Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 31: Theo dõi




Ôn Linh gõ nhẹ vào giường, một lúc sau Kha Diệc Từ mơ màng mở mắt, duỗi cánh tay vươn vai lười biếng, rồi ngáp dài. Anh chống tay dậy, thò đầu ra: "Cậu tan học rồi à?" Anh ngồi dậy, vịn thang leo xuống giường, "Hôm nay học môn gì thế?"

[Nghiên cứu tranh nhân vật Công bút.] Ôn Linh ra hiệu, rồi lật cuốn sổ phác thảo ra cho Kha Diệc Từ xem bài tập trong lớp.

*Công bút hay còn gọi là "Tế bút họa" là thuật ngữ chỉ một họa pháp trong Trung quốc họa. Về ý nghĩa nó tương phản với "Tả ý".

Không giống trong thể loại Tả ý xem nhẹ việc miêu tả hiện thực mà đề cao cảm xúc cá nhân. Công bút hướng tới sự công chỉnh, tinh mỹ, chú trọng miêu tả chân xác sự vật. Để hoàn thành một tác phẩm công bút đòi hỏi thời gian lâu dài, trải qua các giai đoạn: phác thảo - can hình - đi nét - lót màu - phủ màu - chồng màu nhiều lớp... Một tác phẩm công bút đòi hỏi sự nhẫn nại và kiên trì rất cao của người vẽ. Cho đến giờ Công bút cùng với Tả ý vẫn là hai họa pháp chiếm giữ địa vị chủ chốt của Trung quốc họa hiện đại  (Theo Chuyện THƯ chuyện HỌA)

Kha Diệc Từ chẳng biết tí gì về hội họa, chỉ cảm thấy đẹp mắt, anh cố gắng vắt hết óc lục tìm từ ngữ để khen ngợi. Ôn Linh chỉ vào góc phải dưới của tờ giấy phác thảo. Kha Diệc Từ chăm chú nhìn, thấy ở đó có một nhân vật chibi đang nằm trên sàn ngủ say sưa, mũi thổi ra bong bóng.

"Tôi ngủ ngon thật đấy." Kha Diệc Từ gãi gãi đầu. Giường của Ôn Linh cực kỳ sạch sẽ, xung quanh đều thơm mùi oải hương của nước giặt, cảm giác như được nằm trong chăn của một tiểu cô nương nào đó.

Ôn Linh cất cuốn sổ phác thảo, ra hiệu [Đi bây giờ không?]

"Tôi rửa mặt cái đã." Kha Diệc Từ nói, rồi đẩy cửa vào phòng vệ sinh, múc một vốc nước tạt lên mặt. Ôn Linh theo sát phía sau, đưa cho anh một tờ khăn giấy để lau mặt.

"Đảm đang quá." Kha Diệc Từ trêu chọc.

Ôn Linh phớt lờ câu nói của anh, quay lại ngồi vào ghế, nghịch chiếc máy tính bảng. Cậu quét hình nhân vật chibi lên màn hình, mở tài khoản Weibo đã lâu không đăng nhập, đăng một bài viết mới: Ngủ. [kèm hình]

Trong những bức tranh thủy mặc ấn tượng từng đăng trước đây, bức vẽ nhân vật chibi này quả thật rất bình thường, thậm chí có thể nói là kém hơn hẳn.

Ôn Linh gập chiếc máy tính bảng lại, tài khoản này là do Sở Triết Tùng giúp cậu lập. Vào ngày đầu tiên mở tài khoản, cậu đã kết bạn với Sở Triết Tùng. Sở Triết Tùng học chuyên ngành tranh sơn dầu, thích đăng những tác phẩm phô diễn kỹ thuật cũng như các bài phân tích sâu sắc. Phải thừa nhận, Sở Triết Tùng quả thực là người có thiên phú, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã trở thành một blogger có tiếng trong giới hội họa.

*Mọi người nhớ Ôn Linh vào tài khoản weibo thì thấy weibo theo dõi một số tài khoản lạ không?

Để giữ nhịp độ với Sở Triết Tùng, thỉnh thoảng Ôn Linh cũng đăng vài tác phẩm, nhưng đều là do Sở Triết Tùng thúc giục cậu đăng lên. Ôn Linh không nghĩ ra lời chú thích, nên chỉ tùy tiện gõ vài từ như "Quạ đen", "Hoa Sơn", "Di Hòa Viên" chẳng hạn. Sở Triết Tùng không hài lòng với sự qua loa của Ôn Linh, cậu ta còn thử can thiệp để viết bài giúp cậu, nhưng đều bị cậu từ chối. Cuối cùng, Sở Triết Tùng đành giúp Ôn Linh chọn tác phẩm đăng lên, lấy lý do là để kiểm soát chất lượng.

Sở Triết Tùng muốn biến tài khoản của Ôn Linh thành một tài khoản nổi tiếng với hàng chục nghìn người theo dõi, chỉ để xứng với bản thân cậu ta.

Nhưng Ôn Linh hoàn toàn không bận tâm đến những lời thị phi trên mạng ảo, cậu không hiểu tại sao Sở Triết Tùng lại luôn muốn giành được sự chú ý của người khác.

"Đang nghĩ gì vậy?" Kha Diệc Từ búng viên giấy vào thùng rác, "Vào!"

Ôn Linh cất chiếc máy tính bảng vào cặp, đứng dậy chỉ chỉ về phía cửa: "Đi?"

"Đi thôi." Kha Diệc Từ theo sau Ôn Linh ra khỏi ký túc xá, quay lại chào các bạn cùng phòng, "Bọn tôi đi đây, tạm biệt."

"Tạm biệt." Lý Minh vẫy tay, "Cảm ơn Ôn Linh vì cây bút chì nhé, giang hồ cứu nguy đúng lúc."

"Tôi thay Tiểu Ôn trả lời cậu là không có gì." Kha Diệc Từ đóng cửa lại, nhanh chân chạy đến bên Ôn Linh, choàng tay qua vai cậu.

Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, ra hiệu [Anh có để ý người khác nhìn nhận về mình thế nào không?]

"Khó nói lắm, còn tùy "người khác" ở đây là ai." Kha Diệc Từ đáp, "Tôi để ý cậu nhìn tôi thế nào, bố mẹ nhìn thế nào và cả ông chủ của tôi nữa." Anh cười, "Dù sao thì ông chủ sẽ đánh giá hiệu quả công việc của tôi mà."

[Anh thường dẫn chương trình thì có bao giờ tìm kiếm đánh giá của người khác về mình trên mạng không?] Ôn Linh ra hiệu.

"Có chứ." Kha Diệc Từ đáp, "Thông thường thì chẳng mấy ai nhắm vào người dẫn chương trình đâu. Dù có nói gì thì tôi cứ coi đó là vấn đề của sếp mình." Anh gật gù, "Vấn đề của nhân viên là vấn đề của sếp, vấn đề của sếp là vấn đề của trưởng đài, cứ đổ trách nhiệm cho nhau thôi."

Tâm trạng u sầu của Ôn Linh phần nào bị đùa cợt của Kha Diệc Từ xua tan, cậu nheo mắt cười [Tôi lúc nào cũng tìm vấn đề của chính mình.]

"Bạn nhỏ không cần phải hiểu chuyện đến thế đâu." Kha Diệc Từ nói, "Đợi cậu tốt nghiệp đi xin việc, tôi sẽ giúp cậu lựa chọn cẩn thận để cậu khỏi bị bọn tư bản xấu xa bắt nạt." Anh cảm nhận được cánh tay của Ôn Linh lại khoác lên eo mình, cơ bắp anh chợt căng cứng, Kha Diệc Từ suýt cắn vào lưỡi, "À mà, thay vì tự kiểm điểm, tốt hơn cứ đổ lỗi cho người khác." Bàn tay ấm áp trên eo anh như có sức hút mãnh liệt, khiến anh nghẹn lời đành im lặng cúi đầu bước tiếp.

Ôn Linh nghiêng đầu nhìn anh, thắc mắc sao anh lại đột nhiên im lặng.

Kha Diệc Từ móc chìa khóa xe ra, bấm mở khóa, Ôn Linh mở cửa bước vào ghế phụ. Lúc tách khỏi trạng thái tiếp xúc thân mật, trí não của Kha Diệc Từ mới dần trở lại bình thường. Anh thầm phỉ nhổ bản thân vì bộ não thiếu sức sống của mình, rồi thắt dây an toàn và khởi động xe.

Khi xe chạy lên làn đường chính, Kha Diệc Từ vẫn đang phiền muộn về phản ứng "tắt điện" của mình khi thân cận, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe Buick màu đen đã bám theo họ qua vài ngã rẽ trong gương chiếu hậu. Ôn Linh chống cằm, nheo mắt tận hưởng cảm giác mát mẻ của cơn gió thu lướt qua gò má.

Chẳng mấy chốc họ đã đến địa điểm quay phim. Ôn Linh đứng bên đường chờ Kha Diệc Từ đỗ xe, một chiếc Buick màu đen chầm chậm dừng lại dưới tán cây trên vỉa hè.

Lúc đó đã 6 giờ tối, ánh hoàng hôn dần tắt, ráng mây đỏ rực cả bầu trời, những bóng người bị kéo dài lê thê. Kha Diệc Từ mở cửa xe bước ra, đi thẳng đến quầy xiên nướng ven đường mua hai cây xúc xích chiên, đưa cho Ôn Linh một cây, rồi vừa nhai vừa chào hỏi đồng nghiệp: "Anh Lưu đến lâu chưa? Tôi vừa mới tới."

Lưu Ổn, người đang chỉnh sửa thiết bị quay phim, ngoảnh đầu lại nói: "Tôi cũng mới tới thôi. Cậu chưa ăn cơm à?"

"Chưa." Kha Diệc Từ đáp, "Lát nữa chắc qua Sở ăn ké chút." Anh giới thiệu Ôn Linh với đồng nghiệp, "Đây là em trai tôi, đến xem tôi làm cảnh sát."

Lưu Ổn nhìn kỹ Ôn Linh, rồi nói: "Em trai cậu trông chẳng giống cậu chút nào."

"Không phải em ruột." Kha Diệc Từ ăn hết miếng xúc xích cuối cùng, ném que tre vào thùng rác, rồi kịp thời nhận khăn giấy từ Ôn Linh đưa để lau sạch dầu đỏ ở khóe miệng, "Chẳng lẽ chỉ có hai đứa mình đến à?"

"Còn chị Tần nữa, cậu qua chỗ chị ấy trang điểm đi." Lưu Ổn nói, "Không thì lại bị mắng vì tội đến trễ."

Kha Diệc Từ rụt vai, nói: "Được rồi, Tiểu Vũ cậu đi dạo quanh đây thôi nhé, đừng đi xa quá."

Ôn Linh gật đầu, Lưu Ổn nói: "Đừng lo, tôi sẽ trông chừng cậu ấy."

Trong khi Kha Diệc Từ trang điểm, Ôn Linh tò mò nhìn Lưu Ổn lau ống kính, Lưu Ổn hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Ôn Linh lấy máy tính bảng ra và viết: 20 tuổi.

"Cậu không nói được à?" Lưu Ổn sững lại, rồi nói: "Xin lỗi, tôi hơi ngạc nhiên."

Ôn Linh lắc đầu, viết: Không sao. Anh là quay phim phải không?

"Đúng vậy." Lưu Ổn nói. Thấy Ôn Linh có vẻ hứng thú với thiết bị, anh chủ động giới thiệu về máy quay, "Đây là máy quay chuyên dụng Sony, có thể vừa ghi hình vừa quay phim. Cậu có máy ảnh không?"

Ôn Linh viết: Tôi có một chiếc máy ảnh không gương lật full-frame

"Nếu cậu muốn xem, lát nữa khi quay cậu có thể theo tôi." Lưu Ổn nói, "Cảnh quay này có ba quay phim, tôi chủ yếu theo dõi anh trai cậu."

Ôn Linh viết: Vâng, cảm ơn anh, làm phiền rồi

"Không có gì." Lưu Ổn nói, anh đứng dậy nhấc máy quay lên, "Chúng ta đi thôi."

Mặt trời lặn xuống, chương trình bắt đầu ghi hình. Ôn Linh đứng cạnh Lưu Ổn, nhìn về phía Kha Diệc Từ đang đứng thẳng tắp đầy tinh thần phấn chấn, cậu cảm thấy rất thú vị. Lại là chương trình hợp tác với Vương Kỳ, Kha Diệc Từ mặc đồng phục cảnh sát phụ tá, chào hỏi một viên cảnh sát quen thuộc đã từng hợp tác trước đó: "Em lại đến làm phiền thầy này."

"Hoan nghênh hoan nghênh." Viên cảnh sát cười bắt tay với Kha Diệc Từ, "Cậu đến đúng lúc đấy, đi thôi, chúng ta xuất phát."

"Đi luôn à, nhanh thế?" Kha Diệc Từ bất ngờ bị đẩy vào trong xe.

"Có một bà cụ để quên chìa khóa trong nhà." Viên cảnh sát nói, "Tối nay chúng ta phải làm tốt, không được để thua nữa."

Để tăng tính cạnh tranh và thú vị, chương trình đã sắp xếp hai người dẫn chương trình theo chân hai cảnh sát trong quá trình làm việc, thi đấu với nhau dưới dạng PK, điểm số sẽ do trưởng sở chấm dựa trên mức độ của vụ án và cách xử lý tình huống.

Tập trước, đội của Kha Diệc Từ thua đội của Vương Kỳ, sư phụ của anh tỏ ra rất không phục, thầy đang muốn cố gắng lật ngược tình thế. Lưu Ổn lái xe chở Ôn Linh theo sát xe cảnh sát, anh giải thích với Ôn Linh: "Bọn họ chắc đang đi đến hiện trường, trong xe có camera hành trình ghi lại, đến nơi chúng ta sẽ quay tiếp

Trong chiếc xe cảnh sát, viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm liếc nhìn gương chiếu hậu, nghi hoặc hỏi: "Đài truyền hình của các cậu có mấy xe đến vậy?"

"Vẫn như mọi khi, chỉ có máy quay phim theo sau thôi." Kha Diệc Từ trả lời.

"Không đúng." Viên cảnh sát đạp nhẹ phanh rồi bẻ lái sang phải, "Hiện tại có hai xe đang bám theo chúng ta."

Kha Diệc Từ cũng ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, "Có thể chỉ là trùng hợp?"

"Hừ, không tin tôi à." Viên cảnh sát rẽ trái ở ngã tư, mở bộ đàm lên, "Anh Siêu, vụ bà cụ để quên chìa khóa, bên cứu hỏa đến chưa?"

"Cứu hỏa với thợ mở khóa đến rồi." Tiếng trả lời phát ra từ bộ đàm.

"Chúng tôi sẽ đến muộn chút." Viên cảnh sát nói, "Chúng tôi đang bị theo dõi."

-