Cưa Vợ, Cưa Chồng

Chương 4




Editor: Tịnh TịnhBeta: Mạc Y PhiAn Lâm, thành phố nổi tiếng về ô tô.

Tập đoàn An Khí nằm ở phía Đông thành phố, cũng như đại học An Lâm là hai tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố.

Hơn nửa năm nay trong ngành đã lan truyền thông tin tập đoàn An Khí sắp bố trí nhân sự mới, sau đó lại chậm chạp không có hành động.

Mãi đến thứ sáu tuần trước, bộ phận truyền thông của tập đoàn chính thức tuyên bố, Từ Cảnh Tu (Hugh) được bổ nhiệm làm giám đốc thiết kế của tập đoàn An Khí.

Trong ngành xôn xao, ông chủ của mấy công ty khác sử dụng thủ đoạn tới tấp vẫn không đào được viên ngọc này, lại suy đoán tập đoàn An Khí đã tốn một khoản tiền lớn để mời vị thần này về, nhất thời đủ loại hâm mộ, ghen ghét lẫn oán hận.

Trong tập đoàn An Khí cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.

Từ Cảnh Tu đã giành chức vô địch trong cuộc thi thiết kế xe hơi Retro do Fasentier tổ chức, còn chưa tốt nghiệp đã được mời về làm nhà thiết kế với mức lương cao, sau khi tốt nghiệp, anh từ một nhà thiết kế bình thường trở thành nhà thiết kế hàng đầu của Fasentier mà chỉ tốn năm năm.

Người có khả năng trở thành giám đốc thiết kế trẻ nhất thế giới của Fasentier trong hai năm tới như bánh bao thơm ngon đã chấp nhận lời mời của tập đoàn An Khí.

Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn An Khí đã thông qua nhiều mối quan hệ để lôi kéo Từ Cảnh Tu, trong vòng nửa năm đã vươn cành ô-liu với anh ba lần, Từ Cảnh Tu đều từ chối với lí do tạm thời chưa muốn về nước.

Đầu tháng bảy, vì thể hiện thành ý, Cận tổng của An Khí – Cận Dĩ Tông đích thân ra nước ngoài một chuyến, hai người uống trà với nhau, ngay lúc đó Từ Cảnh Tu đã trả lời sẽ cân nhắc lời mời.

Vào tháng chín, Từ Cảnh Tu lên ý tưởng khôi phục chiếc xe quý tộc lâu đời Búri, thể hiện hoàn hảo sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại. Một thương hiệu lâu đời đang trên bờ vực suy tàn nhất thời được hồi sinh khiến Từ Cảnh Tu một lần nữa trở thành tiêu điểm trong giới thiết kế ô tô.

Thậm chí truyền thông phương Tây còn nói anh là: “Rất có thể sẽ bắt kịp hắc mã (1) bậc thầy thiết kế xe hơi Giorgetto Giugiaro”. (2)

(1) Giorgetto Giugiaro: Một nhà thiết kế ô tô người Ý. Ông sinh ra ở Garessio, Cuneo, Piedmont. Ông được mệnh danh là Nhà thiết kế xe hơi của thế kỷ vào năm 1999.

(2) Hắc mã: ví von về đối thủ cạnh tranh có thực lực khó dò hoặc người xuất sắc ngoài dự đoán của mọi người.

Tháng mười, thái tử gia của tập đoàn An Khí là Cận Lãng cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật đã đến Texas để theo dõi cuộc đua F1 ở Mỹ, truyền thông phát hiện Từ Cảnh Tu cũng ngồi chung phòng, nhất thời mọi người đều phân vân.

Mãi đến mùng 3 tháng 11, cũng là thứ sáu tuần trước vừa chính thức được bổ nhiệm, mọi thứ mới kết thúc.

Buổi trà chiều, trong quán cà phê Music & Book, đĩa nhạc vinyl đang chạy, hai người đàn ông ngồi bên cửa sổ. Bên ngoài gió thổi từng cơn, hai ba người mặc áo khoác bước vội trên đường, điều hòa trong phòng từ từ hoạt động.

“Đã giải quyết mọi việc ổn thỏa chưa?” Một giọng nói êm tai vang lên.

Người nói là một người đàn ông cực kỳ nam tính, đường nét khuôn mặt khắc sâu, đường cong cơ thể cường tráng, làn da màu lúa mì, cánh tay rắn chắc, vừa nhìn liền biết là người thường xuyên tập thể hình.

“Xử lý thủ tục thôi.” Từ Cảnh Tu không nhanh không chậm trả lời, không thể hiện chút cảm xúc gì của người vừa mới kết thúc cuộc hôn nhân bốn năm.

“Thôi?” Cận Lãng không thể tin: “Chung Phinh Đình về Mĩ rồi hả?”

“Không rõ.” Từ Cảnh Tu lơ đãng trả lời, trên tay đang lật quyển sách thiết kế toàn tiếng nước ngoài.

Cận Lãng quan sát bạn tốt, trong giọng nói của Từ Cảnh Tu không có cảm xúc yêu ghét, chỉ lạnh nhạt như chuyện vốn chẳng liên quan đến mình.

Buổi chiều lúc ra ngoài Mạch Mạch còn nhắc nhở anh ta phải an ủi Từ Cảnh Tu thật tốt, xem ra anh chàng này vốn chẳng cần an ủi, anh ta cũng không biết nhiều về chuyện tình cảm của Từ Cảnh Tu và Chung Phinh Đình.

Làm bạn tốt nhiều năm, trong một lần vô tình biết được Từ Cảnh Tu đã kết hôn, nghe nói năm đó cô Dương có công không nhỏ nên Từ Cảnh Tu không chủ động nhắc đến Chung Phinh Đình, càng không dắt cô ta tham gia những buổi tiệc bạn bè tụ họp.

“Được rồi, đổi chủ đề đi. Giờ cậu nói cho tớ biết nguyên nhân thực sự cậu đồng ý đến An Khí được không?”

“Ba năm trước tớ kí hợp đồng với Fasentier, sau đó dự định khi kết thúc hợp đồng sẽ trở về An Lâm, đúng lúc đó cậu lại đến tìm tớ.” Từ Cảnh Tu ngẩng đầu, cười như không cười: “Ngoài ra, mức lương công ty cậu khiến tớ rất vừa lòng.”

Cận Lãng cười khanh khách. Là anh ta tự mình đa tình, cứ nghĩ vì tình nghĩa bạn bè mà Từ Cảnh Tu không nỡ từ chối.

“Bên ngoài đều đoán là mức giá trên trời, cậu hài lòng thì tốt rồi, định bao giờ chính thức nhậm chức thế, có muốn nghỉ ngơi vài hôm không?” Cận Lãng cười sảng khoái hỏi.

“Không, thứ hai tuần sau bắt đầu đi.”

“Được, thay mặt mấy cô gái của công ty chào mừng cậu đến với An Khí.” Cận Lãng nâng cốc cà phê.

Từ Cảnh Tu cũng nâng cốc lên: “Không phải mấy cô gái của cậu à?”

“À, đó là trước kia thôi, từ khi cưới Mạch Mạch tớ đã rửa tay gác kiếm rồi, bây giờ tối về đến nhà đều có người chờ cửa, thật khác với cuộc sống tự do trước kia.”

Từ Cảnh Tu đã quen với kiểu bạn thân mình nói ba câu không rời khỏi vợ: “Tình cảm vẫn ít thể hiện thì tốt hơn.”

Cận Lãng đắc ý: “Cậu ghen tị chứ gì.”

Hai người đều uống cạn cốc cà phê, đôi mắt hẹp dài của Từ Cảnh Tu hiện lên chút đùa cợt: “An Khí đang mở rộng thị trường khai khoáng ở Châu Phi à?”

Cận Lãng nghẹn lời, khoa trương chìa tay: “Không còn cách nào, vợ tớ vô cùng thích bờ cát và ánh mặt trời, cô ấy cảm thấy tớ như vậy sẽ trông cực kì gợi cảm!” Anh ta quay đầu chỉ sang bàn bên phải: “Thấy không, mấy cô gái trẻ cũng thích dạng này.”

Từ Cảnh Tu nghiêng đầu, cách hai cái bàn trống có một đôi nam nữ, trên bàn có một bó hoa hồng.

Người đàn ông đang nói gì đó, vóc dáng trung bình nhưng làn da lại cực kì đen, so sánh Cận Lãng với anh ta quả thật Cận Lãng phải gọi người đó một tiếng sư phụ.

Cô gái cười cực kì ngọt ngào, quần jean phối với áo len trắng, mái tóc xoăn ngắn bồng bềnh, đôi mắt to tròn, gương mặt xinh xắn trắng noãn như con thỏ.

Chỉ là một con thỏ tham ăn. Từ Cảnh Tu nheo mắt, ngón tay trái vô thức gõ bàn.

“Thật thú vị, đen trắng kết hợp. Để tớ đoán, yêu nhau giai đoạn đầu nên rất cuồng nhiệt.” Cận Lãng cười sảng khoái nói.

Từ Cảnh Tu cụp mắt không nói tiếng nào.

“Theo kinh nghiệm từng trải của tớ, tặng hoa phần lớn là hành động mới yêu nhau, nhưng yêu lâu thì cũng rất hiệu quả, không cô gái nào không thích. Giống như lúc tớ theo đuổi Mạch Mạch nhà tớ đấy ha ha.” Cận Lãng đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì thú vị mà vuốt cằm cười đầy hàm ý.

Từ Cảnh Tu ngước mắt: “Tặng cỏ thì sao?”

“Cỏ? Cỏ gì? Cái quái gì thế?” Vẻ mặt Cận Lãng không hiểu gì cả.

“Cậu uống xong rồi chứ? Đi tính tiền đi.”

Thấy bạn mình bỗng lạnh mặt, Cận Lãng sờ mũi ngoan ngoãn đi tính tiền, trong lòng lại khinh thường, đồ đàn ông dễ trở mặt.

Lúc này tim Triệu Mộc Thanh sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô không còn nghe rõ giáo viên thể dục kia đang kể câu chuyện cười gì nữa. Lúc hai người đàn ông đó bước vào cửa cô đã chú ý tới họ, không, chính xác mà nói là anh.

Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác gió màu nâu nhạt, không cài cúc áo, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản được sơ vin gọn gàng trong quần tây, đôi chân vừa dài vừa thẳng, khác hẳn với vẻ đào hoa ngoài sân bay và vẻ lạnh lùng trong cửa hàng hoa. Hôm nay trông anh vô cùng đẹp trai.

Anh và người đàn ông đi cùng khác hẳn về khí chất, khách quan mà nói, vẻ đẹp của anh không giống vẻ đẹp của người đàn ông kia, bề ngoài cũng không mạnh mẽ bằng người đàn ông kia, nhưng cô luôn cảm thấy anh có gì đó nổi bật hơn, không diễn tả được thành lời, làm cô phải nhìn chăm chú.

Vốn trưa hôm qua cô về nhà ăn cơm với bố mẹ, bố cô cứ càu nhàu, cô thuận miệng đồng ý, ngay lúc đó giáo viên thể dục Hứa Chính Minh gọi điện thoại đến hẹn cô đi uống cà phê, trước cái nhìn chằm chằm của bố, cô nào dám không đồng ý.

Quán cà phê mà Hứa Chính Minh hẹn cô cách trường tiểu học An Lâm rất gần, lúc cô đến anh ta đã đứng chờ ngoài cửa, trong tay ôm bó hoa hồng, trước hết cô chỉ có thể bước vào quán.

Không ngờ ở đây cô có thể gặp lại người mà cô cho rằng không còn cơ hội gặp lại nữa. Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau.

Triệu Mộc Thanh đứng ngồi không yên, hơi hối hận vì hành động của mình ở cửa hàng hoa lần trước, đúng là không biết tự lượng sức mình, không rụt rè chút nào. Thật ra lần đó thấy anh vừa bước khỏi cửa hàng hoa thì không hiểu sao cô lại xấu hổ kéo Hoa Trân bỏ chạy, còn bị cô ấy cười nhạo cô nhát gan.

Anh có nhận ra cô không nhỉ? Chắc bó cỏ đuôi chó kia đã bị vứt đi rồi? Hay anh đã kết hôn?

Từ thứ hai chờ đến chủ nhật vẫn không thấy anh liên hệ. Đây là chuyện cô đã đoán trước nhưng trong lòng không khỏi mất mát một chút.

Triệu Mộc Thanh dựng thẳng tai cũng không nghe được họ đang nói về chuyện gì, hai người hẳn rất thân, dáng ngồi hết sức ung dung tùy ý.

Lưng anh dựa hẳn vào ghế, tay áo được xắn lên một cách tùy ý. Tay trái cầm chiếc cốc sứ mỏng, tay phải đặt hờ trên tay vịn, một chân dưới ghế cong lại, chân còn lại duỗi thẳng dưới chân bàn, áo sơ mi trắng và chiếc ghế sofa đen tương phản rõ rệt.

Không lâu sau, người đàn ông đi cùng anh đứng lên tính tiền, anh cũng chậm rãi đứng lên cầm lấy áo khoác vắt lên khuỷu tay rồi đi ra cửa.

Đi tới cửa, rõ ràng bước chân anh dừng một chút, quay đầu nhìn về chỗ cô, ánh mắt bình thản, thanh nhã như sương mù, khóe miệng lại thể hiện hàm ý mỉa mai.

Triệu Mộc Thanh kinh ngạc, ý anh ấy là gì? Anh nhớ rõ cô. Anh cười nhạo cô mơ mộng hão huyền ư?

Tâm trạng tụt dốc, không còn tâm trạng ăn uống, bánh ngọt trên bàn đều bị cô ngó lơ, giáo viên thể dục vẫn đang kể một câu chuyện cười cứng nhắc.

Trước đó có Thẩm Xung làm ví dụ, từ chối nhất định phải rõ ràng dứt khoát, trong lòng Triệu Mộc Thanh buồn bã thở dài buông chiếc dĩa trong tay xuống, cô nhìn Hứa Chính Minh: “Xin lỗi thầy Hứa! Chúng ta thật sự không hợp đâu. Anh xem đi, tôi không có chút cảm xúc gì với câu chuyện cười của anh, hôm nay tôi đồng ý hẹn với anh đến đây là để nói với anh, tôi… đã có người mình thích rồi.” Mặc dù anh ấy không thích tôi.



Trở lại khu nhà ở Tây Thành, Hoa Trân đang ngồi xếp bằng trên sofa xem lại video “Váy mới của siêu mẫu”, Triệu Mộc Thanh nhớ lần trước đã thẳng thắn nên không đa sầu đa cảm nữa, cô vội đá đôi giày đế bằng bay lên sofa rồi thuật lại những câu nói mà Thẩm Xung đánh giá Chu Hiểu Dư cho Hoa Trân nghe.

Nguyên văn lời nói của Thẩm Xung là: “Chỉ biết nũng nịu với giỏi làm trò trẻ con thôi.”

Hoa Trân không thể tin trừng to hai mắt: “Mẹ kiếp! Hay anh ta mời nhầm minh tinh giả? Lời Thẩm Xung nói có thể tin được không? Không phải anh ta theo đuổi Chu Hiểu Dư không thành nên thẹn quá hóa giận đi bôi nhọ người ta chứ?”

“Hừm!!” Triệu Mộc Thanh vuốt cằm suy nghĩ, cũng có khả năng.

“Chắc không đâu, tên Thẩm Xung kia vẫn luôn thành thật với cậu.” Hoa Trân ném cái đùi gà rán trên tay xuống, bàn tay đầy dầu mỡ vỗ một cái lên đùi Triệu Mộc Thanh: “Mẹ kiếp! Bà đây ghét nhất thể loại con gái động tí là nũng nịu! Vẫn là thể loại chính trực ngay thẳng mới tốt.” Vừa tức giận vừa cầm điều khiển chuyển sang kênh Venus.

Triệu Mộc Thanh bị vỗ đùi mà run lên, cúi đầu nhìn xuống dầu mỡ vẫn còn dính trên quần, lửa giận liền bốc lên ngùn ngụt, hung ác gầm lên: “Tớ muốn tìm anh trai đến xử lý cậu, cậu chờ đấy!”

Hoa Trân quay đầu nhìn cô đầy khinh bỉ, Triệu Mộc Thanh nhìn lại cánh tay săn chắc với đôi chân dài miên man kia thì vội vàng cười khan hai tiếng, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.

Trong lòng gào thét, Thẩm Xung mắt đã mù đầu óc lại còn bị lừa đá, tế bào thần kinh não nhiều thế nào mới liên tưởng được cô với Hoa Trân là một đôi cơ chứ???