Editor: Minh Châu
Beta: Mạc Y Phi
Sáng sớm lúc 7 giờ Từ Cảnh Tu đã tới khu nhà của Triệu Mộc Thanh, chú bảo vệ đứng ở cửa nhận ra anh, hỏi rõ tầng lầu nơi Triệu Mộc Thanh ở rồi anh trực tiếp lái xe vào. Đứng dưới tầng gửi tin nhắn cho cô.
Nhận được tin nhắn, Triệu Mộc Thanh lập tức phóng từ trên giường xuống, không nghĩ anh sẽ tới sớm như vậy.
Nhanh chóng rửa mặt và bôi chút kem dưỡng ẩm rồi mặc áo bông, đi bốt vào, sau đó dùng tay vuốt lại mái tóc xoăn ngắn, cô vội vàng ra khỏi cửa.
Nhà cô ở tầng năm mà thang máy vẫn đang dừng ở tầng mười nên Triệu Mộc Thanh dứt khoát đi xuống cầu thang bộ. Đẩy cửa chính ra, cô liếc mắt thấy chiếc Mercedes màu đen dừng ở chỗ không xa.
Anh xuống xe mở cửa cho cô, cô không nói lời nào giả vờ bình tĩnh lên xe.
"Tối hôm qua em ngủ có ngon không?" Từ Cảnh Tu trở lại trong xe.
Triệu Mộc Thanh không nhìn anh, gật đầu.
Từ Cảnh Tu quay sang, nhìn bộ dạng cô không giống như đang nói dối, trong lòng hơi bất bình, đúng là người không tim không phổi, quấy nhiễu anh lăn qua lăn lại tới nửa đêm còn cô thì ngược lại yên tâm thoải mái ngủ ngon lành. Anh đã quên mất mình chính là người bảo cô không nên suy nghĩ bậy bạ và ngủ thật ngon.
"Em ăn sáng chưa?" Từ Cảnh Tu hỏi lại.
Triệu Mộc Thanh lắc đầu.
Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy Từ Cảnh Tu lập tức cảm thấy thoải mái. Anh cũng không biết tại sao lại như vậy, hơn ba mươi năm qua anh chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Từ trước tới nay anh là người lạnh lùng trầm tính, chưa có người nào có thể làm cho anh cảm thấy lo được lo mất như vậy, có lúc anh cảm thấy trái tim mình sắp cạn kiệt, có lúc anh lại cảm thấy trái tim như tràn trề sức sống.
Lúc này trái tim Từ Cảnh Tu mềm nhũn, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn. Triệu Mộc Thanh hơi căng thẳng nên không tự chủ được mà dán lưng vào ghế, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Khoảng cách của anh gần như vậy, vài sợi tóc gần như lướt qua gò má của cô, cô có thể thấy rõ lông mi của anh dài hơn mình, ngửi được dầu gội đầu mùi cỏ xanh, cô còn phát hiện có một lỗ nhỏ trên dái tai của anh khiến cô rất muốn lấy tay sờ thử.
Thế là tay cô vượt ra khỏi sự điều khiển của đại não mà hành động.
Cơ thể Từ Cảnh Tu cứng đờ, âm thầm thở dài một tiếng, cái tay nhỏ bé lạnh như băng kia vuốt nhẹ lên tai của anh, lần đầu tiên anh có cảm giác như bị đóng băng không thể nhúc nhích, bỗng nhiên lại cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi sục, cơ thể cứng lại và nóng lên, đặc biệt là lỗ tai giống như muốn bốc cháy.
Triệu Mộc Thanh nghe được tiếng anh hít thở càng lúc càng nhanh mới nhận ra mình đang làm gì, nhanh chóng thu tay lại, giấu ra phía sau như muốn che giấu hành vi gây rối người khác vừa nãy.
Lần này chính cô còn cảm thấy quá xấu hổ, lén véo bắp đùi một cái đầy tức giận, tại sao đầu óc lại đột nhiên bị chập mạch thế chứ, Triệu Mộc Thanh lén lườm anh rồi đổ thừa cho sắc đẹp gây rối lòng người, thấy ánh mắt anh nhìn sang đây, cô vội vàng nhắm mắt lại không dám nhìn anh.
Từ Cảnh Tu thở dài, thẳng người dậy nhìn cô, con thỏ to gan kia nhanh chóng biến thành một con thỏ nướng, cô nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong vút đang nhẹ nhàng run rẩy, gò má trắng nõn trở nên đỏ bừng, đôi môi xinh xắn mím thật chặt, không biết là do căng thẳng hay kích động mà cằm hơi run, còn bàn tay gây họa kia được giấu ở phía sau.
Anh không kìm lòng được mà khom lưng về phía trước, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Triệu Mộc Thanh lập tức mở mắt, đôi môi mím chặt cũng buông lỏng. Môi mỏng dời từ trán cô xuống chóp mũi rồi lại từ chóp mũi dời xuống đôi môi hồng nhỏ nhắn.
Triệu Mộc Thanh xấu hổ nhắm mắt lại mặc anh làm gì thì làm, trong lòng lại cảm thấy hơi tủi thân, cô còn định phải cân nhắc chuyện của bọn họ một lần nữa, với lại ngày hôm nay cô có chuyện muốn hỏi anh, anh quá xảo quyệt, muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để bẫy cô đây mà.
Nhịp tim đập kịch liệt khiến cô hoàn toàn quên mất là ai ra tay trước.
Cho tới khi Triệu Mộc Thanh thở hồng hộc Từ Cảnh Tu mới buông cô ra, vò mái tóc xoăn của cô, nhìn dáng vẻ cô thẹn quá hóa giận. Nghĩ lại tối hôm qua bị mất ngủ, anh lại có ý xấu muốn mạnh mẽ hôn đôi môi mềm mại ướt át của cô một cái, lúc này mới ngồi trở lại vị trí, thắt dây an toàn rồi khởi động xe.
Sau đó trên đường đi Triệu Mộc Thanh yên lặng khác thường, che đôi môi hồng của mình lại, rất sợ người nhìn thì nhã nhặn này lại đột nhiên nổi thú tính muốn ăn hiếp cô. Hơn nữa cô dám khẳng định tính cách của anh nhất định không lạnh lùng, bởi vì lúc anh hôn cô không giống như bề ngoài lạnh lùng này chút nào, vội vàng lại nóng bỏng. Nghĩ tới đây mặt cô càng nóng hơn.
Xe chầm chậm lái tới một dãy nhà, Triệu Mộc Thanh hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc thân mật vừa rồi nên không biết đã đến đâu rồi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ có một cánh cổng và khoảng sân to rộng, ba chữ màu vàng óng được khắc sáng loáng "Khu Tự Tại", phía dưới có hàng chữ nhỏ: Căn hộ khách sạn cao cấp.
Triệu Mộc Thanh thắc mắc, quay đầu hỏi anh: "Anh ở đây sao?"
Cô biết chỗ này, vào năm trước thời điểm chỗ này mới mở cô với Hoa Trân đã tới xem, Hoa Trân muốn mua nhưng cuối cùng vì tiền tiết kiệm có hạn, lại không muốn nhờ bố mình nên thôi.
Từ Cảnh Tu trả lời, "Phúc lợi của nhân viên, đây là căn hộ của An Khí." An Khí cũng có liên quan tới bất động sản.
Bước xuống xe, đi lên tầng mười bảy rồi vào phòng và thay dép.
Triệu Mộc Thanh còn tưởng rằng chỉ có năm sáu chục căn hộ đơn mà cô và Hoa Trân đã thấy. Không nghĩ tới trên tầng thượng còn có hơn một trăm căn hộ sang trọng khác, trong lòng oán thầm An Khí quả nhiên hào phóng, chỉ có một người ở mà phải khoe khoang vậy sao?
Từ Cảnh Tu để Triệu Mộc Thanh thỏa sức tham quan còn bản thân thì đi làm việc, Triệu Mộc Thanh thật sự rất có hứng thú với căn nhà này, tổng thể trang trí rất độc đáo, màu chủ đạo của căn nhà là trắng và đen, không có bất kỳ màu sắc nào khác, đường nét lưu loát, sạch sẽ và không lộn xộn, rất phù hợp với nghề nghiệp và khí chất của chủ nhà.
Nhìn căn phòng xong, Triệu Mộc Thanh trở lại phòng khách có bộ sofa màu đen cực lớn, cô ngồi lên và nhún một cái, tuyệt vời!
Từ Cảnh Tu quay trở lại, thấy cô ngã vào ghế sofa với vẻ mặt hưởng thụ, đột nhiên trong đầu chợt hiện ra một số hình ảnh không thể miêu tả.
Nhiệt độ điều hòa được chỉnh hơi cao, áo khoác đã sớm được anh cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng anh vẫn cảm thấy hơi nóng.
Cái ghế sofa này hơi nguy hiểm, anh hắng giọng gọi cô, không đợi cô trả lời anh đã tự mình đi tới kéo cô đứng lên, muốn dẫn cô tới phòng bếp.
"Trouble!"
Triệu Mộc Thanh mới nhìn thấy Trouble trong góc phòng, cô cảm thấy hơi chột dạ vì tận bây giờ mới nhớ tới nó.
Nó đang yên lặng nằm trong ổ nhỏ, hai chân trước ôm que thức ăn khô nghiêm túc gặm. Vài ngày không gặp, hình như nó lớn hơn, vừa trắng vừa mập giống như một nắm gạo nếp bự.
"Trouble." Triệu Mộc Thanh nhỏ giọng gọi nó, ánh mắt nó không thèm ngước lên chút nào.
"Hừ, vài ngày không gặp đã quên chị rồi."
"Vậy sau này em tới đây nhiều hơn hoặc ở đây luôn đi." Từ Cảnh Tu bước tới.
Triệu Mộc Thanh không dám tin, ý anh là ở chung? Quan trọng là biểu cảm của anh hoàn toàn nghiêm túc, không giống như muốn nhúng chàm cô chút nào, thật sự chỉ như đang đưa ra lời đề nghị để cô tiện chăm sóc Trouble mà thôi.
Từ Cảnh Tu rửa sạch củ cà rốt, vẩy khô nước rồi đưa cho cô.
Cô cầm lấy cắn một cái, hài lòng nheo mắt lại, "Ừm, tươi thật."
Từ Cảnh Tu đỡ trán, "Là cho Trouble ăn, em không thấy đôi mắt trông mong của nó đang nhìn em sao?"
Triệu Mộc Thanh xấu hổ, ở nhà cô có thói quen lấy cà rốt làm trái cây để ăn.
Cô cười gượng rồi đưa cà rốt cho Trouble, Trouble liền ôm lấy rồi xoay người đưa lưng về phía cô như đang sợ cô cướp đồ ăn của nó.
"Hừ! Ai thèm chứ!" Triệu Mộc Thanh cố kìm nén cơn giận.
Từ Cảnh Tu cười rộ lên.
"Được rồi, đi rửa tay rồi ăn sáng trước đã." Từ Cảnh Tu rất tự nhiên dắt cô vẫn còn đang bĩu môi vào phòng bếp.
Rửa tay xong trở lại phòng bếp, Triệu Mộc Thanh ngạc nhiên phát hiện trên bàn ăn bày hai bát cháo trắng, trứng rán, ba đĩa đồ ăn gồm một đĩa măng tây, dưa leo, cà rốt, một đĩa nấm mèo, còn có một đĩa mì khô, đủ để khiến người khác chảy nước miếng.
Triệu Mộc Thanh nghi ngờ: "Anh nấu hả?"
Từ Cảnh Tu lắc đầu: "Cháo đã được nấu trước khi ra ngoài, còn thức ăn thì được nhà hàng đưa tới, tầng 16 có phục vụ ăn uống." Nói xong, mặt không thay đổi bổ sung thêm câu, "Em thử xem, nếu không thích thì lần sau anh tự làm, hôm nay thì không kịp rồi."
"Không phải anh không biết nấu ăn sao?" Triệu Mộc Thanh nghi ngờ.
"Có thể học mà." Anh nói như là chuyện đương nhiên.
"Được, anh là thiên tài, anh giỏi nhất!" Cô nhỏ giọng thì thầm một câu, anh khẽ cười.
Triệu Mộc Thanh nếm thử cháo, hương vị ngọt ngào mềm mịn, gắp một miếng cà rốt giòn ngọt, ăn rất vừa miệng, cô nhỏ giọng nói: "Ngon quá!"
Hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng ăn xong bữa sáng.
Triệu Mộc Thanh chủ động rửa bát, Từ Cảnh Tu cũng không ngăn cản, đứng bên cạnh giúp cô lau khô bát đũa để cất.
Dọn dẹp xong hết, giờ là lúc để nói chuyện chính.
Từ Cảnh Tu đi pha trà để Triệu Mộc Thanh ngồi trên ghế sofa. Chờ anh bưng trà tới đặt trên bàn, Triệu Mộc Thanh vẫn còn đang đứng bất động, Từ Cảnh Tu hỏi cô: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Triệu Mộc Thanh lắc đầu, cô từ chối ngồi ở đây, sợ ghế sofa mềm mại sẽ làm lung lay ý chí vốn đã không kiên định của cô, oán giận nghĩ người này thật xảo quyệt, trước khi nói chuyện đã mua chuộc dạ dày của cô, bản thân cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Từ Cảnh Tu thấy bộ dạng không được tự nhiên của cô rồi nhìn lại chiếc ghế sofa lớn màu đen thì cũng hơi do dự.
Cuối cùng hai người quay lại bàn ăn ngồi đối diện nhau.
"Em muốn hỏi gì nào?" Từ Cảnh Tu bày ra tư thế như đang nói chuyện phiếm.
Còn Triệu Mộc Thanh lại như đang đánh trận nhìn chằm chằm vào mắt của Từ Cành Tu: "Anh ly hôn khi nào?"
Từ Cảnh Tu không né tránh ánh mắt của cô: "Ngày đó lần đầu tiên gặp em ở sân bay, buổi chiều làm thủ tục."
Triệu Mộc Thanh kinh ngạc hỏi: "Anh nhớ ra em sao?"
Từ Cảnh Tu cười: "Đương nhiên, em nhìn lén anh khá lâu mà."
Triệu Mộc Thanh im lặng, người này thật sự rất xảo quyệt.
Không thể bị anh dẫn đi vòng vòng được, cô âm thầm nhắc nhở bản thân rồi hỏi vấn đề thứ hai.
"Vì sao anh lại ly hôn với... Chung Phinh Đình?"
"Tình cảm không hợp." Anh lạnh nhạt nói.
Triệu Mộc Thanh không hài lòng với câu trả lời không rõ ràng này, nhíu mày nhìn anh.
Từ Cảnh Tu bưng ly trà lên uống một ngụm, anh ít khi nhớ về quá khứ, nếu có nhớ cũng sẽ không nhớ tới Chung Phinh Đình, quá khứ đối với anh mà nói chính là không tồn tại, chỉ có người yếu đuối và người già tuổi xế chiều mới luôn đứng trước quá khứ.
Sự chú ý của Triệu Mộc Thanh với vấn đề này khiến anh phải nhớ lại hồi ức hiếm hoi và sắp xếp lại quá khứ.