Cưa Vợ, Cưa Chồng

Chương 14




Editor: Minh Châu

Beta: Mạc Y Phi

Rất nhiều người gọi Từ Cảnh Tu là thiên tài nhưng thế giới này lấy đâu ra nhiều thiên tài vậy chứ? Thiên tài nhất định là do trời cho cộng thêm những nỗ lực cố gắng hơn người thường.

Với anh mà nói những năm ở nước ngoài chính là điên cuồng học tập và làm việc, anh cũng không thể tìm được cảm giác hứng thú với tình yêu cho nên cũng xem như vui vẻ.

Từ Cảnh Tu lớn hơn Chung Phinh Đình bốn tuổi, cô ta là học trò của mẹ anh. Mẹ của Từ Cảnh Tu là viện trưởng Học viện Nghệ thuật An Đại, Dương Triêu.

Chung Phinh Đình chắc chắn là một người đẹp, hơn nữa còn biết tiến biết lùi, có chừng mực trong lời nói và cách làm việc, cũng có tài năng trong âm nhạc, đặc biệt là chơi đàn violin rất giỏi nên được viện trưởng Dương quý mến.

Năm đó, có một suất học tập tại Học viện âm nhạc Curtis trong hai năm đã tạo nên cuộc cạnh tranh kịch liệt trong viện.

Lúc đó, Từ Cảnh Tu đã hoàn thành việc học quản lý kinh tế ở trường Đại học California - Berkeley. Anh mới học ngành thiết kế công nghiệp tại Trung tâm thiết kế và nghệ thuật ở Mỹ hai năm, đang trong kỳ nghỉ nên trở về nước để thăm bố mẹ.

Trong buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập An Đại, anh ngồi ở hàng ghế đầu của hội trường với viện trưởng Dương.

Chung Phinh Đình đang học năm thứ ba đại học, chắc chắn là một trong những điểm sáng của màn trình diễn với khí chất hơn người, cổ điển và xinh đẹp.

Mẹ anh ngồi bên cạnh kề tai nói nhỏ, “Cô bé này rất được, đúng không?” Anh chỉ cười.

Màn trình diễn kết thúc, cô gái đó đi tới chào hỏi giáo sư Dương. Giáo sư Dương khen ngợi cô ta rồi chỉ vào Từ Cảnh Tu ở bên cạnh, lên tiếng: "Đây là con trai cô, sáng sớm hôm nay mới về nước."

Cô gái mỉm cười thoải mái với anh: "Chào anh."

Từ Cảnh Tu cũng gật đầu cười.

10 giờ tối thứ sáu, dòng xe cộ vẫn lưu thông như thường lệ, giáo sư Dương ngồi ở ghế lái phụ với sắc mặt hồng hào.

"Cảnh Tu, mẹ thấy hình như con gầy đi rồi."

"Vâng, việc học hơi bận rộn."

"Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ. Lần này con về mấy ngày? Học xong ở Trung tâm thiết kế thì mau về đi! Mẹ và bố con đều mong muốn con có thể về nước công tác."

"Con tham gia cuộc thi thiết kế do Fasentier tổ chức, còn có cơ hội được làm việc trong vòng hai năm ở công ty xe hơi hàng đầu."

"Cũng tốt, dù sao có thêm kinh nghiệm cũng không phải chuyện gì xấu, mẹ tin tưởng con!" Từ nhỏ tới lớn đứa con trai này vẫn luôn là niềm tự hào của bà, "Học tập quan trọng nhưng cũng đừng khiến bản thân mệt mỏi. Ngày thường đi chơi với bạn bè có gặp cô gái nào vừa ý không?"

"Mẹ đừng quan tâm về chuyện đó, tạm thời con chưa có kế hoạch này."

"Vậy con định lúc nào đây, đã hai mươi mấy tuổi rồi."

Giáo sư Dương hơi đau đầu, con trai quá ưu tú cũng là một loại phiền não, ngoại trừ hứng thú với học tập và công việc thì chưa từng thấy nó quan tâm tới cái gì khác.

Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà tới bây giờ vẫn chưa hẹn hò với cô bạn gái nào, lại rời nhà xa như vậy, bà thật sự không quản được, chẳng phải cậu hai nhà sát vách đi nước ngoài du học, lúc về dẫn theo một người bạn trai làm cho bố cậu ta suýt tức chết sao?

Bà càng nghĩ càng sốt ruột, vốn đang hy vọng sang năm Từ Cảnh Tu về nước công tác sẽ sắp xếp bạn gái cho anh, bây giờ lại phải đợi ít nhất hai năm ở Mỹ nữa, tới lúc đó hoa cúc cũng lạnh (1) rồi.

(1) Hoa cúc cũng lạnh: chờ đợi việc gì đó quá lâu.

Trong lúc rảnh rỗi chờ đèn đỏ ở ngã tư, giáo sư Dương vô tình nói, "Cô bé Chung Phinh Đình này cũng không tệ."

Đèn chuyển sang màu xanh, Từ Dĩ Thành đạp chân ga, "Là ai? Ồ, là người kéo đàn violin hôm nay sao? Có cái tên rất đẹp."

"Đúng vậy, cô bé này cũng xinh. Khó có được người vừa không kiêu ngạo nóng nảy vừa giữ mình trong sạch, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi ở An Đại mà cô bé không hề quan tâm."

"Xem ra mẹ rất thích cô ấy."

"Cầm Lạp cũng tốt, xinh đẹp đấy chứ, lần này có một suất đi bồi dưỡng tại Học viện âm nhạc Curtis của Mỹ, trong viện của chúng ta có biết bao nhiêu người tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, phải nói quả thật có mấy người nổi bật khó phân cao thấp, có hai cô bé trong số đó có gia thế có bối cảnh." Giọng nói của giáo sư Dương khá tiếc nuối.

Buổi chiều ngày thứ hai chỉ có hai lớp, viện trưởng Dương đã nhờ người giúp việc mua nguyên liệu nấu ăn mà bà muốn, định tan làm về nhà sớm sẽ tự mình xuống bếp, vừa về đến nhà đã thấy con trai vẫn còn đang sắp xếp lại bản thiết kế.

Dương Triêu cũng kệ anh, bà xuống phòng bếp làm việc. Hai bố con thật sự có tính cách giống nhau, lúc phải làm việc thì không cần sống nữa, ngày hôm đó Từ Dĩ Thành bận rộn sắp xếp đồ đạc trong khách sạn, con trai thì ngày nghỉ mà vẫn còn đang tăng ca.

Đã lâu Dương Triêu không xuống bếp nên cảm thấy không quen tay.

Khoảng 4 giờ rưỡi, Chung Phinh Đình gọi điện thoại cho bà, nói rằng có vấn đề muốn hỏi ý kiến của bà, bình thường Chung Phinh Đình cũng thỉnh thoảng sẽ tìm bà hỏi vài vấn đề, có lúc ở phòng làm việc của bà, có lúc sẽ gọi điện hỏi.

Viện trưởng Dương dừng công việc trong tay lại, thầm nghĩ cô bé này rất cố gắng, bà nhanh trí bảo rằng nói qua điện thoại về vấn đề này thì không rõ lắm, không bằng trong nhà có đàn, bây giờ qua đây để bà tự mình biểu diễn cho cô ta xem. Chung Phinh Đình định từ chối nhưng viện trưởng Dương nhất quyết bảo cô ta tới nên cô ta liền đồng ý.

Lúc Chung Phinh Đình tới thì viện trưởng Dương để Từ Cảnh Tu ra mở cửa. Hai người đều cảm thấy bất ngờ.

Từ Cảnh Tu mời cô ta ngồi trên ghế sofa, rót nước cho cô ta rồi về phòng.

Chung Phinh Đình tới phòng bếp xung phong giúp đỡ, viện trưởng Dương thấy dáng vẻ cô ta hiền lành dịu dàng, không ngờ lúc làm việc lại nhanh nhẹn đến thế, sử dụng dao rất thành thạo, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi.

Kết quả bữa cơm kia Chung Phinh Đình còn phải nấu giúp, mùi vị rất ngon.

Triệu Mộc Thanh vẫn luôn cầm cái ly đưa lên miệng, nhấp một ngụm, cô không biết đây là lá trà gì nhưng loại trà này không đắng lại còn trong veo, cô rất thích nên đã uống hết hơn nửa ly.

Từ Cảnh Tu cho cô uống ít hơn, sợ uống nhiều sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ. Cô không nghe theo mà còn khiêu khích uống một ngụm lớn rồi hỏi anh: "Sau đó thì sao?"

Từ Cảnh Tu đành chịu, muốn lấy lại cái ly của cô thì cô không cho, không thể làm gì khác đành tiếp tục câu chuyện.

Ngay từ đầu anh đã không thích cô ta, khi đó quả thật anh không thừa tâm trí để yêu đương.

Viện trưởng Dương thật sự quý mến Chung Phinh Đình, bà cũng không cổ hủ nhất định phải môn đăng hộ đối gì, chỉ cần xuất thân và nhân phẩm trong sạch là được, những cái khác đều không quan trọng.

Về sau, Dương Triêu càng không ngừng tạo điều kiện để tác hợp anh và Chung Phinh Đình chung đụng nhiều hơn. Chẳng hạn như anh học chuyên ngành quản lý kinh tế ở Đại học California - Berkeley, viện trưởng Dương đề nghị anh đi nghe giảng lớp kinh tế, kết quả biến thành đi học với bạn gái.

Anh với cô ta không có quá nhiều tình cảm, trong kế hoạch cuộc đời anh, tình yêu và hôn nhân cũng không cần phải gấp gáp. Lúc đó chuyện quan trọng nhất là làm thế nào để trổ tài trong cuộc thi thiết kế xe hơi và có thể tham gia thực tập ở Fasentier, để trở thành bậc thầy thiết kế xe hơi hàng đầu thế giới.

Cho nên nếu như đã tới tuổi nhất định phải có bạn gái để mẹ yên tâm thì Chung Phinh Đình cũng không tệ, phóng khoáng biết điều, sẽ không ồn ào làm phiền anh.

Từ Cảnh Tu nói tới đây thì viền mắt Triệu Mộc Thanh đỏ lên, cô tức giận đặt mạnh ly xuống, “Phóng khoáng biết điều, không ồn ào làm phiền anh”, cô không những không phù hợp với những thứ đó mà còn hoàn toàn ngược lại!

Từ Cảnh Tu trấn an sờ đầu cô, nhìn cô chằm chằm rồi thở dài, "Bây giờ anh đã hiểu, nếu thật sự thích một người, cô ấy không phóng khoáng không biết điều thì anh vẫn thích cô ấy, cô ấy ồn ào làm phiền anh, anh cầu còn không được."

Lời giải thích này tạm thời qua cửa, Triệu Mộc Thanh bĩu môi giục anh: "Tiếp đi!"

Tiếp theo chính là chuyện nước chảy thành sông, ngày nghỉ kết thúc nên anh bừng bừng khí thế quay về Mỹ tiếp tục học tập, vẫn duy trì quan hệ bạn bè nhạt như nước với Chung Phinh Đình. Cho tới khi viện trưởng Dương hiếm khi lấy việc công làm việc tư giúp Chung Phinh Đình giành được cơ hội duy nhất để học tập ở Học viện âm nhạc Curtis, đồng thời sắp xếp cô ta vào nhà của Từ Cảnh Tu.

Chung Phinh Đình ở chỗ này đúng là không gây ảnh hưởng gì đến Từ Cảnh Tu, căn nhà có ba phòng gồm hai phòng ngủ và một phòng sách.

Anh đi sớm về trễ nên hầu như có rất ít thời gian ở nhà, vừa bận rộn học tập vừa bận làm việc, còn cô ta vừa tới một môi trường mới nên cần phải thích ứng với rất nhiều thứ, cũng bận rộn nhiều việc cho nên vài tuần đầu bọn họ không gặp nhau là chuyện bình thường.

Khả năng thích ứng của Chung Phinh Đình rất mạnh, cô ta chỉ cần nửa năm để làm quen với môi trường mới.

Tâm tư của cô ta nhạy bén, làm sao có thể không nhận ra Từ Cảnh Tu chẳng hề thích mình? Trong nhận thức của cô ta thì Từ Cảnh Tu không yêu thích ai cả, anh ngồi tít trên cao, dường như chẳng để ý tới bất cứ cái gì, lạnh lùng đứng một bên nhìn cô ta khổ cực leo lên, cũng không để ý tới việc viện trưởng Dương viết một lá thư đề cử để cô ta dễ dàng vào được danh sách kia.

Ở chung với nhau mà anh cũng chẳng để ý tới cô ta, mặc cho cô ta chật vật trong hoàn cảnh tự sinh tự diệt. Chỉ có hai năm học ở Học viện âm nhạc Curtis, hết thời hạn hai năm cô ta sẽ phải về nước.

Thế nhưng cô ta là ai? Cô ta là Chung Phinh Đình, sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.

Rốt cuộc cũng chờ đợi được một cơ hội khi anh bị sốt để mua thuốc cho anh, Chung Phinh Đình bưng cháo vào phòng của anh rồi nhìn anh ăn.

Tối hôm đó bọn họ xảy ra quan hệ, đó là lần đầu tiên của cô ta, cô ta đã cho anh uống thuốc kích thích lấy từ một người bạn ở Mỹ.

Sau đó cô ta rất sợ hãi, xấu hổ và tức giận, Từ Cảnh Tu mỉa mai rằng anh sẽ chịu trách nhiệm.

Cô ta hơi lo lắng nên gọi cho viện trưởng Dương nói Từ Cảnh Tu sẽ kết hôn với mình, viện trưởng Dương rất vui, gọi điện thoại cho Từ Cảnh Tu bảo bọn họ dành ngày nghỉ để trở về lấy giấy chứng nhận và tổ chức hôn lễ. Từ Cảnh Tu không muốn tổ chức hôn lễ nên chỉ đưa cô ta quay về An Lâm lấy giấy chứng nhận.

Viện trưởng Dương luôn sống rất khiêm nhường, ở An Đại chỉ có vài người biết bối cảnh gia đình của bà ấy.

Khi cô ta lọt vào danh sách học tập ở Học viện âm nhạc Curtis, cô con gái cưng của nhà họ Quý - Quý Như Nguyệt kiêu căng kia lại lấy lòng hỏi cô ta có quan hệ gì với bí thư Từ, cô ta mới biết chồng Dương Triêu là ai. Sau đó tới Mỹ cô ta càng thấy được sự ưu tú của Từ Cảnh Tu, anh đánh bại tất cả đối thủ mạnh và được Fasentier mời về làm việc trước khi tốt nghiệp.

Cô ta nhận được gia thế mà mình mong muốn, lấy được người đàn ông ưu tú, hơn nữa cô ta có tài năng, cô ta sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực âm nhạc.

Sau hai năm học, Chung Phinh Đình được giáo sư Steven đề cử tiếp tục học nghiên cứu sinh tại Học viện âm nhạc Curtis.

Ngoại trừ thỉnh thoảng về nước diễn kịch trước mặt viện trưởng Dương, số lần cô ta và Từ Cảnh Tu gặp mặt nhau sau đó có thể đếm trên đầu ngón tay, Từ Cảnh Tu còn cấm cô ta nhắc tới Dương Triêu và Từ Dĩ Thành trước mặt bất cứ ai.

Sau lần kia, Từ Cảnh Tu không chạm vào cô ta nữa.

Hơn nữa sau khi tốt nghiệp ở Trung tâm thiết kế Nghệ thuật, anh chuyển đến căn hộ thiết kế của Fasentier, trước khi rời đi không có lấy một câu chào tạm biệt.

Sau hai năm, Chung Phinh Đình muốn ở lại cạnh Steven làm trợ giảng nhưng không thể như mong muốn, trong học viện âm nhạc hàng đầu này khắp nơi đều là người có tài, cô ta ở đây cũng không quá xuất sắc.

Tệ hơn nữa chính là hôn nhân của cô ta và Từ Cảnh Tu chỉ có danh chứ không có phận.

Chung Phinh Đình nghĩ tới việc về nước nhờ vả người mẹ chồng là viện trưởng Dương, cô ta gọi điện thoại cho Từ Cảnh Tu nói muốn về nước phát triển, Từ Cảnh Tu cho phép nhưng phải ly hôn trước.

Đương nhiên Chung Phinh Đình không muốn, thân phận và địa vị đã tới tay, cô ta không thể nào từ bỏ được.

Chung Phinh Đình không dám chống lại Từ Cảnh Tu mà một mình về nước, cũng không muốn chống lại thế lực sau lưng nhà họ Từ.

Hơn nữa bọn họ đã ở riêng hai năm, Từ Cảnh Tu muốn nộp đơn ly hôn rất dễ dàng. Trước mắt dường như anh cũng không định làm vậy, cô ta lại không biết nên tự chui đầu vào rọ.

Chung Phinh Đình không cam lòng nên đi tìm Steven, cuối cùng Steven giới thiệu cô ta với dàn nhạc trình diễn của Học viện âm nhạc Curtis. Tuy rằng lúc đầu cô ta chỉ là một nghệ sĩ violin thay thế, nhưng sau đó nhanh chóng có cơ hội trở thành một thành viên violin thứ hai. Kéo dài như vậy tới hai năm, cô ta còn không thể bước vào đội ngũ violin hàng đầu chứ đừng nói tới người đứng đầu.

Dần dần cô ta mất kiên nhẫn, trong một lần tham gia buổi tiệc âm nhạc, cô ta mặc một bộ sườn xám bươm bướm, tay cầm hai ly cocktail tới phòng nghỉ của giám đốc dàn nhạc - Paul.

Không bao lâu sau cô ta liền trở thành thành viên violin hàng đầu.

Không lâu sau nữa, cô ta nhận được một lá thư nặc danh, trong lá thư có mấy tấm hình chụp cô ta và Steven, còn có hình chụp cô ta và Paul trên giường. Trong lòng cô ta hoảng sợ suy nghĩ xem người kia là ai.

Một tuần sau đó, Từ Cảnh Tu gọi điện thoại cho Chung Phinh Đình yêu cầu cô ta về nước làm thủ tục ly hôn, cô ta vẫn không muốn, anh cười mỉa nhắc nhở: "Tôi không ngại gửi ảnh tới Học viện âm nhạc Curtis đâu, nếu như cô muốn thì thử xem."

Lúc này Chung Phinh Đình mới thực sự hoảng sợ, người này để ý tất cả nhưng lại đi trước một bước nhìn cô ta lún sâu vào vũng bùn.

Bọn họ nhanh chóng ly hôn, Từ Cảnh Tu nói với Chung Phinh Đình một câu trước cửa cục dân chính: "Vĩnh viễn đừng quay về An Lâm!" Giọng nói lạnh như băng kia khiến cả đời cô ta không quên được.