Cửa Tiệm Giặt Là

Chương 14




Anh đi nhanh quá.

Tôi có cố cách nào để đi cùng vận tốc với anh thì cuối cùng cũng bị tụt lại phía sau hàng thước. Tôi muốn bảo anh đi chậm lại, nhưng chính tôi cũng rất háo hức muốn được xem anh đưa tôi đến chỗ nào. Anh thì không nói với tôi một lời nào kể từ khi chúng tôi bước chân ra khỏi nhà.

Tôi đi theo anh xuống tận trung tâm thành phố, rồi bỏ phố chính mà đi theo một cơ số những ngóc ngách chằng chịt. Rồi chúng tôi xa dần khu trung tâm, khi tôi nhận ra tiếng xe ôtô không còn ồn ào xung quanh nữa. Chẳng bao lâu, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vu bên tai. Gió ngày càng mạnh, như muốn cản trở bước chân của tôi. Tôi cố theo thật sát Noeul để anh chắn luôn gió cho tôi, nhưng đi càng nhanh hơn. Gió đã làm khô cả nước mắt của tôi.

Không một lần anh ngoái lại xem, tôi có còn đi theo anh không. Và tôi nghĩ là anh chẳng cần phải làm vậy.

Khoảng một thời gian sau khi rời khỏi nhà, chúng tôi đã ra ngoài thành phố. Ra đến khoảng không gian rộng mở, tôi dừng lại để thở. Tôi nhìn thấy một ngọn đồi cỏ lớn trước mắt, và Noeul đã lên đến đỉnh đồi.

"Noeul, chúng ta đang đi đâu vậy?" Cuối cùng tôi cũng hỏi được anh. Nhưng tôi chưa có câu trả lời thì anh đã biến mất về phía bên kia ngọn đồi. Và tôi còn biết làm gì hơn là tiếp tục đi theo anh.

Khi tôi lên đến đỉnh đồi, ánh nắng chói loà khiến tôi phải đưa một tay lên che mắt. Và khi tôi có thể nhìn mọi thứ rõ hơn...

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cái cầu tầu hoả cũ kĩ bắc ngang một mạch nước nhỏ. Tôi ngạc nhiên vì hoá ra đã là hoàng hôn rồi. Và Noeul đang đứng ngay kia, dười chân đồi, dưới gầm cầu. Anh kiên nhẫn đứng bên mép nước chờ tôi đi tới.

"Ở đây có cả tầu hoả sao?" Tôi vừa hỏi vừa cẩn thận bước từng bước xuống chân đồi.

"Ừ. Chỉ là tàu dùng để chở hàng thôi à." Anh trả lời.

"À..."

Anh xoay người lại và nhìn vào bóng mình dưới nước. Tôi chỉ đứng nhìn anh, tự hỏi không biết anh đang nghĩ gì... tự hỏi không biết anh có nói cho tôi biết... Gió thổi khá mạnh, thổi tung mái tóc dài của anh loà xoà trước mắt.

"Uhm... có thật là anh không nhớ chút gì về chuyện đêm qua không?" Tôi nói với anh, phá vỡ không khí im lặng.

"Thật, anh không nhớ gì cả. Có chuyện gì sao?"

"Đêm qua anh có nói một chuyện này với em... Và em không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó. Em không biết có nên tin là chính anh đã nói không, hay là bia đã nói nữa?"

Noeul chặc lưỡi. Anh quay đầu lại nhìn tôi, nở một nụ cười trấn an tôi. "Anh đã nói gì thế?"

"Anh nói..." Tôi dừng lại một chút trước khi nói lại với anh. Nếu đúng là bia đã nói thì, nhắc lại chuyện anh thấy dễ chịu trong lần có tôi ngủ bên cạnh đúng là ngớ ngẩn. "Anh nói anh đã ngủ không được ngon giấc trong suốt 3 năm liền. Chẳng biết có liên quan gì không, nhưng em vẫn muốn biết chuyện đó thực ra là thế nào."

Nụ cười của anh vụt tắt. "Okay... Anh sẽ kể cho em nghe."

Chúng tôi ngồi xuống bên mép nước, chỉ một chút nữa là chân sẽ chạm vào dòng nước. "Em có tin không, rằng nơi này là kí ức đầu tiên trong anh?" Noeul mở đầu. Tôi nhìn anh khó hiểu. "Ba năm trước, anh tỉnh dậy bên cạnh mấy cái toa tàu kia, ngay cạnh dòng nước này... hoàn toàn không có một chút kí ức nào mình là ai, đến từ đâu và đang làm gì... Đến tận ngày hôm nay, anh vẫn không nhớ ra được. Anh thậm chí không biết tên thật của mình. Một người phụ nữ lớn tuổi đã tìm thấy anh nằm cạnh rạch nước này và đã gọi anh với cái tên "chàng trai đến trong hoàng hôn", một cái tên kì cục..."

Anh dừng lại một chút. "Cùng hôm đó, anh đi vào thành phố. Tất cả mọi nơi đã đóng cửa, vì lúc đó đã muộn. Chỉ còn mấy quán bar là mở cửa... và đó chính là nơi anh đã gặp Bada."

Tôi nhìn ra hướng khác và gật đầu, tất nhiên và vẫn chăm chú nghe câu chuyện.

"Mặc dù Bada đã giúp anh và anh bắt đầu tìm thấy một cuộc sống mới với thân phận của "Noeul", nhưng anh không thể ngừng mình dằn vặt về quá khứ của mình, cuộc sống trước đây của mình. Hai mươi mốt năm cuộc đời của anh trôi vào hư vô. Làm sao anh có thể chối bỏ. Và mỗi lần anh cố đưa mình vào giấc ngủ, cái cảm giác trống trãi đó lại trở về. Ngày càng mạnh mẽ hơn. Cho đến khi anh buộc phải đầu hàng và chấp nhận thức trắng. Thật là... mệt mỏi."

"Anh dằn vặt về điều gì?"

"Anh... đôi khi anh tự hỏi, anh vốn là người như thế nào. Liệu anh có phải là người xấu không. Cũng có thể đó chính là lí do anh không nhớ được gì cả, vì thẳm sâu trong tâm khảm anh, anh không muốn nhớ về chính mình. Anh muốn biết về chính mình, nhưng cùng lúc đó, anh lại sợ. Tại sao ba năm trước anh lại nằm một mình nơi đây? Anh không thể không nghĩ rằng có ai đó đã quẳng anh lại đây, bởi vì anh đáng nhận được sự trừng phạt đó..."

"Anh đừng nói như vậy." Tôi vỗ về anh. "Anh không thể là một người xấu, Noeul! Anh có thể không nhớ những việc mình đã làm, nhưng chính con người anh - lúc này đây - không thể tự nhiên mọc ra từ đâu đó! Anh thật dễ chịu và tốt bụng... Anh hào sảng. Anh có một tấm lòng độ lượng. Ngay cả sau những việc đã xảy ra với anh với Bada, em dám chắc cô ấy cũng vẫn nghĩ anh như vậy. Nếu không tại sao cô ấy lại tin tưởng anh như vậy và..."

"KHÔNG!" Noeul hét lên cắt ngang lời tôi. "Đó chính là điều em không hiểu đấy, Ki! Bada đáng ra không bao giờ nên tin anh. Có những chuyện em và cô ấy chưa biết về anh, những chuyện chính anh cũng không hiểu được!"

Anh đứng bật dậy. Sao tự nhiên anh lại nổi nóng như vậy? Tôi không hiểu chuyện gì làm anh bỗng nóng nảy như vậy..

"Noeul, chuyện gì đã xảy ra thế, sao anh làm như anh phạm tội sát nhân không bằng!" Tôi phản ứng lại.

"THẾ NẾU ĐÚNG ANH ĐÃ TỪNG LÀ KẺ SÁT NHÂN THÌ SAO?"

Tôi tê cứng người. Đôi mắt anh đột nhiên khác hẳn, và tôi chỉ còn nhìn thấy ngọn lửa ngùn ngụt cháy sau màn nước mắt đang chảy trong mắt anh. Tôi muốn biết được điều gì làm anh giận dữ đến vậy. Tôi muốn, đến điên lên được, mang đi nỗi giận dữ đang chất đầy trong anh.

"Thế nào, Ki, nếu đúng là anh đã từng phạm tội tày đình như vậy thì sao? Em đâu có biết, phải không? Em đâu có biết anh là ai! Có những điều anh dần dần tìm ra về bản thân mình, từng ngày một, từng chút một. Những việc anh có thể làm được, những thứ kiến thức anh đã từng..." Giận dữ, anh co chân đá một mảnh đất bay xuống rạch nước.

"Noeul... là những thứ gì?"

Anh cố kìm chế cơn giận dữ của mình lại trước khi trả lời tôi. "Nghe này, anh đã nói dối em, okay! Anh đã không bỏ việc ở công ty của bố Bada chỉ đơn giản là vì công việc chán ngắt. Sự thật là anh đã sợ những việc anh có thể làm được. Anh vào làm được mấy tháng thì công ty mất một khoảng tiền lớn. Sau đó họ đã tìm ra kẻ trộm, nhưng không cho ai biết kẻ đó là ai..."

"Nếu không phải là anh, thì chuyện này có liên quan gì chứ?"

"Bởi vì anh biết kẻ trộm đã làm cách nào để trộm món tiến đó. Anh thậm chí còn biết có nhiều cách để có thể lấy được nhiều tiền hơn mà không để lại dấu vết cơ. Anh ngồi vào mấy cái máy tính đó, và ngay khi vừa bắt đầu ngồi vào bàn phím, anh chợt nhận ra anh có thể xâm nhập vào bất cứ dữ liệu nào của họ. Anh có thể có tất cả tài khoản của công ty trong tích tắc. Làm thế quái nào anh có thể làm được những việc như vậy chứ?"

"Nhưng anh đâu có làm mấy việc đó. Chuyện đó mới đáng nói chứ!"

"Còn những chuyện khác nữa. Một lần anh đi ăn với Bada và có một định ăn cướp ví của Bada, lần đó anh phát hiện ra mình biết tới 3 cách để bẻ trật vai người ta. Rồi lần đi thuê phim với em đó, anh phát hiện ra anh đọc thông thạo tiếng Trung Quốc. Em còn chưa hiểu sao, Ki? Đến một ngày anh sẽ nhớ ra mình là ai, và trở về làm con người đó."

Ánh mắt anh dịu lại. Ngọn lửa đã lụi dần. Giờ chỉ còn lại nước mắt. Anh cũng lấy tay gạt chúng đi. Anh có cái vẻ không vui với chính bản thân mình vì đã để cho mình rơi nước mắt. Nhưng tôi lại vui vì anh khóc. Đã ba năm rồi, những nỗi đau đó dồn nén lại trong anh, dày xéo trái tim anh, nhức nhối.

Noeul giống như một kẻ lang thang, lang thang khắp nơi mà không có linh hồn, lang thang bất định trong một vòng tròn luẩn quẩn không có điểm dừng.

Điều đó có khác gì một sự tra tấn tàn nhẫn. Và tôi muốn chấm dứt nó.

"Em sẽ giúp anh," tôi nói, ngập ngừng bước lại bên anh. "Em sẽ giúp anh tìm ra sự thật về quá khứ của anh."

"Hả?"

"Nhưng với một điều kiện. Đó là, dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, anh cũng vẫn phải nhớ anh luôn là Noeul đối với em, một con người tuyệt vời đến mức đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của em."

Tôi không biết cái gì đang điều khiển tôi. Tôi không biết tại sao mình lại nói với anh những câu đó. Tôi để cho anh kéo tôi lại gần bên anh. Và để cho hai cánh tay rắn chắc của anh choàng qua vai tôi, ôm ghì lấy tôi.

"Anh hứa." Anh thì thầm vào tai tôi.

Chúng tôi cứ đứng đó, khá lâu. Tôi để cho anh ôm tôi trong lúc tôi kiểm điểm lại cảm xúc của mình. Đã lâu lắm rồi tôi không có cái cảm giác như thế này. Tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối trong vòng tay của Noeul.

"Giờ thì sao?" Anh hỏi.

Thành thật mà nói là tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc một điều...

Noeul không phải là Bi.

Khi đã nhận thức được điều này, tôi không ngăn được mình bật khóc. Thấy tôi khóc, anh càng ôm chặt hơn. Tôi nghĩ anh không hiểu là tại sao tôi lại khóc đâu, nhưng cũng không sao. Vì đây sẽ lần cuối cùng tôi khóc cho Bi.

Và tôi vòng tay ôm lại anh.