Sư Nhung dẫn Ôn Thụy Tuyết đến hàng ghế đầu ngồi xuống, Ôn Linh theo sau ngồi cạnh. Sư Nhung nhìn quanh, khán giả lần lượt vào, phần lớn là theo gia đình, có gia đình ba người hoặc hai người. Ôn Thụy Tuyết đột nhiên đứng dậy vẫy tay về phía cửa ra vào: "Chị An An!"
"Tiểu Tuyết?" Tiền An An chạy nhanh xuống cầu thang đến hàng ghế đầu, nói nhỏ: "Các em đến khi nào vậy?"
"Mới đến, chị có muốn ngồi cạnh em không?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.
"Được." Tiền An An vẫy tay gọi mẹ rồi cả hai cùng ngồi xuống.
"Chị đến đây để xem chương trình hả?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.
"Đúng vậy, nhiều người cũng đến đây để xem." Tiền An An quay đầu nhìn khán giả phía sau, "Nhiều người quá."
"Đúng thật, nhiều người ghê." Ôn Thụy Tuyết cảm thán.
"Tiểu Tuyết nghỉ đông rồi." Sư Nhung nói, "Con không phải nói muốn đến Lạc Dương tìm An An chơi sao?"
Tiền An An nhìn Ôn Thụy Tuyết với ánh mắt sáng rực: "Mẹ chị làm mì hấp ngon lắm."
Ôn Thụy Tuyết bị cái nhìn của Tiền An An làm không nhịn được mà cười, cô nói: "Được được."
Ôn Linh vui vẻ thấy em gái quây quần bên người thân, cậu vỗ vai em gái.
"Nhìn kìa, anh em mong em nhanh nhanh đi khỏi đây đó." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh ấy ngày nào cũng chê em là cái bóng đèn cỡ lớn."
Tiền An An thực sự rất hâm mộ với tình cảm của hai anh em, cô nghiêng đầu nói chuyện vài câu với mẹ. Đèn trên trần khán phòng tắt, đèn sân khấu bật sáng.
Kha Diệc Từ bước ra giữa sân khấu, anh nói: "Chào mừng các bạn đến với chương trình đặc biệt Tết Nguyên Đán của Pháp và Tình, tôi là người dẫn chương trình Kha Diệc Từ."
Ôn Linh chống tay lên cằm tập trung nhìn Kha Diệc Từ đứng ở giữa sân khấu. Cậu trân trọng từng cơ hội gần gũi nhìn người yêu tận tâm làm việc. Tóc được chăm chút cẩn thận, lớp trang điểm nhẹ khiến vẻ mặt của anh càng thêm điển trai, lông mày như kiếm, đôi mắt sao sáng, dáng người thẳng tắp, nói năng lưu loát, giọng nói trầm thấp dễ nghe. Ôn Linh chăm chú đánh giá, tính cách của Kha Diệc Từ cũng rất được lòng người, ngọt ngào và hài hước, nói năng cũng rất có chừng mực, ứng xử đúng lúc, hơn nữa còn phi thường kiên nhẫn.
Sư Nhung liếc nhìn cậu con trai đang chìm trong suy tư, theo ánh mắt của con bà nhìn lên người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, bà mỉm cười hiểu ý nắm chặt tay chồng.
Chương trình đặc biệt Tết Nguyên Đán chia thành ba phần, phần đầu tiên lấy trường hợp của Ôn Linh làm điểm khởi đầu, Trần Tiểu Huệ, Trần Thắng Dũng, Trương Cường, Tào Lập Huy, Chu Tú Thuần cùng với tay chơi sau màn là Hải Học Như, vụ buôn bán xảy ra mười bốn năm trước, mười bốn năm sau lại dấy lên làn sóng.
Dưới sự kể lại của Kha Diệc Từ, bộ phim tài liệu được phát trên màn hình lớn. Khán giả trong rạp phát ra những âm thanh thì thầm bàn tán, những người ngồi đây đều là gia đình từng trải qua việc buôn người vì vậy họ cảm thấy vô cùng đồng cảm. Khi bộ phim phóng sự tiến đến phần phỏng vấn của Tiền An An, cô gái kiên cường yêu cầu không che mặt, đứng trước ống kính cô nói: "Tôi không muốn che mặt, tại sao tôi phải sợ, người nên sợ là những kẻ đó."
"Cô Tiền An An cũng có mặt tại đây." Kha Diệc Từ nói, ống kính quay về phía Tiền An An. Ôn Thụy Tuyết nghiêng người đến bên Tiền An An, nói: "Tôi là em gái của An An, Ôn Thụy Tuyết."
Đám đông giống như một con quái thú lặng lẽ, cần có ai đó dũng cảm đứng ra làm tiếng nói cho đám quái thú này, nếu may mắn đám quái thú yếu ớt sẽ biến thành một đàn sư tử gầm thét. Khi bộ phim tài liệu dần dần tiến triển, trong khán phòng vang lên những tiếng nức nở khẽ khàng, có người đã về nhà, có người thì không. Sự chờ đợi vô vọng như một hố đen nuốt chửng không chỉ là sự kiên nhẫn và thời gian của họ.
"Chúng tôi đã phỏng vấn 23 gia đình đã trải qua việc tìm lại người thân." Kha Diệc Từ nói.
Camera chuyển hướng về phía khán giả, từ trái sang phải chậm rãi quay, có người đang khóc, có người ôm người thân đã tìm lại được nở nụ cười hạnh phúc. Ôn Linh cảm thấy một nỗi buồn lớn lao, giống như sự cảm thông, cậu ôm ngực để giảm bớt sự khó chịu. Sư Nhung ôm cậu nói: "Tiểu Vũ, chúng ta thật may mắn."
"Khó khăn rồi sẽ trở thành phúc." Ôn Linh tự tay mang về người em gái mà trời ban cho mình. Mười bốn năm trước, những đau khổ giống như một giấc mơ tồi tệ, may mắn thay nạn nhân đã thoát khỏi bóng tối của tuổi thơ, tương lai là một cuộc sống sáng sủa hạnh phúc.
"Cảm ơn mọi người đã xem chương trình Pháp và Tình của chúng tôi, hẹn gặp lại vào tuần sau." Kha Diệc Từ nói xong lời kết, bên cạnh màn hình giám sát, Nhậm Nhàn làm động tác OK, anh thở phào nhẹ nhõm nói với khán giả: "Các bạn có thể theo nhân viên đứng ở cửa, họ sẽ đưa các bạn đến nhà ăn để thưởng thức bữa tối."
"Mọi người, đi trước đi." Ôn Linh nói, "Con, đợi."
"Biết rồi, biết rồi." Ôn Thụy Tuyết nói, "Chúng ta phải ăn hết những món ngon ở căng tin, không thèm để dành cho anh ăn đâu."
Sư Nhung cười nói: "Nhớ dẫn Kha Diệc Từ qua ăn cùng gia đình nhé."
"Vâng." Ôn Linh gật đầu, cậu háo hức quay người tìm kiếm bóng dáng của Kha Diệc Từ.
Sau khi kết thúc công việc, Kha Diệc Từ đi đến trước mặt Nhậm Nhàn: "Sếp, có cần bổ sung phần nào không?"
Nhậm Nhàn nói: "Tổng thể nhịp điệu rất tốt, có vài câu lồng ghép cần bổ sung. Không gấp, nói ngày mai nhé, cậu đi ăn trước đi."
"Vâng." Kha Diệc Từ đáp.
Nhà trang điểm Đàm Cầm đưa cho Kha Diệc Từ hai miếng khăn tẩy trang và một tuýp sữa rửa mặt chỉ về phía hành lang: "Nhà vệ sinh ở bên kia."
"Cảm ơn." Kha Diệc Từ nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, anh quay đầu lạ nhìn thẳng vào Ôn Linh, "Anh đi rửa mặt một chút."
Ôn Linh gật đầu, như một cái đuôi nhỏ đi theo Kha Diệc Từ vào nhà vệ sinh. Kha Diệc Từ hỏi: "Anh nói có ổn không, có vấn đề gì không?"
"Không có." Ôn Linh trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Hoàn hảo đến vậy luôn à? Em khen anh như vậy anh sẽ sinh kiêu mất." Kha Diệc Từ vặn vòi nước, múc một vốc nước vẩy lên mặt.
"Nhưng mà." Ôn Linh nói, "Khó chịu."
Kha Diệc Từ rửa sạch bọt trắng trên má, lấy một tờ giấy lau khô nước trên tay, véo nhẹ vào má Ôn Linh nói: "Không ai có thể cứu tất cả mọi người, Tiểu Vũ."
Ôn Linh chưa bước vào xã hội và phải đối diện với sự khắc nghiệt, có một trái tim đầy cảm thông, phẩm chất này thực sự rất hiếm. Sinh viên trong tháp ngà thường có sự ngây thơ không hiểu thực tế, bầu trời phải xanh thẳm, dòng sông phải trong veo, đúng sai phải rõ ràng, nhưng sự phức tạp của xã hội lại bùng nổ theo cấp số nhân, không có cây thước kẻ nào có thể đo lường hoàn toàn được bản chất con người.
"Em có thể, làm gì?" Ôn Linh hỏi.
"Làm chính mình." Kha Diệc Từ nói, "Luôn luôn tốt bụng, tin tưởng vào hy vọng." Anh ôm vai Ôn Linh, "Chúng ta đi ăn thôi, sếp nói căng tin có món gà rán."
"Mẹ em." Ôn Linh nói, "Muốn gặp anh."
"Bố mẹ cậu muốn anh qua bồi bàn à?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ý là như vậy, nhưng nghe có vẻ kỳ lạ, Ôn Linh nói: "Đúng vậy."
"À." Kha Diệc Từ hơi căng thẳng, "Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Anh ra vẻ nghiêm túc như chuẩn bị ra trận, "Anh đã sẵn sàng." Là một MC của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc đã ba năm, mà trước khi gặp phụ huynh anh lại lặp đi lặp lại cùng một câu, sự lo lắng trong lòng rất rõ ràng.
Chưa kịp để Kha Diệc Từ thêm một viên gạch cho sự chuẩn bị tâm lý của mình, anh đã bị Ôn Linh kéo tới bàn tiệc gia đình. Chỉ nghe thấy bạn nhỏ nói: "Kha Diệc Từ, bạn trai."
Sáu chữ rành mạch rõ ràng, Kha Diệc Từ ngớ ngẩn giơ tay lên: "Chào."
Nhậm Nhàn duỗi cổ hóng chuyện vui, nói với Trình Tề Phương: "Cái dáng vẻ vô dụng này của Tiểu Kha tôi nhìn là thấy tức."
Trình Tề Phương che miệng cười thầm.
"Ngồi đi." Sư Nhung nói, "Cũng không phải lần đầu gặp, đừng khách sáo."
Ôn Đức Trạch chỉ vào bộ bát đũa mới thêm: "Thích ăn gì thì lấy đi nhé."
Ôn Thụy Tuyết mỉm cười khoe hàm răng đều tăm tắp: "Chào mừng anh gia nhập đội bảo vệ công chúa!"
Đội bảo vệ công chúa? Kha Diệc Từ quay đầu nhìn về phía Ôn Linh, hai tai của cậu nhóc đỏ ửng, cậu ngăn em gái lại: "Đừng, đừng nói."
"Ai—anh em từng đóng vai Bạch Tuyết đấy." Ôn Thụy Tuyết không ngần ngại tiết lộ bí mật của Ôn Linh, "Hồi trung học có tham gia diễn kịch, vì da trắng nên được giao vai Bạch Tuyết, ngày diễn chính thức tụi em tới làm đội cổ vũ của anh ấy."
"Có ảnh trong điện thoại của cô." Sư Nhung cũng hào hứng tham gia, bà lấy ra những bức ảnh quý giá đã lâu không xem chia sẻ với Kha Diệc Từ, "Tiểu cô nương ở giữa này là Tiểu Vũ."
"Quao." Kha Diệc Từ dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh, đôi mắt to tròn của Ôn Linh rất dễ nhận biết, cậu bé xinh xắn đội tóc giả vàng, mặc váy rộng như một bông hoa hồng trắng dịu dàng. Kha Diệc Từ nói: "Có thể gửi cho cháu không?"
"Không được!" Ôn Linh lớn tiếng phản đối.
"Được chứ được chứ." Sư Nhung đồng ý ngay lập tức.
"Công chúa không được nói to tiếng nha." Ôn Thụy Tuyết cười đùa với anh trai, "Quá kém duyên."
-