Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 15: Người hai mặt đáng sợ




Long Tịch Hiên trở lại sau khi họp xong, đã nhìn thấy Long Tịch Bác ôm Long Tịch Bảo ngủ say mà ngẩn người, không biết ở tại đây nghĩ cái gì.

Nhẹ nhàng đến gần bọn họ, khẽ gọi: “Bác, thế nào, ngẩn người cái gì vậy?”

Long Tịch Bác ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Không có gì, họp xong rồi sao?”

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Long Tịch Hiên nhẹ nói, thuận tay ôm lấy cô, chỉ thấy cô bỗng nhúc nhích, meo meo kêu lên vài tiếng, nằm trong ngực Long Tịch Hiên lại tiếp tục ngủ.

Long Tịch Hiên trìu mến sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, yêu chết mất bộ dạng đáng yêu này.

“Đi thôi” Long Tịch Bác nhàn nhạt phân phó, sau đó ra ngoài.

Sau khi về đến nhà,

“Anh đi tắm, em ôm cô ấy trở về phòng đi.” Long Tịch Bác như cũ không nóng không lạnh nói. Long Tịch Hiên lẳng lặng nhìn bóng lưng Long Tịch Bác, như có điều suy nghĩ, ôm Long Tịch Bảo trở về phòng.

Hắn vừa đem cô trên giường thì cô liền tỉnh.

“Anh Hiên?”

“Đã tỉnh rồi hả? Đói bụng không?” Long Tịch Hiên cưng chiều vuốt lại vài sợi tóc mất trật tự của cô.

Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Hiên, hốc mắt đỏ lên

“Sao vậy? Có phải Bác lại bắt nạt em nữa hả?”

Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nằm lên giường, nghiêng người đem cô ôm vào trong ngực, Long Tịch Bảo vùi mặt trên lồng ngực ấm áp của Long Tịch Hiên, cánh tay nhỏ bé nắm chặt áo sơ mi của anh, nhỏ giọng khẽ nấc.

“Ngoan nào, đừng khóc nữa, nói cho anh biết, có phải Anh Bác đánh em? Còn mắng em phải không?” Ngay từ lúc nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của Long Tịch Bác thì anh biết nhất định đã xảy ra chuyện.

A, Bác không khống chế tính tình của mình nữa rồi.

“Không phải thế, tất cả đều không phải.” Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, tiếp tục khóc.

“Vậy thì làm sao? Tại sao khóc?”

“Anh Bác,anh Bác…anh ấy...anh ấy hôn em.” Lời này vừa nói ra, toàn thân Long Tịch Hiên đột nhiên cứng ngắc, anh ấy hôn cô...

Cô mới 15 tuổi mà, còn nhỏ như vậy đã phá đi tầng che mắt-anh em- e là quá sớm.

Một lúc lâu sau

“Bảo Bảo thích anh và Bác không?”

“Thích.” Long Tịch Bảo không chút nghĩ ngợi nói lên, làm sao có thể không thích, nhiều năm thương yêu như vậy, cô cũng không phải là người vô tình, làm sao có thể không thích.

“Vậy Bảo Bảo làm cô dâu của anh và Bác được không?”

“.. Không thể, chúng ta...”

“Chúng ta không phải là anh em.”

“Nhưng......” Long Tịch Bảo còn chưa nói hết lời, liền bị Long Tịch Hiên lật người đặt ở phía dưới, không cho cô cơ hội thét chói tai, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia.

“A.....” Long Tịch Bảo hoang mang sợ hãi xô đẩy, cô không nghĩ anh Hiên lại cũng làm chuyện này...

Anh luôn luôn hiền lành mà.

Long Tịch Hiên dùng một tay để khống chế đôi tay vung loạn xạ của cô, nhẹ nhàng cắn môi dưới cô một cái, trong lúc cô kêu đâu, đã xông vào công thành chiếm đất.

Long Tịch Bảo bị anh hôn điên cuồng, làm cho cả cơ thể không có một chút khí lực, Long Tịch Hiên thưởng thức vẻ đẹp của cô, một tay khác không nhịn được mà bò lên trước ngực Long Tịch Bảo.

“A.…” Long Tịch Bảo kêu nhỏ ra tiếng, Long Tịch Hiên vội vàng dừng tay, buông ra sự khống chế với cô, hai tay chống hai bên đầu mà thở dốc, cô quá đẹp, thiếu chút nữa anh không khống chế được.

Không phải lúc này, cô còn quá nhỏ.

Long Tịch Bảo toàn thân vô lực mà nằm co quắp trên giường, kịch liệt thở hổn hển, trợn to cặp mắt xinh đẹp nhìn Long Tịch Hiên.

Thật đáng sợ...anh Hiên...

Long Tịch Hiên nhìn phía dưới: “Bảo Bảo, môi của em, là của anh và Bác, thân thể của em, là của anh và Bác, lòng của em cũng là của anh và Bác, không thể là của người khác, hiểu chưa?”

Vẫn là giọng nói nhẹ dịu, nhưng ánh mắt của anh lại làm cho Long Tịch Bảo run rẩy không dứt, anh thật sự là anh Hiên của cô sao...

“Nếu như có một ngày, em phản bội chúng ta, anh sẽ không tha thứ cho em, đồng ý với anh, vĩnh viễn không nên chạm vào giới hạn của anh, anh không muốn làm em tổn thương, vì tổn thương em là tổn thương cả bọn anh.” Long Tịch Hiên ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm của Long Tịch Bảo, động tác dịu dàng so với lời vừa nói ra lại chẳng thích hợp chút nào.

Long Tịch Bảo mất hồn, nhìn Long Tịch Hiên, cô chưa bao giờ thấy anh thế này, khi thấy ánh mắt tàn bạo của anh, thì cô sợ hãi gật đầu một cái, giờ khắc này Long Tịch Hiên làm cho cô rất sợ, làm cô cảm thấy anh thậm chí còn đáng sợ hơn Long Tịch Bác.

Long Tịch Hiên nhìn thấy cô gật đầu xong, hài lòng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, đứng dậy đỡ lấy cô: “Thật biết nghe lời, tốt lắm, em tắm đi để chuẩn bị ăn cơm.”

Long Tịch Bảo sững sờ nhìn Long Tịch Hiên cười rực rỡ như ánh mặt trời...

Hai.... Người hai mặt....

Long Tịch Bảo run run, chạy vào phòng tắm......