Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 6: Nhược trăn kết hôn




“Ha ha... Thôi, không nói cái này nữa, Du Du, tháng sau tớ kết hôn rồi, người đầu tiên tớ thông báo chính là cậu đó, đến lúc đó cậu nhất định phải tới. Đúng rồi, đưa nhóc đẹp trai nhà cậu theo luôn nhé, nếu cậu ta tới đây, chắc chắn rất náo nhiệt.” Đây mới là mục đích mà hôm nay Chu Nhược Trăn gọi điện tới.

Từ Du vui vẻ: “Nhanh vậy đã kết hôn rồi hả? Tớ chúc mừng cậu trước. Cậu chắc chắn muốn tớ đưa cả Viên Chỉ Hề tới?”

Cô thật sự có chút lo lắng, gương mặt kia của Viên Chỉ Hề sẽ cướp luôn sân khấu của vợ chồng Chu Nhược Trăn mất.

“Đương nhiên là phải dẫn tới! Cậu ta hiện giờ rất nổi tiếng, cậu dẫn tới sẽ cho tớ thêm mặt mũi. Hơn nữa, hiện giờ không phải tớ đang làm việc phát trực tuyến (live stream) trên mạng sao? Đến lúc đó để cậu ta cùng tớ xuất hiện trước ống kính, chắc chắn có thể thu hút rất nhiều người xem, vậy là tớ phát tài rồi.”

“Thì ra là cậu có ý đồ này, được rồi, tớ sẽ dẫn cậu ta theo.” Từ Du đã sớm biết Chu Nhược Trăn đang làm việc phát trực tuyến trên mạng.

Có điều đây chỉ là làm thêm, thời gian cố định sáu giờ đến tám giờ mỗi tối, tuyệt đối không phải là mấy cái kiểu khêu gợi xấu xa gì đó, mà là live stream làm cơm tối, thường là hướng dẫn mọi người làm mấy món ăn gia đình hằng ngày cùng với các loại đồ ngọt. 

Tuy rằng tính cách Chu Nhược Trăn có chút hướng nội, chỉ qua lại với người quen, nhưng mỗi lần làm đồ ăn lại rất xuất thần, khiến đám người sành ăn chảy nước miếng ròng ròng. Hiện giờ mới làm người phát sóng chính (streamer) được một tháng, nhưng mỗi lần live stream đều có hơn chục ngàn người hâm mộ (fan), hơn nữa toàn là những người sành ăn, bình luận bên dưới là hàng loạt icon chảy nước miếng.

Phần thưởng thì không cần phải nói, còn cao hơn nhiều so với tiền lương một tháng của cô, bởi vậy cuộc sống cũng rất thoải mái.

Từ Du từng xem cô live stream một lần, kết quả xem đến một nửa liền tắt, chủ yếu là đồ ngon kia nhìn được nhưng ăn không được, quả thật là sự tra tấn rất lớn với người ham ăn như cô!

Mấy ngày sau, Chu Nhược Trăn gửi thiệp mời đến chỗ Từ Du, thời gian đã định vào mười tám tháng tám, cách hiện tại cũng không còn mấy ngày.

Từ Du nói với Viên Chỉ Hề muốn dẫn cậu tới đám cưới của bạn mình, Viên Chỉ Hề liền đồng ý ngay, ở đây bán nụ cười lâu như vậy, cậu đã không muốn làm từ lâu rồi. Có thể ra ngoài đổi gió, cậu mong còn không được.

“Có điều, quần áo của em phải đổi một chút, dù sao cũng không thể để chị mất mặt.” Từ Du nhìn không vừa mắt đạo bào của cậu ta từ lâu, lần này dứt khoát thay đổi cho cậu từ đầu đến chân, dù sao tiền vẫn tính cho Viên Chỉ Hề.

Bản thân Từ Du cũng mua lễ phục cho mình, váy dài thắt lưng trắng ngà voi, phối thêm vòng cổ kim cương, lập tức liền trở nên vừa trẻ trung lại có chút quyến rũ.

Mười một giờ rưỡi sáng ngày mười tám, hai người tới nơi tổ chức hôn lễ đúng giờ, đại khái là nhan sắc của Viên Chỉ Hề quá xuất chúng, vừa tới liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ Du nghiến nghiến răng, cô ăn mặc trẻ trung, xinh đẹp như vậy, thế mà vẫn bị tên nhóc này đoạt mất sự nổi bật.

Về phần Viên Chỉ Hề? Chỉ là mặc một bộ đồ thoải mái cộng thêm quần bò mà thôi, tóc vẫn buộc lại một phần, còn lại vẫn thả tự nhiên sau lưng như trước.

Nếu là người con trai khác ăn mặc như vậy, chỉ sợ là sẽ rất khó coi, vậy mà với tên nhóc này lại cực kỳ phù hợp, đẹp như tiên bước ra từ trong tranh.

“Du Du, cuối cùng các cậu cũng đến rồi.” Chu Nhược Trăn đứng ở cửa đón khách, ôm Từ Du một cái thật chặt, Chu Nhược Trăn hôm nay cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, cái gọi là người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, tinh thần tốt, con người không tươi tắn xinh đẹp cũng khó.

Từ Du hôn lên hai má cô một cái, vui vẻ nói: “Hôm nay cậu thật xinh đẹp. Nhược Trăn, chúc các cậu tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

“Cảm ơn, cũng hy vọng cậu mau chóng tìm được bạn trai, tớ thấy nhóc đẹp trai bên cạnh cậu đây cũng không tệ nha.” Chu Nhược Trăn nhìn Viên Chỉ Hề cười cười, gương mặt tuấn tú của Viên Chỉ Hề bỗng dưng đỏ lên, né sang bên cạnh.

Chu Nhược Trăn buồn cười, chú rể Hạ Luân bên cạnh lại nhẹ ôm lấy eo cô, trông vô cùng ngọt ngào.

“Du Du, tớ giới thiệu với cậu, đây chính là chồng mới cưới của tớ Hạ Luân. Hạ Luân, đây chính bạn tốt nhất của em ở đại học, Từ Du.” Chu Nhược Trăn cuối cùng cũng nghiêm túc, giới thiệu hai người với nhau.

“Xin chào, em là Từ Du, là bạn của Nhược Trăn, Nhược Trăn sau này phải phiền anh chăm sóc nhiều rồi.” Từ Du chủ động bắt tay với Hạ Luân.

Hạ Luân nhìn trắng trẻo, đeo cặp kính mắt viền vàng, thoạt nhìn nhã nhặn lễ độ.

Từ Du rất hâm mộ anh ta, Chu Nhược Trăn có thể kiếm tiền còn có tay nghề làm đồ ăn ngon, Hạ Luân quả thật là có phúc ba đời!

“Đã nghe Nhược Trăn nhắc tới em từ lâu, Từ Du, rất vui được gặp em.”

“Em cũng rất vui được làm quen với anh.” Từ Du nhìn thấy lại có khách đến liền nói: “Vậy chúng ta lát nữa lại tán gẫu sau, tớ không quấy rầy các cậu nữa, vào trước nhé.”

Chu Nhược Trăn nói: “Được, chờ xong tiệc cưới, cậu khoan hãy đi, chị em bọn mình trò chuyện cho thỏa.”

Từ Du định dẫn Viên Chỉ Hề vào đại sảnh, kết quả phát hiện một đám con gái vây quanh Viên Chỉ Hề chụp ảnh, nhìn chẳng khác nào gặp ngôi sao lớn. Viên Chỉ Hề đã quen với những việc này, rất thân thiết chụp ảnh chung với các cô gái, thỉnh thoảng còn khiến cho mấy cô phát ra tiếng thét chói tai.

Hơn nữa còn có người ở bên cạnh live stream, trước đó vẫn hướng máy quay về đôi vợ chồng mới cưới, lúc này lại dán chặt lấy Viên Chỉ Hề mà quay, hơn nữa số người xem còn không ngừng tăng lên.

Trán Từ Du như đầy vạch đen, cô mang tên nhóc này tới đây có thật sự là quyết định chính xác không?

Cô liền kéo Viên Chỉ Hề vào đại sảnh, liền gặp bố mẹ Chu Nhược Trăn, lúc học đại học cô từng gặp hai người này cho nên quen biết. Hai ông bà đang tiếp đón khách, thấy cô đến, lập tức tươi cười, nhiệt tình đón tiếp.

Tiệc cưới này mời khách của cả hai bên Chu Nhược Trăn và Hạ Luân cho nên quy mô không nhỏ, Từ Du liếc mắt một cái, ít nhất có gần trăm bàn. Cô và Viên Chỉ Hề tìm tới chỗ gần sân khấu để tiện lát nữa nhìn cô dâu, chú rể.

“Chỉ có mấy người như vậy thôi à? Còn không nhiều người bằng đám cưới ở thôn bọn em.” Viên Chỉ Hề chống cằm, vẻ mặt thoạt nhìn có chút nhàm chán.

Từ Du hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn Viên Chỉ Hề nói: “Thế này còn ít? Chờ mọi người đến đủ sẽ có gần ngàn người đấy! Thôn của em có một ngàn người sao?”

Thằng nhóc này thật sự là nói khoác không biết ngượng mà.

Viên Chỉ Hề kiêu ngạo hếch cằm lên, hừ nhẹ một tiếng nói: “Người làm của Viên Gia Bảo bọn em cũng có vài trăm, bình thường em ăn cơm cũng có ba đến năm người hầu hạ đấy có được không? Chị, em chính là tiểu thiếu gia đó.”

Từ Du: “...”

Từ Du: “Em đọc nhiều truyện ngôn tình, tổng giám đốc này nọ quá rồi hả? Không, không, hẳn là xem truyện nói về vương gia nhiều quá rồi.”

Viên Chỉ Hề thấy cô không tin, không phục, nói: “Chờ sau này có cơ hội, em sẽ dẫn chị tới Viên Gia Bảo xem thử, lúc đó chị sẽ tin lời em thôi.”

Trong đầu Từ Du đột nhiên hiện ra hình ảnh đường núi mười tám khúc lượn, nuốt nước miếng một cái nói: “Không, không cần, chị tin em, ha ha.”

“Chị rõ ràng là không tin.” Viên Chỉ Hề không vui nói.

“Chậc, thật khó hầu hạ, rồi rồi, em ngồi đây nha, chị đi rửa tay.” Từ Du cầm túi định đi tìm nhà vệ sinh, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, cô phải tranh thủ giải quyết chuyện quan trọng trong đời người trước đã.

“Em cũng đi, em cùng đi với chị.”

Từ Du liếc mắt xem thường một cái, ngay cả vào nhà vệ sinh cũng muốn đi theo, tên nhóc này còn chưa cai sữa sao?

Hai người tìm một lúc mới tìm được nhà vệ sinh, đi vệ sinh xong, Từ Du có thể nói là tinh thần sảng khoái. Trong nhà vệ sinh rất mát mẻ, tiếng ồn ào bên ngoài cũng bị ngăn lại, cô vừa rửa tay vừa kiểm tra mặt mình, xem xem lớp trang điểm còn không.

Ai ngờ mới nhìn được một nửa liền mở to hai mắt.

Trong gương bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, gương mặt kia cả đời cô cũng sẽ không quên!

Đó là một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông khá trẻ tuổi, nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy. Không tính là quá đẹp trai, nhưng lại vô cùng có sức hút.

Ông chủ tiệm Trường Sinh!

Cô ngẩn ra nhìn chằm chằm người đàn ông đang rửa tay ở bồn rửa tay kế bên, sau khi khiếp sợ mới phát hiện điều không đúng, gương mặt người này tuy rằng giống ông chủ tiệm Trường Sinh như đúc nhưng cách ăn mặc và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Ông chủ tiệm Trường Sinh ôn hòa thần bí, mặc áo dài màu xám trắng rất mộc mạc; người này lại nhuộm tóc màu đỏ bốc đồng, khóe mắt còn vẽ đuôi màu đỏ, thoạt nhìn diêm dúa, mị hoặc, phóng đãng bất kham.

Cậu ta mặc một cái áo thun màu đen, trên tai phải đeo một chiếc hoa tai tỏa sáng lấp lánh, trên cổ còn lộ ra một vòng trang sức lớn bằng ngón tay.

Nói thật, Từ Du không thích nổi gu thời trang của anh ta.