Editor: Rùa Lười
Beta: Hà Mễ
Triệu Mộc Thanh không muốn ở bệnh viện nữa, sáng sớm đã đòi xuất viện, Từ Cảnh Tu cũng nghĩ vậy, ở bệnh viện tiếp khách hết người này đến người khác, thế giới của hai người cũng không còn.
Bác sĩ không nói gì thêm mà đồng ý luôn, ông nghĩ thầm, ban đầu đã bảo có thể về nhà dưỡng bệnh nhưng hai người nhất định muốn ở lại, dù sao phòng bệnh VIP vẫn đang để trống, tất nhiên không có ai ngăn cản các vị tiêu tiền.
Bốn giờ chiều xuất viện, vừa về tới nhà Triệu Mộc Thanh liền ầm ĩ muốn tắm rửa gội đầu, còn nói đầu mình đã hôi lắm rồi.
Từ Cảnh Tu ôm lấy cô ngửi thử, "Không sao, vẫn rất thơm."
Triệu Mộc Thanh không tin nhìn anh, “Cho dù người tình trong mắt hóa Tây Thi thì anh cũng không thể trợn mắt bịa đặt như vậy.”
Từ Cảnh Tu không nói gì, anh cảm thấy cô rất thơm, chỗ nào cũng thơm.
Bác sĩ dặn dò mỗi ngày ở nhà chườm nóng, tạm thời không được đụng đến chân phải.
Bây giờ cô chỉ có thể nhảy lò cò hoặc làm một chú gấu Koala.
Triệu Mộc Thanh khăng khăng muốn gội đầu, miệng vết thương ở trán rất dễ dính nước, Từ Cảnh Tu suy nghĩ một lát rồi ôm cô đi thang máy xuống tầng, lái xe đi xung quanh tìm được một hiệu làm tóc khá ổn.
Cửa hàng này làm ăn không tồi, gần như không còn chỗ trống.
Từ Cảnh Tu chỉ nói một câu gội đầu rồi đặt cô nằm xuống chiếc ghế trống duy nhất.
Từ Cảnh Tu quay lại nói mấy câu với chủ cửa hàng rồi cởi áo khoác xắn tay áo lên ngồi xuống.
"Hả? Anh gội cho em à?" Triệu Mộc Thanh nhích mông lên trên điều chỉnh vị trí.
"Được rồi, đừng nhìn lung tung nữa, nhắm mắt lại."
Từ Cảnh Tu tìm một cái khăn khô đặt vào sau gáy cô rồi mở vòi hoa sen thử độ ấm của nước, anh vặn nước nhỏ lại, từ từ xả nước lên mái tóc cô.
Sau khi tóc đã ướt, anh lấy dầu gội xoa lên đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa.
Động tác của anh chậm rãi lại dịu dàng làm toàn thân Triệu Mộc Thanh từ từ thả lỏng, cô thoải mái thở một hơi, "Từ Tony, động tác không tệ, anh học ai vậy?"
Từ Cảnh Tu phối hợp với cô, "Vô sự tự thông (1), có vẻ em rất hài lòng với sự hầu hạ của anh nhỉ?"
(1) Vô sự tự thông: Không thầy cũng tự thông tỏ.
Cô nhắm mắt cười, "Khá hài lòng, sau này anh chính là nhà tạo mẫu tóc riêng của em."
Vị trí bên cạnh vừa trống lập tức có một cô gái khoảng 20 - 30 tuổi trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng đi tới.
Cô ta ngồi xuống quan sát mấy giây liền kinh ngạc, mới một tuần không tới mà cửa hàng này đã tuyển được một anh nhân viên đẹp trai như vậy sao?
Cô ta nói với nhà tạo mẫu tóc Tommy đang tới chỗ mình: "Chờ một chút, tôi muốn cậu đẹp trai mới đến kia gội cho tôi."
Đúng lúc hết dầu gội, Tommy nói “Chờ chút” rồi bước đến hành lang, không nghe thấy câu nói của cô ta, anh ta đi ra nhà kho ở phía sau lấy đồ.
Có người muốn tranh chồng cô sao? Triệu Mộc Thanh quay đầu muốn xem thử là hồ ly tinh nơi nào.
"Đừng nhúc nhích!" Từ Cảnh Tu xoay đầu cô lại, "Da đầu còn ngứa không?"
Triệu Mộc Thanh học theo giọng điệu của Lâm Chí Linh (2), "Gãi cho người ta lần nữa đi mà."
(2) Lâm Chí Linh là siêu mẫu Đài Loan được giới truyền thông gọi là "Người đẹp số một Đài Loan" và là người đại diện chính thức cho hai hãng hàng không China Airlines và Longines từ năm 2006. Danh tiếng của cô khiến các học giả và giới phê bình đưa ra khái niệm "Hiện tượng Lâm Chí Linh".
Từ Cảnh Tu thực sự nghe lời gãi đầu cho cô.
Bạch phú mỹ (3) ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ, anh chàng kia mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, tay áo xắn lên, khí chất sạch sẽ lại gợi cảm.
(3) Bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Cô ta suy nghĩ, nhìn gương mặt trắng trẻo mềm mại khoảng 20 tuổi dễ bắt nạt của Triệu Mộc Thanh, giọng điệu nói chuyện hơi mất kiên nhẫn, "Em gái, em nhanh lên, bên này còn có người chờ đấy!"
Triệu Mộc Thanh đột nhiên muốn trêu đùa, cô học theo giọng điệu của cô ta, "Vậy chị đợi đi, hôm nay anh ấy chỉ phục vụ mình tôi thôi, chị muốn làm thì hẹn trước một tháng đi."
Bạch phú mỹ không cam lòng yếu thế, "Được! Anh đẹp trai, cô ta trả anh một ngày bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, bao một tháng, anh có làm không?"
Triệu Mộc Thanh cướp lời thoại, "Một ngày hai vạn."
"Haha, tôi còn tưởng bao nhiêu tiền! Tôi cho anh một ngày bốn vạn, một tháng 120 vạn!"
Triệu Mộc Thanh giật mình, xem ra gặp phải phú bà thực sự rồi.
Triệu Mộc Thanh cảm thấy thật bất công, kiếm tiền chỉ dựa vào khuôn mặt cũng dễ quá rồi, một ngày gội một đầu bốn vạn, thế giới này thật sự rất độc ác với nhân dân lao động bình thường.
Từ Cảnh Tu cũng không thèm nhìn bạch phú mỹ kia, cuối cùng cũng gội sạch tóc của Triệu Mộc Thanh, anh dùng khăn bông lau khô rồi đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng ôm cô đến ghế ngồi ở sảnh, cầm máy sấy tóc sấy cho cô.
Bạch phú mỹ trợn mắt nhìn, khát vọng ngày càng lớn hơn.
Tommy lấy đồ trở về, "Cô Kim, có thể gội đầu chưa ạ?"
Cô Kim thấy cậu trai trẻ có đôi mắt xanh mà mình mới vừa thích cách đây 10 phút, so sánh với anh chàng lúc nãy thì thật ngu ngốc vô vị, "Cậu người mới kia tính giá thế nào?"
Tommy không hiểu ra sao, nhìn theo tay cô ta, cũng nghi ngờ nói, "Ơ, chẳng lẽ hôm nay cậu ta mới tới sao? Tôi chưa gặp cậu ta bao giờ, cái này phải hỏi ông chủ."
Cô Kim hất hàm ra lệnh, "Gọi ông chủ của các cậu tới đây."
Tommy không dám trái lời, vị này là nhân vật siêu VIP của cửa hàng, nghe nói nhà mở ngân hàng, mỗi tháng đều tiêu một khoản không nhỏ ở đây, hơn nữa tính tình ngang ngược, ngay cả ông chủ cũng phải nể mặt.
Anh ta nhanh chóng rời đi rồi quay lại, "Cô Kim, ông chủ không ở đây, vừa đi ra ngoài rồi ạ."
"Cậu đi sấy tóc cho cô gái kia, để anh chàng kia lại đây."
Tommy không có cách nào đành qua đó nói chuyện, người đàn ông nhìn thoáng qua bên này rồi nói một câu, sắc mặt Tommy kỳ lạ quay về.
Tim cô Kim đập rộn lên trước ánh nhìn kia, gấp gáp hỏi, "Anh ấy nói gì?"
Tommy xấu hổ, "Anh ấy nói... Nếu cô mang 200 triệu đến mời, anh ấy sẽ xem xét."
Bên cạnh có người cười ra tiếng, cô Kim mặt xị ra, đứng dậy đi qua đó, "Này, anh tên gì?"
Người xung quanh đều mang vẻ mặt xem kịch vui.
Triệu Mộc Thanh mất kiên nhẫn, "Người đẹp, chị còn chưa xong sao?"
"Hừ! Là cô không thả người đúng không? Bây giờ thì sao? Tên mặt trắng này tuyệt vời đến nỗi cô không nỡ bỏ hả?"
Triệu Mộc Thanh khoanh tay mỉm cười, "Chồng tôi tất nhiên là tuyệt vời rồi!"
Từ Cảnh Tu nhếch miệng, sức chiến đấu của vợ anh thật sự không thể khinh thường.
Đôi mắt cô Kim không rời Từ Cảnh Tu, thoáng cái bị nụ cười kia mê hoặc, cố tình bỏ qua lời nói của Triệu Mộc Thanh, không tự chủ được muốn lôi kéo anh.
"Buông tay!" Từ Cảnh Tu nhìn bàn tay sơn móng màu đỏ trên cánh tay mình, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Cô Kim ngẩn người, Triệu Mộc Thanh thấy có người động tay với chồng mình, cô không cam lòng đứng lên muốn tách cô ta ra.
Cô Kim thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn đẩy Triệu Mộc Thanh lại bị người khác bắt lấy, cánh tay bị siết mạnh đến phát đau.
Mặt anh không thể hiện cảm xúc gì, giọng nói lại lạnh như băng, "May cho cô không đụng vào cô ấy." Nói xong Từ Cảnh Tu khó chịu hất tay cô ta ra.
Xung quanh có người xì xào bàn tán, "Thật sự là thói đời ngày nay, có tiền thì giỏi lắm à, ban ngày ban mặt thản nhiên giật chồng người khác, nhìn người như vậy xem, thật mất mặt!"
Cô Kim tức giận đến nỗi hai mắt bốc lửa, hung dữ trừng mắt nhìn người nọ.
Từ Cảnh Tu sờ tóc Triệu Mộc Thanh thấy đã khô bèn nói, "Vợ ơi, xong rồi, chúng ta về thôi."
Triệu Mộc Thanh tự giác vươn tay ra, Từ Cảnh Tu nở nụ cười ôm lấy cô, trả tiền cho cô gái ở quầy thu ngân đang có vẻ mặt mê trai rồi đi ra ngoài.
Cô Kim không cam lòng nhìn người đàn ông kia bỏ đi nhưng lại không có cách nào.
Về đến nhà, Triệu Mộc Thanh sờ vào mái tóc mềm mại, cảm thấy cả nhan sắc lẫn tinh thần đều tăng lên không ít.
Từ Cảnh Tu mở nước tắm, bế cô vào tắm rửa, cầm khăn nóng chườm chân rồi cẩn thận từng li từng tí lau mặt cho cô.
Triệu Mộc Thanh vô cùng nghi ngờ, tình trạng này nếu cứ kéo dài như vậy thì sớm muộn gì cô cũng trở thành người vô dụng.
Từ Cảnh Tu giúp vợ tắm gội thơm ngào ngạt, dùng khăn tắm bọc lấy cô ôm ra sofa, anh mặc áo ngủ cho cô rồi mở TV, còn mình đi rửa hoa quả.
Sau đó anh cầm cao dán dán vào mắt cá chân cho cô, nhìn thấy móng chân cô hơi dài lại đi lấy kìm cắt móng chân.
Triệu Mộc Thanh rụt chân, "Anh cắt móng chân cho em sao?"
"Ừ."
"Anh là người thứ hai cắt móng chân cho em đấy."
Anh ngừng tay, ngẩng đầu lên, trong lòng thì ghen tuông không thôi, "Người thứ nhất là ai?"
Cô cười gian xảo, "Bố em đó, khi còn bé bố đều cắt móng chân cho em, lên đại học có lần về nhà lại cắt cho em một lần nữa."
"Về sau không được để người khác đụng đến chân, kể cả bố em."
"Vô lý! Em là áo bông nhỏ của bố, bố là người đàn ông em yêu nhất."
Từ Cảnh Tu buông kìm cắt móng chân xuống, "Anh thì sao?"
"Anh xếp thứ hai."
Có người thấy bất công, "Không được."
Cô đành thỏa hiệp, "Vậy thì xếp thứ nhất với bố em."
"Hừ!" Anh miễn cưỡng chấp nhận.
Từ Cảnh Tu tiếp tục cẩn thận cắt móng chân cho cô, mỗi móng chân sau khi cắt xong đều gọn gàng xinh xắn, rõ ràng thuận mắt hơn so với cô cắt như chó gặm.
Triệu Mộc Thanh chăm chú nhìn anh, thấy hơi là lạ, "Có phải anh định nuôi em như con gái không?"
Từ Cảnh Tu hơi dừng lại, ánh mắt đầy quái dị nhìn cô.
Cô bị nhìn mà sợ hãi, "Anh... nhìn cái gì?"
Anh lên tiếng, "Anh không thích trẻ con."
Triệu Mộc Thanh xấu hổ.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nói đầy ẩn ý: "Làm sao bây giờ vợ nhỉ? Em ở trước mặt anh, anh lập tức cảm thấy em không mặc quần áo."
Triệu Mộc Thanh vội vàng ôm ngực, cúi đầu nhìn thoáng qua, khuy áo vẫn cài đầy đủ.
Cô ngẩng đầu nhìn khóe miệng đầy ý cười của anh, "Tư tưởng không trong sáng."
"Không trong sáng chỗ nào, muốn vợ mình không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Anh cười đứng dậy, "Xem TV đi, anh đi nấu cơm."
"Em giúp anh."
"Em chắc chứ?"
"Cái này thì có gì mà không chắc?"
Anh ra vẻ muốn ôm cô, "Chúng ta lên trên giường làm nhé?"
"... Từ Cảnh Tu!" Cô thở hổn hển trừng mắt với anh.
Hết cách với cô, Từ Cảnh Tu đành ôm cô đến quầy bar bên cạnh phòng bếp, tùy lúc đều có thể thấy anh.
Trên đường về Từ Cảnh Tu đã thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ ăn, trước tiên anh rửa rau.
"Từ Cảnh Tu, nhất định là kiếp trước anh có lỗi với em."
"Vì sao?"
"Cho nên kiếp này anh mới phải hầu hạ em ăn, hầu hạ em mặc."
"Ồ, có lý."
"Từ Cảnh Tu, vừa rồi nếu cô gái kia thật sự cho anh 200 triệu, anh sẽ làm sao?"
"À, anh sẽ cân nhắc một chút."
"Em còn tưởng rằng anh là người không chịu khom lưng trước tiền tài chứ!"
"Em đánh giá cao chồng mình rồi."