Tôi tỉnh lại trong một tầng hầm ẩm ướt.
Tôi cảm nhận trạng thái của cơ thể, cổ họng khô rát, nhưng tình hình xem như còn tạm chấp nhận được, thời gian tôi ngất xỉu dao động trong khoảng bảy, tám tiếng đồng hồ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi có mười hai người, tất cả đều ngất xỉu, nếu bọn họ muốn vận chuyển chúng tôi thì chỉ có thể sử dụng xe buýt. Xe chạy suốt bảy, tám tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra khỏi biên giới, chứng minh rằng chúng tôi vẫn còn ở trong nước.
Đây là tin tốt nhất.
Chỉ cần còn ở trong nước, chúng tôi còn có một con đường sống. Nếu bị đưa đến những nơi như Myanmar, tôi thật sự không dám tưởng tượng.
Không ngoài ý muốn, điện thoại di động đều đã bị tịch thu.
“Chúng ta đều đã ký hợp đồng rồi nên tôi sẽ không nói cụ thể nữa, tiếp theo đây, trước khi thành công, mọi người sẽ phải sinh hoạt ở chỗ này.”
Tôi không ngờ người đàn ông trung niên mắt híp cũng đi theo đến tận đây. Dưới ánh đèn tăm tối, nụ cười của ông ta hết sức rợn người.
Dưới sự giám thị của năm người đàn ông cao to lực lưỡng, chúng tôi gọi video cho người thân để báo tin bình an.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là Trần Đăng Hỏa không nhắn cho tôi bất kỳ tin nhắn nào, điều này đã loại cô ấy khỏi danh sách những mối quan hệ cần tra xét kỹ lưỡng, liệt kê cô ấy vào danh sách bạn bè bình thường.
Tôi nhìn gương mặt của cha mẹ trên video, rốt cuộc vẫn không giấu được sự bi thương trong lòng.
Bọn họ nghe nói công ty tổ chức cho chúng tôi đi du lịch nước ngoài, luôn mồm khen ông chủ tốt bụng, còn dặn dò tôi hãy nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu cần thêm tiền thì cứ việc nói cho gia đình biết.
Sau khi cúp điện thoại, di động bị bọn họ tịch thu, tôi bị đẩy đến khu vực làm việc.
Bàn ghế tả tơi, bên trên là máy tính, sàn vẫn còn đọng nước, một mùi ẩm mốc khó ngửi lan tràn trong không khí.
Tôi không biết mình đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào.
Mỗi ngày mơ mơ màng màng trôi qua, mỗi ngày chỉ được ngủ 6 tiếng, chỉ được ăn hai bữa cơm, hơn nữa còn là đồ ăn ôi thiu.
Không phải là chúng tôi không muốn phản kháng, nhưng chúng tôi là dân văn phòng suốt ngày ngồi một chỗ, làm sao có thể đánh lại cả nhóm đàn ông vạm vỡ được.
Đáng sợ hơn hết là việc tôi trở thành mục tiêu bị theo dõi, bởi vì tôi là cô gái trẻ tuổi duy nhất trong nhóm.
Lúc bọn họ chuẩn bị kéo tôi vào phòng, người đàn ông trung niên xuất hiện.
Ông ta híp mắt lại, dùng dao cứa cổ gã đàn ông to cao ngay trước mặt tôi.
Máu nóng bắn lên mặt tôi, tôi thậm chí còn không thể hét lên được.
Sau đó, những người còn lại cũng trở nên ngoan ngoãn, không ai dám động đến tôi nữa.
Nệm ở đây luôn luôn ẩm ướt, thường xuyên có chuột bò qua bò lại vào ban đêm. Tôi hay tỉnh giấc giữa đêm khuya, đối diện là một đôi mắt màu xanh lục.
Chị Tôn ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi, giọng chị ấy nghẹn ngào: “Chị không biết có thể nhìn thấy con gái mình lớn bằng em bây giờ hay không.”
Thời gian trôi qua từng ngày. Thi thoảng, người đàn ông trung niên sẽ đến thúc giục tiến độ, giấc ngủ của chúng tôi cũng càng ngày càng bị rút ngắn lại.
Tôi đã chết lặng, tựa như một cỗ máy, cố gắng kéo dài hơi tàn trong tầng hầm tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời này.
Nhưng khoảnh khắc từng tiếng quát lớn “Không được nhúc nhích, ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên” vang lên, mắt của tôi lại sáng lên.
“Tiêu huỷ chứng cứ nhanh lên!” Gã đàn ông cầm đầu vọt lại đây, mấy tên còn lại vội vã gom tất cả CPU của máy tính lại một chỗ, tưới xăng lên rồi châm lửa đốt.
Giữa ánh lửa ngập trời, tôi nhìn thấy một cô gái mặt mũi bơ phờ, tóc tai bết lại, bọng mắt thâm quầng, hai má hóp lại.
Trần Đăng Hỏa không màng đến ngọn lửa đang hừng hực cháy, cứ thế vọt lại đây, cũng không màng tôi đã không tắm rửa thay đồ suốt một tháng trời mà ôm chặt lấy tôi.
“Tớ tìm được cậu rồi, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi.”
Lỗ tai tôi ong lên, những lời này không hiểu sao lại rõ ràng lạ thường.
Có một nữ cảnh sát xông lên, dùng chăn quấn tôi lại, “Cô gái ơi, em có thể tự đứng dậy đi được không?”
“Ha ha ha ha, các người không có bằng chứng.” Người đàn ông bị ghì xuống, nhìn thấy cảnh sát hối hả dập lửa thì đắc ý cười ầm lên.
Giờ phút này, dường như linh hồn của tôi mới quay về trong thân thể. Tôi gian nan đứng dậy, la lên thất thanh:
“Tôi đang phạm pháp! Tôi muốn phá hoại thị trường chứng khoán! Tôi có bằng chứng!”
Trong tay tôi cầm một mặt dây chuyền. Cụ thể hơn thì đây là quà mà Trần Đăng Hỏa đã tặng cho tôi vào ngày tốt nghiệp.
Khi đó, cô ấy nói rằng nhìn thấy món đồ hay ho này, thoạt nhìn cứ tưởng là vòng cổ nhưng thật ra lại là một ổ cứng có dung lượng rất lớn, rất phù hợp với chuyên ngành của tôi, vậy nên đã mua tặng tôi.
Lúc ấy, chiếc vòng cổ này tốn gần 3 tháng lương của cô ấy, tôi mắng cô ấy phung phí nhưng cô ấy vẫn cứ cười hì hì không nói lời nào.
Nhưng chính chiếc vòng cổ này đã tránh né được sự lục soát của nhóm người kia, giúp tôi thành công lưu giữ bằng chứng về những hành vi phạm tội đã xảy ra trong tầng hầm này.
ෆ˙ᵕ˙ෆ