Kha Diệc Từ ôm một xô bắp rang và một gói bánh tôm, còn Ôn Linh cầm hai ly Coca lạnh. Cả hai lách người đi vào ghế ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã đồng loạt thở ra một tiếng dài thỏa mãn.
Ôn Linh đưa cho Kha Diệc Từ một ly Coca, Kha Diệc Từ đặt xô bắp rang ở giữa, nhận lấy ly Coca rồi đặt sang bên phải. Trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo và các đoạn phim công ích về phòng cháy chữa cháy. Ôn Linh thò tay vào xô bắp rang, lấy một hạt bỏ vào miệng, tiếng nhai rôm rốp vang lên trong không gian yên tĩnh. Khi biểu tượng của phim hiện lên trên màn hình, Ôn Linh sợ làm phiền người khác, liền ngừng nhai, để bắp rang từ từ tan trong miệng. Kha Diệc Từ hút một ngụm Coca lớn, liếc mắt nhìn sang Ôn Linh. Người kia đang hoàn toàn tập trung vào nội dung phim, không hề nhận ra ánh mắt lén lút của Kha Diệc Từ.
Bộ phim có tên Finch, kể về việc loài người gây ô nhiễm môi trường trong nhiều năm khiến tầng ozone bị thủng, tia cực tím thiêu đốt mặt đất, tạo nên ngày tận thế. Một kỹ sư mắc bệnh nan y ẩn nấp trong boongke dưới lòng đất, tạo ra một robot AI để dạy nó cách chăm sóc chú chó cưng của mình.
Con robot mới ra đời một ngày trông rất ngốc nghếch. Kỹ sư nói với robot rằng vì không còn tầng ozone bảo vệ, nhiệt độ ban ngày có thể lên đến 70 độ C. Con người và cả chú chó đều không thể chịu được bức xạ mặt trời mà không có biện pháp bảo vệ.
Ôn Linh xem phim một cách say mê, liên tục bỏ bắp rang vào miệng. Trong khi đó, Kha Diệc Từ lại chẳng quan tâm đến bộ phim, mà chỉ mải mê nhìn Ôn Linh.
Trong bóng tối của rạp chiếu, Kha Diệc Từ không hề kiêng dè mà nhìn chăm chăm, đầu óc nghĩ cách làm sao để có thể nắm tay Ôn Linh một cách tự nhiên mà không khiến mọi thứ trở nên gượng gạo. Ánh mắt của anh dừng lại ở xô bắp rang, rồi như thể vô tình, anh cũng thò tay vào xô, chạm khẽ đầu ngón tay với Ôn Linh trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Ôn Linh vẫn không hề nhận ra, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, dõi theo cuộc hành trình của kỹ sư cùng chú chó và robot trốn chạy đến Los Angeles thoát khỏi một băng cướp trên đường đi.
Kha Diệc Từ thử nghiệm mà không thành công, dũng khí khó khăn lắm mới có được giờ tan biến hết rồi, vai anh khom xuống, tay phải nâng cằm, tay trái khoát lên tay vịn ghế, coi phim. Cốt truyện đã đi đến nửa sau, không khí trong lớp vỏ Trái Đất bị ô nhiễm ăn mòn đến mức giống như phô mai, và Los Angeles đang nằm ở phía dưới một phần không khí còn sót lại. Kỹ sư giơ tay ra, run rẩy chạm vào ánh nắng, thật bất ngờ là không bị tia cực tím thiêu đốt. Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, kỹ sư từ xe dọn ra một cái ô che nắng, thay một bộ vest trắng ngay ngắn, trải ghế bãi biển và ngồi dưới ô, trò chuyện với robot.
Lúc này, kỹ sư đã mắc bệnh hiểm nghèo, chưa nói được hai câu đã liên tục ho khan.
Ôn Linh dừng lại, tay đang lấy bỏng ngô từ từ đặt lên cánh tay của Kha Diệc Từ. Cả hai đều mặc áo ngắn tay, không khí trong rạp chiếu phim rất lạnh, làn da ấm áp chợt chạm nhau khiến Kha Diệc Từ khẽ rùng mình. Ôn Linh nghĩ rằng Kha Diệc Từ bị lạnh do điều hòa nên càng sát lại gần, bàn tay ấm áp của cậu phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của anh. Kha Diệc Từ ngồi yên, tay chân cứng đờ. Ôn Linh không ngần ngại mà nắm lấy tay của anh đặt vào trong lòng, hai bàn tay bao bọc lại truyền đến hơi ấm.
Trên màn hình, kỹ sư vì bệnh mà qua đời, robot chở theo chú chó lái xe hướng về cầu Los Angeles. Trên cầu, mặt nước rộng lớn, vô số bức ảnh của du khách được dán trên lan can. Robot gắn bưu thiếp của kỹ sư lên thành cầu, nắm tay chú chó đi về phía chân trời không rõ. Cảnh quay từ gần đến xa, dừng lại ở cây cầu hùng vĩ của Los Angeles.
Màn hình chiếu những dòng chữ cuối cùng của bộ phim, ngay trước khi ánh sáng trong rạp bật lên, Ôn Linh rút tay trái ra khỏi tay Kha Diệc Từ, ấm áp còn vương vấn. Kha Diệc Từ vừa nắm lại tay mình vừa như robot khởi động lại, cuối cùng có thể kiểm soát được tay chân và miệng, trong lòng như có chú chó nhỏ đang rên ư ử không dứt. Tuy nhiên, anh chỉ thốt ra được mấy câu từ đơn giản: "À... phim... đúng rồi, phim chiếu xong rồi."
Ôn Linh gật đầu, đứng dậy cầm nửa chai Coca và xô bắp rang đã trống không, nói: "Đi thôi."
"Đi, đi thôi." Kha Diệc Từ bối rối vò má mình, thầm hy vọng không đỏ mặt.
Trong mắt Ôn Linh, khuôn mặt của Kha Diệc Từ chẳng khác nào vỏ của một con cua đã được hấp chín, cậu khẽ mím môi, kìm nén nụ cười đang sắp trào ra. Khi cả hai hòa vào dòng người rời khỏi rạp, Ôn Linh cố ý quay đầu nhìn Kha Diệc Từ, thấy mặt anh không còn đỏ như lúc nãy, nhưng sự kết hợp giữa vẻ bình tĩnh và đôi tai đỏ ửng của anh vẫn rất buồn cười.
Ôn Linh không thể nhịn cười, quay đầu nhìn thẳng phía trước, bước nhanh hơn Kha Diệc Từ nửa bước, nhịp chân nhẹ nhàng tiết lộ tâm trạng vui vẻ của cậu. Bên trái cổng rạp chiếu phim xuất hiện bảng chỉ dẫn vào nhà vệ sinh, cả hai cùng lúc rẽ vào. Sau khi giải quyết xong việc cá nhân, Ôn Linh bước ra khỏi buồng vệ sinh, thấy Kha Diệc Từ đang cật lực rửa mặt.
Nhìn thấy tai Kha Diệc Từ đã không còn đỏ, Ôn Linh mở vòi nước, rửa đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Điện thoại trong túi rung lên, Kha Diệc Từ đưa cho cậu một tờ giấy ăn, Ôn Linh nhận lấy, lau khô tay rồi lấy điện thoại ra. Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Ôn Thụy Tuyết.
Ôn Linh trượt ngón tay để nghe, giọng nói mệt mỏi của Ôn Thụy Tuyết vang lên: "Anh, anh rảnh không?"
Nghe thấy giọng nói của em gái có vẻ uể oải, Ôn Linh đáp: "Anh rảnh."
"Em đang ở đồn công an Kim Thủy Ngũ Lộ." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh có thể đến đón em không?"
"Được." Ôn Linh đồng ý ngay, cúp máy, mặt trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Kha Diệc Từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội bước theo rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
[Em gái tôi đang ở đồn công an Kim Thủy Ngũ Lộ, không rõ chuyện gì xảy ra.] Ôn Linh sốt ruột ra dấu tay, [Anh có thể lái xe đưa tôi đến đó không]
"Được, thang máy ở bên kia." Kha Diệc Từ đặt tay lên vai Ôn Linh, bình tĩnh nói: "Đừng lo, việc Thụy Tuyết có thể gọi điện cho cậu chứng tỏ cô ấy vẫn ổn, còn đủ khả năng tự hành động." Anh kéo Ôn Linh đi về phía thang máy, nhấn nút rồi nói tiếp: "Đồn công an mỗi ngày gặp rất nhiều vụ việc, không phải lúc nào cũng là những chuyện nghiêm trọng đâu. Tôi đã từng dẫn hai mùa chương trình tuyên truyền của cảnh sát, cậu tin tôi."
Lời nói của Kha Diệc Từ làm dịu bớt lo lắng của Ôn Linh. Thang máy mở ra, Kha Diệc Từ bước vào trong, ấn nút xuống tầng hầm. Chiếc xe của Kha Diệc Từ đỗ ở bãi xe, ngay vị trí thứ năm bên phải thang máy. Ôn Linh chạy đến mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn, trong khi Kha Diệc Từ bật định vị trên điện thoại, khởi động xe và rời khỏi bãi đậu.
Nửa giờ sau, Kha Diệc Từ lái xe đến trước cổng đồn công an, trước tiên thả Ôn Linh xuống rồi đi tìm chỗ đỗ xe gần nhất. Ôn Linh lo lắng bước vào sảnh tiếp dân, nhìn xung quanh thì thấy Ôn Thụy Tuyết ngồi bệt trên ghế dựa vào tường, vẻ mặt không chút sức sống.
"Tiểu Tuyết!" Ôn Linh chạy tới, nắm tay Ôn Thụy Tuyết kéo cô đứng dậy, kiểm tra xem em gái có bị thương hay không.
"Anh, em không sao." Ôn Thụy Tuyết nói, đưa tay lau mồ hôi trên trán Ôn Linh, lộ ra vẻ hối lỗi: "Em có phải làm phiền anh và Diệc Từ không?"
"Không có." Ôn Linh lắc đầu, dùng tay ra hiệu, [Có chuyện gì vậy? Sao em lại ở đồn công an? Cần anh nói với ba mẹ không?]
"Chúng ta ra ngoài nói." Ôn Thụy Tuyết kéo người anh đang sốt ruột ra khỏi đồn công an, đúng lúc gặp Kha Diệc Từ vừa đậu xe chạy đến. Cô bất ngờ nói: "Diệc Từ cũng tới sao?"
"Tôi đến xem xem." Kha Diệc Từ đáp, "Hai đứa trẻ như các cậu, tôi không yên tâm."
Ôn Thụy Tuyết cũng không có tâm trạng tìm một quán cà phê, đứng ở góc phố nói: "Mấy hôm trước có một người đàn ông gọi điện cho em, yêu cầu em đến một quán cà phê gần đây để gặp cha mẹ ruột."
Ôn Linh nhíu mày, Kha Diệc Từ tỏ vẻ khó hiểu.
"Em đến quán cà phê, nhưng chỉ gặp một người đàn ông trung niên, cao khoảng như thế này," Ôn Thụy Tuyết chỉ tay một chút, "Ổng tự xưng là chú của em, nói giọng Hà Nam, bảo em đi về nhà với gã." Cô lấy điện thoại ra, cho Ôn Linh xem bức ảnh chụp được cùng một đoạn ghi âm, "Em đã ghi lại tất cả, lát nữa gửi cho anh, phòng khi một ngày nào đó họ tìm đến em, bắt em đi, thì mình có thể dùng những bằng chứng này để báo cảnh sát."
Ôn Linh nhìn vào bức ảnh, với khả năng quan sát đáng kinh ngạc nhờ nhiều năm luyện vẽ, cậu nhận ra vài đặc điểm trên khuôn mặt của người đàn ông có nét tương đồng với Ôn Thụy Tuyết, đôi lông mày và mũi của gã cực kỳ giống em gái.
"Em khai giảng vào ngày mấy?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Em và anh em cùng về Bắc Kinh, nhưng em khai giảng trễ hơn anh một ngày." Ôn Thụy Tuyết trả lời.
"Trong thời gian này đừng ra ngoài một mình." Kha Diệc Từ nói. "Cửa hàng có camera giám sát không?"
"Có." Ôn Linh trả lời.
"Vậy thì các cậu đừng đi ra ngoài tầm quan sát của camera. Nếu cần thiết, hãy đóng cửa cửa tiệm." Kha Diệc Từ dặn dò. "Cứ ở nhà, đừng chạy lung tung. Hãy nói cho ba mẹ các cậu biết về chuyện này." Anh lấy ra chìa khóa xe, "Đi thôi, tôi sẽ đưa hai anh em về nhà trước."
-