Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 132: Rất hào phóng đấy




Kể từ sau khi vợ chồng Nam Cung Viễn tới đây, Long gia vẫn luôn rất náo nhiệt, Long Tịch Bảo mỗi ngày đều cười không ngừng, vui vẻ vô cùng, Phượng Vũ Mặc càng thêm nhân cơ hội này liền len lén truyền thụ kinh nghiệm BL của mình cho hai người kia, không hề đem giáo huấn của Long Phi Tịch để ở trong lòng, mà Tiêu Lộ Trúc dưới sự ‘lãnh đạo anh minh’ của hai người kia, đã rất vinh quang bước vào ngưỡng cửa ‘hủ nữ’, trở thành quân đồng minh của hai người phụ nữ Long gia.

"Đúng rồi, dì Trúc, lần trước dì nói giữa dì và chú Viễn, dì là công, rốt cuộc có thật hay không a?" Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nhỏ giọng hỏi, cô đã tò mò thật lâu rồi.

Tiêu Lộ Trúc nghe vậy, không khỏi đỏ mặt, "Là thật."

"Không thể nào, Lộ Trúc, em sao làm được vậy? Chỉ là Nam Cung thoạt nhìn tương đối dịu dàng, bộ dáng còn đáng yêu như thế, nói chú ấy là thụ, chị cũng tin đó, nhanh một chút truyền thụ mấy chiêu kinh nghiệm của em đi." Phượng Vũ Mặc cũng ôm một hộp kem, vừa ăn vừa mập mờ nhìn Tiêu Lộ Trúc.

"Thật ra thì em cũng không biết, khi đó em bị hạ thuốc, khi tỉnh lại, mới phát hiện nằm bên cạnh một người, người kia chính là Viễn, anh ấy nói cho em biết, là em không để ý anh ấy phản đối mà cứng rắn đè ép anh ấy, muốn em phải phụ trách với anh ấy, cho nên...." Tiêu Lộ Trúc đỏ mặt giải thích.

"Cứng rắn đè ép? Phụ trách?" Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc rất ăn ý nói.

"Đúng vậy a, sau đó em liền gả cho anh ấy." Tiêu Lộ Trúc xấu hổ cười, uống một ngụm trà ướp hoa, thân thể bà không tốt, Nam Cung Viễn không cho phép bà ăn kem.

"Vậy sau này mỗi lần hai người yêu nhau, đều là dì đè ép chú Viễn sao?" Long Tịch Bảo nghi ngờ hỏi.

"Không phải, sau này đều là chú ấy đè lên dì." Tiêu Lộ Trúc tiếc nuối lắc đầu một cái.

Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc liếc nhau một cái, trao đổi tin tức qua ánh mắt, xem ra Nam Cung Viễn cũng không như vẻ dịu dàng đáng yêu nhìn từ bề ngoài, chỉ là một khuôn mặt lừa gạt chết người không đền mạng mà thôi, cô ấy nhất định là bị gạt rồi.

"Như vậy dì cũng gọi là công sao, nhiều nhất chỉ là ‘từng làm qua công’ có được không, báo cáo sai quân tình, hại người ta xem dì thành thần tượng sùng bái lâu như vậy, dì thật là hư a, lừa gạt tình cảm của người ta." Long Tịch Bảo thanh âm kỳ quái trêu chọc Tiêu Lộ Trúc, aiz, dì Trúc đơn thuần a, dì chưa từng gặp qua phúc hắc nam, cho nên mới rơi vào trong bẫy của chú Viễn a, nói không chừng thuốc kia chính là do chú ấy hạ đó, thật là rất xấu a, được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, đàn ông a… thật là một loại sinh vật phức tạp vậy đấy.

Tiêu Lộ Trúc xấu hổ sắp vùi khuôn mặt vào trong cốc trà lài…

"Được rồi, Bảo Bảo, người ta ít nhất còn có qua ‘đã từng’ đó, đã rất đáng quý đáng phục rồi." Phượng Vũ Mặc cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Lộ Trúc, nhẹ nhàng nói.

"Heo nhỏ." Nam Cung Viễn cười đi tới, sau lưng còn có Long Phi Tịch cùng cặp sinh đôi.

Ông ưu nhã ngồi bên cạnh Tiêu Lộ Trúc, ôm cô vào trong ngực. Long Phi Tịch cũng ngồi bên cạnh Phượng Vũ Mặc, lấy đi hộp kem của bà, Long Tịch Bảo nhìn động tác của Long Phi Tịch, vội vàng đem hộp kem của mình ôm vào trong ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn cặp sinh đôi ngồi xuống hai bên người cô, bộ dáng thề sống thề chết bảo vệ cái ăn.

Cặp sinh đôi nhìn cô, không lên tiếng.

"Mọi người không phải ở phòng tập thể thao sao?" Phượng Vũ Mặc nhìn về phía Long Phi Tịch, nhấp một hớp trà ướp hoa.

Long Phi Tịch bế vợ yêu lên trên đùi, nhàn nhạt nói: "Đã trở lại."

"Nhanh như vậy sao?" Phượng Vũ Mặc có chút kinh ngạc

"Tụi anh đi được 4 tiếng đồng hồ rồi." Long Phi Tịch vẫn là giọng nói nhàn nhạt, nhưng mày kiếm nhíu lại, cho thấy ông mất hứng.

"Không thể nào, chúng em vừa mới bắt đầu tán gẫu a..." Phượng Vũ Mặc kinh ngạc nói.

Long Phi Tịch nhìn bà một cái, không để ý tới bà nữa.

"Em có lén ăn kem hay không?" Nam Cung Viễn nhìn vợ yêu của mình, dịu dàng hỏi.

"Không có, không tin anh hỏi Vũ Mặc với Bảo Bảo đi." Tiêu Lộ Trúc nhu thuận dựa vào trong ngực Nam Cung Viễn, mặc cho ông vuốt ve tóc của mình, giống như một chú mèo đáng yêu, ngoan ngoãn mà lười biếng.

"Ngoan." Nam Cung Viễn hài lòng hôn một cái lên trán của vợ.

Long Tịch Bảo không chịu được nhìn hai đôi buồn nôn trước mặt, sau đó rất nhanh đem lực chú ý chuyển về hộp kem của mình, rồi lại nhìn cặp sinh đôi, ừm... Chính là cái mà người ta gọi là địch không động ta không động... Các anh bất động, vậy em cũng bất động.

Long Tịch Hiên buồn cười nhìn Long Tịch Bảo thần kinh căng thẳng, đưa tay muốn ôm cô lên trên đùi, kết quả tay mới vừa vươn ra, người nào đó liền làm một động tác rất không tao nhã, chỉ thấy cô dùng thìa múc một muỗng kem lớn siêu cấp, cũng không để ý miệng của mình có nhét vừa hay không, trực tiếp đưa vào trong miệng.... tạo thành một hình ảnh rất khôi hài…

"Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Cặp sinh đôi mặt đầy vạch đen thấp giọng kêu, không hiểu cô vì sao luôn làm ra những chuyện kỳ quái.

Long Tịch Bảo vội vàng nuốt kem, mắt to nhìn chằm chằm vào bọn họ, tay cũng không ngừng đưa kem vào miệng nhét.... nhét… nhét… giống như kiếp trước chưa từng ăn đồ giống như vậy…

Nam Cung Viễn cùng Tiêu Lộ Trúc ngây người nhìn, nhìn vẻ mặt khẩn trương khác thường cùng tướng ăn của cô, không khỏi bật cười, tiểu gia hỏa này, thật là rất biết làm chuyện quái gở.

Long Phi Tịch cùng Phượng Vũ Mặc biểu tình không hề ngạc nhiên nhìn cô, ôm tâm tình muốn xem kịch vui.

Long Tịch Bác đưa tay đoạt lấy hộp kem trên tay cô, Long Tịch Bảo vội vàng khẩn trương né tránh, lại bị Long Tịch Hiên ở bên cạnh ‘đánh lén’, đoạt lấy hộp kem. Chỉ thấy cô thất vọng nhìn hộp kem trong tay Long Tịch Hiên một chút, thở dài, "Dù sao cũng còn vài miếng, nếu anh muốn em liền cho anh ăn là được rồi, em rất hào phóng nha."

Nghe vậy, Nam Cung Viễn, Tiêu Lộ Trúc, Phượng Vũ Mặc, và cả Long Phi Tịch, tất cả đều bật cười, đối với việc cô da mặt dày bội phục tới cực điểm.

Long Tịch Hiên không chịu được nhìn cô một cái, cầm hộp kem trên tay để xuống mặt đất, Cầu Cầu ngồi ở bên cạnh lập tức vui vẻ ăn.

Long Tịch Bác nhẹ nhàng gõ đầu của cô, nhỏ giọng nói: "Em a, mãi cũng không trưởng thành."