Kha Diệc Từ lời lẽ quanh co, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ôn Linh. Anh quay đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Mười hai giờ rưỡi rồi, em không buồn ngủ sao?" Anh lấy một chiếc chăn đặt ở bên kia giường, cúi đầu né tránh ánh mắt của Ôn Linh, "Anh buồn ngủ rồi."
Ôn Linh bị sự trẻ con của anh chọc cười. Cậu cẩn thận kiểm tra lại tờ chẩn đoán hai lần, gấp giấy lại rồi cất vào ba lô, nghe theo lời Kha Diệc Từ bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Kha Diệc Từ thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường thả lỏng đầu óc lướt điện thoại.
Mặc dù chữ trên màn hình điện thoại lướt qua như dòng chảy nhưng anh chẳng đọc vào đầu được chữ nào.
Ôn Linh vốc một ít nước ấm lên mặt, trong lòng không muốn ép buộc Kha Diệc Từ phải nói ra quá khứ nhưng cậu cũng không có cách nào khác để khiến anh tự nguyện mở lòng. Những chuyện trong quá khứ mà cậu không biết đang trở thành một rào cản khó vượt qua giữa họ. Ban đầu cậu nghĩ rằng Kha Diệc Từ chỉ bận công việc, tệ hơn nữa là không coi trọng tình bạn của họ, nhưng sau nửa năm ở bên nhau, Ôn Linh rõ ràng cảm nhận được sự chân thành của anh. Người không quan tâm đến tình bạn liệu có bỏ công sức ra học ngôn ngữ ký hiệu không?
Liệu có dành thời gian từ đống công việc bề bộn kia ra để học kỹ năng vẽ mà vốn dĩ anh không cần dùng đến?
Mọi dấu hiệu đều cho thấy mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
Chắc chắn Kha Diệc Từ có lý do khó nói ra.
Cậu cần kiên nhẫn giống như cách Kha Diệc Từ kiên nhẫn với cậu vậy.
Ôn Linh âm thầm tự cổ vũ mình, cậu lấy một chiếc khăn lau đi những giọt nước trên mặt rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn thấy Kha Diệc Từ ngồi bên giường, cậu bước tới hôn nhẹ anh một cái rồi nhắm mắt lại.
Kha Diệc Từ không hiểu những thay đổi trong tâm lý của Ôn Linh, anh khẽ rùng mình khi thấy cậu quá bình tĩnh, điều này khiến anh cảm thấy lo lắng, không biết liệu Ôn Linh có đang giận không.
Anh chậm chạp đi vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nhưng không có gì xảy ra. Ôn Linh nằm yên trên giường ngủ.
Chẳng lẽ cậu ấy đã từ bỏ việc tìm hiểu rồi sao?
Không thể nào.
Kha Diệc Từ hiểu rõ tính cách bướng bỉnh của Ôn Linh, việc dễ dàng từ bỏ không phải là phong cách của cậu, trừ khi... Trong lòng Kha Diệc Từ chợt cảm thấy lo lắng, suýt nuốt phải bọt kem đánh răng.
Chẳng lẽ Ôn Linh không cần anh nữa?
"Tiểu Vũ, em ngủ chưa?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh mở mắt nhìn Kha Diệc Từ đứng bên giường.
"À, anh tưởng em ngủ rồi." Kha Diệc Từ lúng túng hỏi chuyện, "Ngày mai em muốn đi đâu chơi?"
Ôn Linh đáp: "Không biết."
"Anh hỏi em." Kha Diệc Từ ghé sát vào Ôn Linh, "Em và bạn trai cũ của em, đã thử chưa?"
Sở Triết Tùng có vẻ ngoài mày rậm mắt to, trông như một anh chàng thẳng thắn nhưng lại là người thuần 0. Ôn Linh tính tình bên ngoài mềm mỏng nhưng bên trong rất kiên cường, nắm chắc quyền chủ động trong tay. Dù Sở Triết Tùng có nổi giận, cậu cũng chỉ giữ thái độ điềm đạm.
Ôn Linh giơ một ngón tay: "Một lần." Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Cảm giác, không tốt."
Kha Diệc Từ chui vào chăn của Ôn Linh, cười như một con cáo vừa ăn cắp gà: "Nói cho anh trai nghe, cảm giác không tốt ở chỗ nào?"
"Cậu ta muốn em xem." Ôn Linh khổ sở nói, "Video."
Thì ra là vì kỹ năng của người kia không tốt. Kha Diệc Từ ôm lấy eo của Ôn Linh, tiếp tục câu chuyện ngượng ngùng: "Vậy là em đã xem video?"
"Ừm." Ôn Linh gật đầu.
"Không kiểm tra lại với cậu ta à?" Tay của Kha Diệc Từ di chuyển xuống dưới, ngụ ý đầy mờ ám.
Ôn Linh đập tay anh ra, mặt nghiêm lại: "Tránh ra."
"Dữ dằn quá đi." Kha Diệc Từ hôn nhẹ Ôn Linh, "Yên tâm, anh không chê kỹ năng của em đâu."
Ôn Linh liếc anh một cái, nhích sang mép giường rồi đẩy Kha Diệc Từ về chăn của anh, nói: "Ngủ đi."
Hai người cùng nhau trải qua hai ngày, sau đó Kha Diệc Từ lái xe đưa Ôn Linh đến trường. Hai ngày qua, Ôn Linh cư xử vô cùng lịch thiệp, không chỉ không cố ý trêu chọc Kha Diệc Từ, mà thậm chí còn không chủ động hôn anh, hành động và cử chỉ đều chuẩn mực như thể hai người chỉ là bạn bè thân thiết.
Bạn thân mà lại hôn nhau ư?
Ôn Linh hất tay Kha Diệc Từ đang khoác lên vai mình, vẫy tay tạm biệt: "Em đi đây."
"Ò." Kha Diệc Từ ngượng ngùng đưa hai tay ra sau lưng, "Bái bai."
Ôn Linh quay người đi vào cổng trường, còn Kha Diệc Từ đứng đó với vẻ mặt méo mó. Anh nghĩ cậu bạn dễ thương và trong sáng của mình đâu mất rồi?
Chẳng lẽ cậu ấy thật sự quyết tâm không cần mình nữa?
Đây là cuối tuần nhàm chán nhất mà anh từng trải qua, lạt mềm buộc chặt, lửng lơ giữa tình bạn và tình yêu. Ôn Linh rõ ràng là dùng những chiêu thức mưu kế để mài mòn ý chí của Kha Diệc Từ.
Kha Diệc Từ thì rơi vào khủng hoảng niềm tin chưa từng có. Bạn trai cũ của Ôn Linh ít ra còn tiến tới giai đoạn ba, còn anh thì dùng hết mọi chiêu trò lại quay về mối quan hệ bạn bè, tụt lùi thê thảm.
Đây là thảm kịch nhân gian gì đây?
Nguyệt Lão đây là block anh rồi à?
Ôn Linh không biết rằng suy nghĩ của Kha Diệc Từ đã đi xa đến thế, cậu đeo ba lô bước vào trường, khi quay lại nhìn trông thấy Kha Diệc Từ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bóng dáng có chút cô đơn.
"Trùng hợp thật." Lý Minh vỗ vai Ôn Linh từ phía sau, "Cậu đi thu thập tài liệu về rồi à?"
Ôn Linh gật đầu.
"Vừa mua gà xiên nóng hổi đây, ăn thử đi." Lý Minh nhiệt tình đưa cho Ôn Linh một chiếc tăm tre, "Ngon lắm, tôi hay mua ở quán này."
"Cảm ơn—" Ôn Linh cố gắng nói, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu." Lý Minh đẩy túi giấy dầu về phía Ôn Linh, "Cậu ăn đi, tôi mua nhiều lắm."
Ôn Linh không thể từ chối sự nhiệt tình của Lý Minh, vừa ăn vừa cùng Lý Minh đi về phía tòa giảng đường.
"Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi mà chủ đề tốt nghiệp của tôi vẫn chưa quyết định xong." Lý Minh thở dài, "Khó thật."
Ôn Linh cắn một miếng gà xiên, giòn rụm, vừa tận hưởng món ăn ngon vừa không quên an ủi bạn cùng phòng: "Tôi có thể." Cậu bị bột ớt làm nghẹn, "Khụ khụ, xem giúp cậu."
"Cậu giúp tôi xem chủ đề tốt nghiệp à? Tuyệt quá." Lý Minh hiểu ý ngay, "Trưa nay tôi mời cậu ăn cơm nhé!"
Ôn Linh lắc lắc túi giấy dầu đầy ắp gà xiên, nói: "Đủ rồi."
"Không đủ." Lý Minh cười khách sáo, "Ba tôi bảo không có cảm hứng thì ra ngoài tìm cảm hứng, nhưng tôi còn chẳng biết đi đâu nữa."
Hai người vừa tán gẫu vừa bước vào lớp, phần lớn là Lý Minh nói, Ôn Linh nghe.
Năm tư chỉ còn rất ít lớp, mỗi tuần chỉ có ba buổi học, đều xếp vào thứ 2. Giáo viên bước vào lớp, nhìn thấy Ôn Linh ngồi ở hàng đầu, cô mỉm cười: "Chào các em, bạn Ôn vừa kết thúc chuyến đi thực địa nhỉ?"
Ôn Linh mỉm cười gật đầu.
Nhiều sinh viên ngưỡng mộ Ôn Linh. Thứ nhất, tài năng vẽ của cậu thực sự đáng kinh ngạc, như thể được trời phú. Thứ hai, bất kể giáo viên có nghiêm khắc thế nào, họ luôn tỏ ra dịu dàng khi gặp cậu.
Ngồi cạnh Ôn Linh, Lý Minh không thoải mái chút nào, cậu ta thì thầm: "Hôm qua tôi nộp bài tập, vừa bị cô mắng cho một trận."
Ôn Linh viết vào sách: "Nộp bài tập gì?"
"Bài viết phân tích... Cậu không quên làm chứ?" Lý Minh hỏi.
Bút của Ôn Linh chợt dừng lại, cậu nhớ ra dường như có một bài tập như thế thật. Cuối tuần cậu và Kha Diệc Từ đi chơi khắp nơi, cậu đã bỏ quên hết mọi việc của trường. Đây là lần đầu tiên cậu quên làm bài tập.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, sinh viên lần lượt rời khỏi lớp học. Ôn Linh chậm rãi bước đến bên cạnh giáo viên, cầm chiếc máy tính bảng, trên đó hiện rõ dòng chữ: "Cô ơi, em xin lỗi, bài tập phân tích tuần trước em có thể nộp lại vào ngày mai không ạ?"
Giáo viên nhìn Ôn Linh rồi hỏi: "Em chưa làm à?"
Ôn Linh cúi đầu, ngầm thừa nhận lỗi của mình.
"Được bảo lưu nghiên cứu rồi cũng không được phép lơ là." Giáo viên nhẹ nhàng nhắc nhở, "Ngày mai trước 6 giờ chiều em phải nộp cho cô nhé."
"Vâng." Ôn Linh nói.
Giọng nói của cậu khiến giáo viên ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên cô nghe Ôn Linh mở miệng nói. Cô nhìn cậu chăm chú hơn một chút rồi hỏi: "Chủ đề luận văn tốt nghiệp của em đã quyết định chưa?"
Ôn Linh gật đầu, sau đó cầm máy tính bảng gõ lên: "Chủ đề của em là "Chim hạc nhỏ học bay"."
"Thú vị đấy." Giáo viên mỉm cười đáp, "Cố gắng nhé, cô tin tưởng vào năng lực của em."
"Cảm ơn." Ôn Linh đáp với giọng có chút lúng túng, "Cô... ạ."
Giáo viên không hề làm lớn chuyện về việc Ôn Linh nói, cô tiếp tục giao tiếp với cậu như mọi sinh viên khác: "Được rồi, đi ăn trưa đi, lần sau đừng quên làm bài tập nữa nhé."
Ôn Linh ngại ngùng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi lớp.
Ở ngoài cửa, Lý Minh đã đứng chờ sẵn kiên quyết đòi mời cậu ăn trưa: "Ở cổng trường mới mở một quán nướng Hàn Quốc, chúng ta đi thử nhé!"
"Ôn Linh!"
Một giọng nam quen thuộc cất lên gọi tên cậu. Sở Triết Tùng thở hổn hển chạy đến, nói: "Cậu đã xem Weibo chưa?"
Ôn Linh nhíu mày, vẻ khó hiểu hiện lên rõ ràng, cậu lắc đầu.
"Cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn trưa." Sở Triết Tùng đề nghị.
"Ê này, anh bạn, phải theo thứ tự trước sau chứ." Lý Minh không hài lòng, chen ngang, "Hôm nay là tôi mời, mai tới cậu mời đi."
"Nhưng tôi muốn nói chuyện riêng với Ôn Linh." Sở Triết Tùng nhìn thẳng vào mắt Ôn Linh, thành thật nói, "Về em trai của em gái cậu."
Em trai của em gái? Đây là cụm từ kỳ lạ gì thế? Lý Minh ngơ ngác nhìn Ôn Linh, đầu đầy dấu hỏi.
Ôn Linh hiểu rằng có lẽ lại có chuyện xảy ra trong gia đình của em gái mình. Cậu lấy điện thoại ra, gõ nhanh vài dòng rồi đưa cho Lý Minh xem: "Xin lỗi, chiều nay tôi sẽ đến phòng ký túc tìm cậu nha?"
"Được, được thôi. Việc nhà quan trọng hơn mà." Lý Minh hiểu chuyện lập tức đồng ý.