Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 49




Edit: Huyên

Mạnh Bưu không ngờ rằng gã có thể gặp lại Vân Trạch.

Hóa ra hôm đó gã không bị hoa mắt, thật sự có người như Vân Trạch ở trên đời này.

Cho dù đầu bị đụng đến đau nhức, gã cũng bất chấp tất cả vội vàng hỏi người bên cạnh: “Các ngươi có biết thiếu niên kia là ai không? Người mặc áo trắng ấy.”

Vương Hi Hách và Vân Trạch có chiều cao và dáng người tương tự nhau, quần áo lại không khác mấy, quan viên bên cạnh không biết Mạnh Bưu hỏi người nào, hắn ta đáp theo bản năng: “Vương Hi Hách à? Đó là con trai của Vương Hàn Tùng, cháu ruột Phụ quốc công, danh tiếng của y ở phía nam rất lớn, chỉ là người này rất lạnh lùng cao ngạo.”

“Không phải, cái người trông trắng hơn ấy,” Mạnh Bưu chỉ về phía Vân Trạch, “Là cậu ta.”

Lúc vừa đi ngang qua mọi người chả ai nhìn kỹ mặt đoàn người Vân Trạch, chỉ biết mỗi Vương Hi Hách, hiện giờ chỉ nhìn bóng lưng bọn họ không nhận ra đây là ai.

“Không biết.”

Mạnh Bưu bỏ lại tất cả mọi người đuổi theo.

Lúc này Vân Trạch đã lên xe ngựa với Vương Hi Hách đi xa rồi.

Mạnh Bưu tức giận trong lòng, lại không tiện trút giận lên đầu đám quan viên này, cho nên khi nói chuyện không hợp tác lắm.

Sau khi xong việc, Mạnh Bưu hỏi được vị trí của phủ Phụ quốc công, gã đi thẳng đến phủ Phụ quốc công.

Phủ Phụ quốc công thanh nhã cao quý, hiện giờ bọn họ còn chưa tham dự vào tranh đấu trong triều, Mạnh Bưu là tiêu điểm chú ý của hai phe Nhiếp chính vương và Hoàng đế, mặc dù không biết tại sao Mạnh Bưu lại đến phủ mình, vì để tránh thị phi, Phụ quốc công vờ như mình không có ở nhà, bảo Vương Hi Hách đi ra gạt Mạnh Bưu cho qua chuyện.

Trong lòng Vương Hi Hách ghét bỏ Mạnh Bưu có vẻ ngoài khó coi lại còn ngu xuẩn, y như cười như không nói: “Ômg nội ta ra ngoài rồi, không biết lúc nào mới về, ngày khác Nhạc vương lại đến nhé, hôm nay trong nhà đang loạn, không tiện mời ngài vào ngồi được.”

“Ta không muốn vào nhà ngươi ngồi.” Mạnh Bưu đi thẳng vào vấn đề, “Ta cũng không tìm ông nội ngươi, ta đến tìm ngươi.”

Sắc mặt Vương Hi Hách hoài nghi, sau đó lui về phía sau vài bước.

Từ khi Vương Hi Hách bị thuốc cao bôi lên da chó Chung Thiệu dính vào, nhìn người nào cũng có phần cảnh giác, sợ lại kéo thêm một tên thuốc cao bôi da chó khác nữa, y biết mình trông đẹp mắt, nhưng chẳng phải thẩm mỹ của đám bộ lạc Tây Nam này khác với triều Khế ư?

Sắc mặt Vương Hi Hách càng lạnh hơn, hỏi với giọng phức tạp: “Ồ? Nhạc vương tìm ta có chuyện gì?”

“Thiếu niên áo trắng vào quán trà với ngươi hôm nay là em trai của ngươi à?”

Vương Hi Hách gật đầu: “Là em trai ta.”

Mạnh Bưu nói, “Gọi cậu ấy ra đây cho ta làm quen.”

Vương Hi Hách bị tên man nhân này chọc cười, nói thế nào Vân Trạch cũng là một trong những công tử có gia thế lớn nhất Minh Đô, há có thể tùy tiện tiện muốn làm quen là có thể làm quen được?

Nhưng y lại không tiện đắc tội Mạnh Bưu, tuy cái tên Mạnh Bưu này lỗ mãng, nhưng thủ hạ lại có vài tên rất có năng lực, phủ Phụ quốc công không muốn gây thù với loại người này: “Em ấy là em họ của ta, hiện không ở nhà ta, cũng không thích kết bạn mới, nếu ngươi muốn tìm em ấy thì mời đến phủ An Lạc hầu, em ấy là người của phủ An Lạc hầu.”

Mạnh Bưu sờ cằm, gã nhớ mang máng Vân Dương là Thế tử của phủ An Lạc hầu: “Là anh em ruột của Vân Dương?”

Vương Hi Hách gật đầu.

Mạnh Bưu không ngờ rằng kẻ thô tục như Vân Dương lại có đứa em xuất trần đến vậy, gã cảm thán nói: “Thật sự là nhìn người không thể xem bề ngoài, ta vốn tưởng rằng đó là em ruột của ngươi.”

Vương Hi Hách đưa tay: “Mời.”

Cuối cùng cũng đuổi được người đi, Vương Hi Hách miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Y biết hiện giờ Vân Trạch không ở phủ An Lạc hầu, nghe nói vì bảo vệ địa vị mà An Lạc hầu đã dâng Vân Trạch cho Chung Hành.

Mạnh Bưu mở ra cuộc sống tìm người khắp chốn, phủ An Lạc hầu hiện đang loạn, An Lạc hầu bị con trai làm nát tim, không hề muốn gặp kẻ nào.

Vân Trạch chẳng biết gì về chuyện này, có thể là tấm gương của triều đại này khá mờ, cũng có thể là nhận thức của cậu có sai lệch, Vân Trạch không cảm thấy mình có gương mặt làm người ta thương ngay từ cái nhìn đầu tiên được.

Cậu đang nghỉ ngơi trên ghế quý phi làm bằng gỗ đàn hương một lát, đàn hương thanh đạm, Vân Trạch từ từ thả lỏng, đặt lòng bàn tay lên chóp mũi ngửi nhẹ.

Chẳng biết hôm nay đã rửa tay bao nhiêu lần, trên tay sớm không còn mùi nào. Cậu mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm qua, tuy rằng cảm thấy có chút vớ vẩn —— bởi vì Chung Hành trông không giống người sẽ làm chuyện này, nhưng cậu không tìm được lý do tốt hơn để giải thích.

Ngón tay Vân Trạch thon dài trắng nõn, cậu cũng coi như là người đọc sách, bình thường rất ít khi sử dụng hoặc cầm vật nặng, lòng bàn tay trông rất tinh tế.

Bé mèo đột nhiên nhảy vào trong ngực Vân Trạch, đưa cằm dụi dụi vào tay Vân Trạch.

Cậu vùi mặt vào cơ thể mềm mại đầy lông của bé mèo, vẫn là mèo con đơn giản hơn, không cần đoán tới đoán lui gì cả.

Phiền não một hồi —— chỉ trong chốc lát thôi, Vân Trạch sẽ không giấu chuyện phiền não ở trong lòng cả ngày, cậu là người rất lạc quan.

Vân Trạch xoa đầu Hoan Hỉ: “Mày lại mập lên rồi.”

Lúc Chung Hành đi vào nhìn thấy Vân Trạch và mèo con đang cọ chóp mũi nhau.

Trong phủ có nuôi không ít động vật, chúng đều rất thân cận với Vân Trạch, Vân Trạch hay cho bọn nó ăn.

Vân Trạch quay đầu lại nhìn thấy Chung Hành, trên mặt Chung Hành không có biểu cảm gì, ngón tay Vân Trạch bị mèo con cắn nhẹ, bỗng nhiên nhớ tới trong lúc nửa mê nửa tỉnh, trong lòng bàn tay mình có một vật nóng bỏng khổng lồ, cậu rút tay ra từ miệng mèo con: “Hóa ra Quận vương còn ở nhà à.”

Chung Hành “Ừ” một tiếng, hắn đi tới đè lên tay Vân Trạch cùng nhau xoa mèo.

Mu bàn tay Vân Trạch bị bàn tay hắn vuốt ve, từ từ ý thức được tối hôm qua Chung Hành cũng ấn tay cậu như thế.

Nếu như xảy ra trong tình huống Vân Trạch tỉnh táo, có thể cậu sẽ không khó xử lắm, nhưng cố tình lại là lúc Vân Trạch ngủ say, Vân Trạch không biết thật hay giả, nếu đây chỉ là một giấc mộng xuân, cậu lại đi hỏi Chung Hành thì xấu hổ quá rồi.

Mèo con bị bàn tay của cả hai cùng đè lên nên không thoải mái, nó “meow” một tiếng sau đó quay đầu lại cắn Chung Hành, Chung Hành ôm Vân Trạch né tránh, nó chạy đi nhanh như chớp.

Chung Hành đặt Vân Trạch xuống giường: “Ta có chính sự muốn nói với em.”

Vân Trạch gật đầu: “Chuyện gì thế?”

Chung Hành nói, “Giờ anh của em làm sai chuyện bị bãi quan, cha em thấy gã không có tiền đồ, muốn em về Vân gia.”

“À à,” Vân Trạch đã nghe được chuyện này ở bên ngoài, nghe lại cũng không cảm thấy bất ngờ nữa, “Ta biết rồi.”

Chung Hành nói, “Cha em chưa hết kiên nhẫn với Vân Dương, giờ không phải là thời cơ tốt để về Vân gia.”

Vân Trạch suy nghĩ: “Quận vương, trong lòng ta đã quyết định, biết nên làm như thế nào mà.”

Phủ An Lạc hầu chẳng phải nơi an toàn, Vân Dương càng không phải kiểu người lương thiện, nếu Vân Trạch đột nhiên trở về ngay lúc này, khó bảo đảm Vân Dương và Thái phu nhân không nổi sát tâm.

Vân Trạch nói, “Quận vương, ta muốn rời kinh chơi vài ngày với anh họ.”

Chung Hành híp mắt: “Vương Hi Hách?”

Vân Trạch gật đầu: “Ta còn chưa rời khỏi Minh Đô, muốn ra ngoài thăm thú đôi chút. Vân gia xảy ra chuyện này, cha ta sẽ đến tìm ta, tạm thời ta không muốn gặp ông ấy.”

Chuyện này rất hợp với tâm ý của Chung Hành. An Lạc hầu sẽ không từ bỏ ý đồ, chuyện muốn người, sao lão chỉ hỏi mỗi một lần được?

Chung Hành chưa giết Vân Dương, một mặt là Hoàng đế đích xác cấp bách, mặt khác là bởi vì Vân gia.

Giờ mà Vân Trạch xuất kinh, An Lạc hầu không tìm được người, thời gian dài khó tránh khỏi sẽ buông bỏ việc này.

“Được.” Chung Hành gật đầu, “Mang thêm vài thị vệ đi theo phía sau.”

Vân Trạch đi ngủ sớm, lúc Chung Hành lên giường cậu đã ngủ rồi, nhưng cậu ngủ nông lắm, sau khi Chung Hành thổi tắt đèn Vân Trạch liền tỉnh giấc.

Bốn phía tối tăm, Vân Trạch cảm giác được phía sau có người áp sát mình, sau đó Chung Hành ôm cậu vào trong lòng.

Vân Trạch không biết Chung Hành đã ngủ chưa.

Cậu suy nghĩ một lúc, vẫn lên tiếng hỏi.

“Quận vương?”

Chung Hành “Ừ” một tiếng.

Vân Trạch nói, “Đêm qua, có phải ta——”

Chung Hành cười một tiếng: “Đúng vậy, em ngủ quá say nên không nỡ đánh thức em, có phải đã xúc phạm em rồi không? Lần sau ta sẽ chọn khi em tỉnh táo.”

“Chưa đến xúc phạm.” Vân Trạch cũng không bài xích Chung Hành, hơn nữa hai người ngủ chung giường, buổi tối đột nhiên có ham muốn là chuyện rất bình thường, “Ta vốn nghi ngờ bản thân nằm mơ, hóa ra là thật.”

Chung Hành nhéo lòng bàn tay cậu: “Có suy nghĩ gì?”

Vân Trạch cũng không rõ nên có suy nghĩ ra sao, nếu nói cụ thể thì Chung Hành lớn đến mức không bình thường, thậm chí còn làm Vân Trạch mơ hồ sợ hãi chuyện sau này.

Chuyện này không tiện nói ra kẻo làm tổn thương lòng tự trọng của Chung Hành, Vân Trạch nói: “Quận vương rất tốt.”

Chung Hành nở nụ cười: “Muốn hôn em.”

Một lát sau Vân Trạch xoay người lại, Chung Hành hôn Vân Trạch trong đêm tối.

Ban đêm khó có khi Chung Hành nằm mơ.

Hắn mơ thấy mình tàn sát Hoàng thất. Hắn muốn giết Hoàng đế và đám tông thất kia đã lâu, thậm chí chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Chung Hành, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, Chung Hành cân nhắc rất lâu vẫn chưa xuống tay với bọn họ.

Tất thảy những cảnh trong mộng đều trở thành sự thật, máu tươi từ trong cung chảy ra ngoài cửa, Chung Hành bình tĩnh kết thúc tính mạng của Chung Ký trên ngôi vị Hoàng đế.

Dường như ngoài cửa có người đang nhìn trộm, Chung Hành quay đầu lại lập tức thấy Vân Trạch mờ mịt nhìn mình.

Sau mờ mịt luống cuống là sợ hãi, nét mặt giống với rất nhiều người khi đối mặt với Chung Hành.

Khi Chung Hành thức dậy sắc trời đã sáng rõ, Vân Trạch đang ngủ say trên gối, hắn bình tĩnh nhìn Vân Trạch.

Bây giờ Vân Trạch chịu ngủ yên ổn bên gối hắn mà không sợ hãi, e là bởi vì không biết quá khứ của hắn, không biết bộ mặt thật của hắn tàn khốc đến cỡ nào.

Chung Hành vốn ngủ ít, mở mắt ra sẽ không ngủ được nữa.

Chung Hành biết mình không phải quân tử, thậm chí không phải người bình thường, từ đứa con của nô tỳ đến Nhiếp chính vương, cả con đường này của hắn toàn là xương trắng và máu tươi chất thành đống, Vân Trạch cũng ở trong bóng tối như hắn, nhưng lại trái ngược với hắn, sạch sẽ như khuôn mặt của cậu vậy.

Có nên cho Vân Trạch biết tất cả không? Em ấy có bỏ chạy không? Đến lúc đó phải nhốt em ấy lại ư?

Vân Trạch bị Chung Hành đánh thức, tỉnh giấc liền thấy Chung Hành sờ mặt mình, Vân Trạch ngượng ngùng.

Cậu ôm cổ Chung Hành: “Quận vương, ta vừa mới mơ.”

Trong mắt Chung Hành chứa nụ cười, che giấu đi tất cả bóng tối: “Ồ? Em mơ thấy gì đấy?”

Vân Trạch nói, “Mơ thấy chúng ta đi chơi với nhau, du thuyền trên hồ.”

Nếu Chung Hành không bận, Vân Trạch rất muốn đi chơi với Chung Hành.

Thật ra trong giấc mơ cậu muốn thổ lộ với Chung Hành cơ, còn chưa nói ra đã cảm thấy có người sờ mặt mình, Vân Trạch mở mắt tỉnh giấc.

Vân Trạch ôm chặt Chung Hành, những lời trong mộng chưa nói ra được, giờ rốt cuộc có nên nói không đây?

Vạn nhất sau khi cậu nói ra, Chung Hành lại nói với cậu rằng: “Ta chỉ coi em là bạn tốt, bởi vì thành thân với bạn tốt cho nên mới làm chuyện thân mật.”

Chung Hành hỏi, “Sắc trời không còn sớm nữa, có muốn ra ngoài ăn sáng không?”

Vân Trạch không buông tay: “Cho ta ôm thêm một lát nữa đi.”

Chỉ cần thêm một lát nữa thôi.

Vân Trạch khẽ giọng nói: “Nếu Quận vương giao lại mọi chuyện cho Nhiếp chính vương thì tuyệt quá, chúng ta có thể đi chơi với nhau rồi.”

Chung Hành rũ mắt xuống.

Nhưng hắn là Nhiếp chính vương.