Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 105: Tớ không rít lui!




Long Tịch Bảo ăn sáng xong, thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ, meo meo nói: "No bụng a, ăn thật ngon nha."

Tiêu Lộ Trúc buồn cười nhìn cô, cưng chìu nói : "Ăn no chưa? Ăn thêm chút nữa đi."

"Dì Trúc, cháu ăn no rồi." Long Tịch Bảo vô cùng thân thiết nhào tới bên cạnh Tiêu Lộ Trúc, bà xã của chú Viễn thật là xinh đẹp, thật là cao quý nha…

Tiêu Lộ Trúc xoa đầu cô, quay đầu nhìn về phía Viên Cổn Cổn, nhẹ giọng hỏi: "Cổn Cổn thì sao? Cũng ăn quen thức ăn này chứ?"

Viên Cổn Cổn cười đến ngọt ngào, gật đầu một cái.

Thật đáng yêu quá… hai cô bé này, Tiêu Lộ Trúc yêu thích các cô từ đáy lòng.

"Nếu như vậy, chúng ta liền đi chơi đi." Long Tịch Bảo vui vẻ nói.

"Cũng được, dì với Viễn sẽ cùng đi chơi với hai đứa." Tiêu Lộ Trúc cũng vui vẻ nói.

"Vậy còn chờ gì nữa, tâm động không bằng hành động, chúng ta xuất phát!" Long Tịch Bảo tay trái dắt Viên Cổn Cổn, tay phải dắt Tiêu Lộ Trúc, bước nhanh về phía cửa…

"Bảo Bảo, từ từ thôi, cẩn thận bà xã của ta…" Nam Cung Viễn nóng nảy ở phía sau kêu lên… trời ạ, vật nhỏ này tinh lực tràn đầy như vậy, thân thể của Trúc nhi không tốt còn muốn đi theo con bé… thật là khiến người ta lo lắng a…

-------------- ta là đường phân cách tuyến làm cho người ta lo lắng -------------

Nam Cung Viễn mang theo ba ‘cô gái nhỏ’ có tư tưởng vui chơi rất nặng, du ngoạn hết phong cảnh này đến phong cảnh khác, còn có một đám vệ sĩ đi theo phía sau, đầu tiên là đi thủy cung Rặng Cá Mập ở vịnh Mandalay, sau đó đi xem đài phun nước âm nhạc ở khách sạn và sòng bạc Bellagio, kế tiếp đi khu bảo tồn Springs, suốt cả đường đi, ‘ba cô gái làm thành cái chợ’, ríu ra ríu rít không ngừng, Nam Cung Viễn vừa muốn bảo vệ họ, vừa muốn nói chuyện với họ, thần kinh căng thẳng, một khắc cũng không dám thả lỏng, bởi vì nơi này là Las Vegas, mà ông lại là nhân vật rất gây chú ý… không thể không đề phòng a…

"Vui chơi đã chưa? Đi chơi lâu như vậy, ngày mai lại tiếp tục ra ngoài chơi có được không?" Nam Cung Viễn dịu dàng ôm vợ yêu, giúp cô lau đi mồ hôi rịn trên trán…

"Không được, người ta còn muốn chơi." Long Tịch Bảo đang vui chơi thích thú không thuận theo dậm chân.

"Cháu cũng muốn chơi." Viên Cổn Cổn đáng thương nhìn ông.

"Em cũng muốn chơi." Tiêu Lộ Trúc nũng nịu kéo ống tay áo của chồng.

Đám vệ sĩ sau lưng kinh ngạc nhìn ông chủ của bọn hắn, ông chủ của bọn hắn âm ngoan là có tiếng, nhưng mà yêu thương vợ cũng là nổi danh, nhưng từ khi nào mà hai cô gái nhỏ kia cũng có thể khiến ông ấy đối xử dịu dàng như vậy?

"Heo nhỏ, thân thể em không tốt, nghe lời, ngày mai lại đến chơi." Nam Cung Viễn vẫn ôn nhu nói.

"Em muốn chơi mà." Tiêu Lộ Trúc không nghe theo chu môi, ở nơi nào còn có người phụ nữ 35 tuổi mà thành thục hay không… Long Tịch Bảo không chịu nổi nhìn cặp vợ chồng yêu nghiệt trước mắt, tại sao bên cạnh cô lại không thể có một vị trưởng bối ‘bình thường’ một chút a? Tên cũng đủ tuyệt, Bàng Đô Đô? Béo mập? Tiêu Lộ Trúc? Heo nhỏ?

Chậc chậc… cha mẹ của bọn họ thật là đủ tài năng…

"Chú Viễn, chú dẫn chúng cháu đi một nơi nữa, rồi chúng cháu liền ngoan ngoãn về nhà có được không?" Long Tịch Bảo ngọt ngào nói.

"Ta có thể nói không sao? Cháu muốn đi đâu?" Nam Cung Viễn bất đắc dĩ khẽ cười…

"Tháp Stratosphere…" Long Tịch Bảo meo meo nói.

Tháp Stratosphere là tháp ngắm cảnh miễn phí cao nhất đẹp nhất, cũng là tòa kiến trúc cao nhất phía tây sông Mississippi.

Bên trong tháp sắp đặt nhà hàng xoay tròn, phía trong có đài ngắm cảnh bên ngoài, phòng ăn theo chủ đề, trung tâm thương mại, cùng một nơi cao nhất thế giới, gọi là trò Yun-night Speed của The High Roller. Từ đỉnh tháp nhìn xuống toàn bộ Las Vegas đều thu vào đáy mắt, hơn nữa ban đêm đi lên đỉnh tháp, ánh đèn khắp Las Vegas xanh vàng rực rỡ, giống như cô nàng ca múa trang điểm đẹp đẽ ở giữa sân, lấp lánh ở giữa sa mạc Mojave, cũng có thể thấy được mơ hồ ánh đèn của các căn hộ ở thành phố bên cạnh.

Không cần phải nói, cũng biết người nào đó tới đây vì cái gì…

Long Tịch Bảo đứng ở bên trong tháp, ‘như hổ rình mồi’ nhìn vào trò chơi Yun-night Speed cao nhất thế giới trong truyền thuyết kia.

Cô mong nó đã lâu… cục cưng, chờ tao... tao lập tức tới ‘ngồi’ mày…

Đang lúc cô hưng phấn, Viên Cổn Cổn đột nhiên khẩn trương kéo ống tay áo của cô, run rẩy nói: "Bảo Bảo, Triệt…"

"Rút lui? ! Không có cửa đâu, tớ chưa được ngồi vào nó, thì chết cũng không rút lui." Long Tịch Bảo lớn tiếng kêu lên, đùa gì thế, bây giờ bảo mình rút lui, đừng nói là cửa… ngay cả cửa sổ cũng không có!

(Haiz, chữ ‘Triệt’ với ‘rút lui’ đọc giống nhau nên LTB hiểu sai đó mà)

"Không… không phải… tớ là nói… Triệt… Triệt…" Viên Cổn Cổn nóng nảy dậm chân.

"Vậy còn không phải là rút lui sao? Tớ không rút lui!" Long Tịch Bảo hơi nhíu mày nhìn Cổn Cổn.

"Không… không phải a, cậu nhìn trước mặt…" Viên Cổn Cổn gấp đến độ sắp khóc òa lên…

Long Tịch Bảo nghe vậy nhìn về phía trước…ôi má ơi… thật sự muốn rút lui…

Một người đàn ông duy mỹ có con ngươi màu xám bạc, dáng dấp giống như thiên sứ, đôi tay tham muốn chiếm giữ mười phần ôm một cô gái xinh đẹp động lòng người có mái tóc xoăn dài màu đỏ đi về phía các cô… trong mắt của người đàn ông có hứng thú tìm tòi nghiên cứu…

Hắc Viêm Minh hơi nhíu mày kiếm, đi về phía hai cô gái trên người có mùi vị của anh trai và bạn tốt của mình… nghe nói Triệt vì tìm kiếm bà xã chạy mất, mà điều động ‘Ám Nhân’ trên toàn quốc… mà trên người cô gái kia lại có mùi của tên anh trai Hắc Viêm Triệt – người từ trước tới giờ không cho phép người khác đụng vào chính mình… đây phải chăng đại biểu cho… cô ấy chính là ‘bà xã chạy mất’ của anh trai mình?

Viên Cổn Cổn nhìn người đàn ông ôm một cô gái đi về phía mình, trong lòng đột nhiên đau đớn… đau đến mức không tự chủ được chảy nước mắt…

Long Tịch Bảo thất thần xong, mới nhớ tới, người này không thể nào là Hắc Viêm Triệt, Hắc Viêm Triệt làm sao có thể ôm người phụ nữ khác, hơn nữa, ánh mắt của Hắc Viêm Triệt… là màu tím a… như vậy… người đàn ông này chính là… Hắc Viêm Minh?

Ông trời, người không phải đang đùa giỡn với tôi đi… mua vé số cào cũng không dễ dàng trúng thưởng như vậy a…

------------------ ta là đường phân cách tuyến trúng thưởng ---