sáng, em thì sao?"
"Em cũng vậy, em mới vừa vặn tỉnh lại không bao lâu , liền thấy không thoải mái, sau đó bác sĩ tới rồi, sau đó nữa thì các anh trở lại rồi, bây giờ em còn cảm thấy chưa tỉnh ngủ đấy." Long Tịch Bảo meo meo kêu lên.
Long Tịch Hiên khẽ cười hôn lên tai cùng gương mặt của cô, làm cho Long Tịch Bảo sợ nhột tránh trái tránh phải, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng vô cùng dễ thương. Chơi được một lát, Long Tịch Bảo dụi dụi mắt, ngáp một cái, làm nũng nói: "Em còn muốn ngủ, anh Hiên."
Long Tịch Hiên ôm cô nằm xuống, đắp kín chăn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nói: "Ngủ đi, anh ở bên em."
Long Tịch Bảo gật đầu một cái, chống không nổi hai mắt nhắm lại buồn ngủ, liền đi tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Lúc Long Tịch Bác trở lại đã nhìn thấy Long Tịch Hiên ôm Long Tịch Bảo nằm trên giường, mà Long Tịch Bảo hình như đã ngủ thiếp đi. Anh rón rén đi tới, vén chăn lên, cũng nằm vào trong, bàn tay từ phía sau vòng ôm chặt cô, sau đó, bản thân cũng nhắm mắt lại, anh đã rất lâu không có một giấc ngủ ngon rồi, hay là ngủ bù cái đã… ừ … thật sự rất thoải mái.
————– ta là đường phân cách thoải mái————
Thật là quá đáng… Bọn họ vì không để cho cô ăn đồ ăn vặt cư nhiên lại tăng thêm một cái khóa lớn như vậy ở cửa phòng để đồ ăn vặt, còn đeo một cái xích sắt khóa kín… giống như ở bên trong cất giữ toàn bộ gia sản của Long gia vậy... làm hại đối sách của cô không ứng phó được với chính sách của bọn họ…ô..ô.. thật là quá ác độc rồi.
Chờ xem, cô nàng ta vẫn còn cách, hừ. Long Tịch Bảo căm giận bất bình đi trên đường cái, liếc nhìn Phượng Lăng cách đó không xa, thở dài, thật là quá cùng đường, bộ dáng như vậy cô ở bên ngoài cũng không thể ăn quà vặt được rồi.
Có thể bỏ rơi chị Lăng hay không? Chỉ cần một lát, đợi cô ăn kem xong lại trở về tìm chị ấy. Tiểu ác ma trong lòng Long Tịch Bảo bắt đầu rục rịch.
Dĩ nhiên không được, nếu như bị cặp sinh đôi âm hiểm kia biết được sẽ trách cứ chị ấy. Tiểu thiên sứ trong lòng Long Tịch Bảo cũng đứng dậy.
Ăn xong rồi về, mình không nói, chị ấy không nói, ai sẽ biết chứ. Tiểu ác ma ngoắc ngoắc cái đuôi khinh thường nhìn tiểu thiên sứ.
Trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, bọn họ khôn khéo như vậy, ngươi đừng nghĩ quá đơn giản. Tiểu thiên sứ phe phẩy đôi cánh trắng noãn trên lưng, không vui nhìn tiểu ác ma.
Sợ cái gì, sợ chết không làm người của Đảng Cộng Sản, chết một cái tôi, còn có hàng nghìn hàng vạn cái tôi khác, đồ ăn vặt đang ở ngay phía trước, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Tiểu ác ma phấn khởi nói.
Vấn đề là ngươi cũng không phải là người Đảng Cộng Sản, hơn nữa người gặp nạn cũng không phải ngươi, là chị Lăng, ngươi nhẫn tâm à. Tiểu thiên sứ bày ra dáng vẻ ta thấy đã thương, phản bác.
Đủ rồi! Cuộc đời của ta ta làm chủ, tất cả các ngươi đều trở về cho ta, tắm một cái rồi ngủ đi. Long Tịch Bảo suy nghĩ ở trong lòng, sau đó chỉ thấy tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma ‘hưu’ một tiếng biến mất…
Long Tịch Bảo len lén đi về phía ngõ tối, cô quyết định đi ăn kem, dù sao đến lúc đó nếu quả thật bị phát hiện, muốn đánh muốn giết, cô bảo vệ chị Lăng là được, không có gì phải sợ.
Trong ngõ tối…
"A ~ các người thả chúng ta ra, làm gì vậy?" Một cô gái hình thể mượt mà thét lên.
"Thả chúng ta ra, mấy người là ai?" Một cô gái khác bô dáng cũng rất mượt mà cũng thét lên.
Ah… lời kịch kinh điển như vậy cũng bị cô nghe được, không phải là… Long Tịch Bảo tăng nhanh bước chân, quả nhiên nhìn thấy hai tên đàn ông cao lớn đang ghì lấy hai khối thoạt nhìn khá tròn trịa, còn là hai cô gái rất đáng yêu. Chỉ thấy một cô gái dùng hàm răng xem ra rất cứng chắc gắng sức cắn lên cánh tay của tên đang siết lấy cô, tên này đau đớn kêu gào một tiếng, đẩy cô gái ra, giơ tay lên đánh cô gái ngã xuống đất.