Lúc quay lại chỗ ngồi, tôi thở phì phò, không kiềm được nước mắt, tận sâu trong đáy lòng là một khoảng không im lặng.
Tôi đang phạm pháp.
Có người từng hỏi cách kiếm tiền nhanh nhất là gì, có người đáp rằng: Thật ra, tất cả những cách kiếm tiền nhanh nhất đều được tổng kết thành một quyển sách, cậu cứ tùy tiện lật xem vài trang là sẽ biết ngay phương pháp kiếm tiền nhanh thôi mà.
Quyển sách đó chính là bộ luật hình sự.
Mà trong bộ luật hình sự, có một tội gọi là “tội thao túng thị trường chứng khoán”.
Đây không đơn giản chỉ là thao túng thị trường chứng khoán nữa. Nếu ý tưởng của Dương An Trần trở thành hiện thực, vậy thì đó chính là khống chế thị trường chứng khoán.
Vô số công ty sẽ phá sản, hàng trăm ngàn nhà đầu tư chứng khoán mất hết vốn gốc.
Đó là số tiền mà hàng ngàn hàng vạn người vất vả cả đời mới kiếm được. Nếu dòng tiền này xảy ra chuyện, vô số gia đình vì vậy mà tan cửa nát nhà. Tôi không dám tưởng tượng bao nhiêu bi kịch sẽ phát sinh.
Còn chưa chờ tôi kịp hoàn hồn lại, Dương An Trần đã dẫn theo người đàn ông trung niên kia bước ra khỏi phòng họp, đằng sau còn có hai vệ sĩ mặc vest đen cao 1 mét 9.
“Mọi người đã làm việc vất vả rồi. Sau đây, hãy để tổng giám đốc thông báo vài tin đến cho mọi người.” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người. Thấy tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua đây, ông ta cung kính khom lưng mời Dương An Trần tiến lên phía trước một bước.
Tôi nghe thấy nữ đồng nghiệp sau lưng khẽ nói thầm với người bên cạnh: “Trời ơi, tổng giám đốc Dương tốt quá, ở bên cạnh tổng bí thư mà vẫn sợ bà xã ghen nên cố tình đổi sang một bí thư nam.”
Tôi thầm cười lạnh trong lòng. Dương An Trần ra vẻ tổng giám đốc đạo mạo, ho nhẹ hai tiếng, lớn tiếng nói:
“Tôi nhìn thấy sự cố gắng của mọi người. Mọi người đều cố gắng vì lợi ích chung của công ty, vất vả cho mọi người rồi.”
“Nhóm của anh Tống đã đứng đầu phòng kỹ thuật phần mềm trong suốt một năm liền, công ty cũng không ngại khen thưởng nhân viên ưu tú. Bây giờ, công ty sẽ tặng cho mười hai người trong nhóm một chuyến du lịch xa xỉ ở châu Âu trong suốt một tháng. Trong thời gian đó, công ty sẽ chi trả toàn bộ chi phí!”
Vừa dứt lời, cả văn phòng đồng loạt ồ lên.
Những người không hiểu rõ chân tướng đều hâm mộ không thôi, luôn miệng ngợi khen tổng giám đốc Dương hào phóng.
Nhưng mười hai người trong nhóm chúng tôi, ai nấy đều mặt mũi xám xịt.
“Mới vừa rồi, công ty đã xác nhận thông tin với mọi người. Bây giờ, xe buýt di chuyển ra sân bay đang chờ ở dưới lầu rồi. Anh Tống, chúng ta chuẩn bị đi được rồi chứ?”
Tôi rất lo lắng. Nếu thật sự đặt chân lên xe buýt, bọn họ sẽ đưa chúng tôi đến đâu?
Tôi hoảng hốt không thôi, bất chấp hợp đồng bảo mật ban nãy, cầm lấy điện thoại tính nhắn tin cầu cứu nhưng lại bị một bàn tay đè lại.
Tôi run rẩy ngẩng đầu, phát hiện ra người đó là tiền bối Tống. Anh ấy khẽ lắc đầu, sự bi thương trong mắt không thể che giấu.
Nhìn thấy tiền bối Tống, tôi thoáng yên tâm một chút, nhưng sau đó lại giật bắn mình vì một tiếng vang. Quay đầu nhìn lại, một thành viên trong nhóm đang ngã ngồi xuống sàn, trước mặt là chiếc máy tính đã vỡ tan tành, một tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng ngay trước mặt.
“À, xem ra người này đang hiểu lầm rồi. Chúng tôi đi du lịch chứ không phải là đi công tác, không cần đem máy tính theo.” Dương An Trần mỉm cười lên tiếng.
“Người vệ sĩ này của tôi cũng hơi nóng tính, đã lỡ tay làm hư máy tính của anh rồi. Tôi bồi thường cho anh gấp đôi được không?”
Dương An Trần cười như không cười, nhìn sởn tóc gáy.
Nhóm của chúng tôi có mười hai người, tính luôn cả tôi thì chỉ có hai người là nữ. Một người khác là chị Tôn, chị ấy vào nghề cũng đã hơn mười năm, tôi dìu chị ấy bước ra khỏi cửa chính của công ty, cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương.
Bãi đỗ xe của công ty quả nhiên có một chiếc xe buýt đang đậu. Dương An Trần cũng không theo chúng tôi xuống lầu, chỉ bàn giao cho người đàn ông trung niên dẫn chúng tôi lên xe buýt.
Trước khi lên xe, tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cửa chính của công ty.
Cao quá. Đứng từ phía dưới rướn cổ lên hết mức mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tầng cao nhất.
Cũng không biết là Dương An Trần có đứng trước cửa kính trên tầng cao nhất nhìn xuống nơi này hay không.
Thấy mười hai người đều đã lên xe đông đủ, người đàn ông trung niên đứng bên dưới vỗ vỗ cửa xe, gương mặt vẫn nở nụ cười thương mại y như cũ, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Xe buýt nổ máy, thân xe rung lên, điều hòa cũng được bật.
Khứu giác của tôi xưa nay nhạy bén, nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, ngẩng lên thì thấy khe quạt gió của điều hòa đang tỏa ra từng làn sương trắng.
“Mọi người cẩn thận!” Tôi còn chưa kịp la lên đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể bị mất khống chế, cứ thế ngã xuống.
ෆ˙ᵕ˙ෆ