Của Ta Suất Lão Công

Chương 5




Tên của tía bợn Tại hình như nà Kim Chung Quốc mới đúng, ta sửa lại nha, cũng may nà chưa edit nhìu T.T

—————————-

Trên bục giảng giáo sư nói đến khí thế ngất trời, dưới bục giảng Tại Trung ghé vào trên bàn, không phải đang ngủ, mà đang du hành ngoài không gian, nam sinh ngồi bên người cậu chán nản lắc lắc đầu.

“Đinh linh linh!” Tiếng chuông tan học kéo hồn Tại Trung trở lại địa cầu,“Tuấn Tú, tan học rồi sao?”

“Cậu còn biết tan học a, mình còn nghĩ đến cậu chuẩn bị ngao du vũ trụ không trở lại đâu.”Namsinh mà Tại Trung gọi là Tuấn Tú,, khuôn mặt hồng hồng giống như đào mật, còn có một đôi mắt nhỏ đáng yêu, rất là thú vị. Tuấn Tú là bạn học của Tại Trung, đồng thời cũng là người bạn tốt nhất của cậu.

“Hì hì, sao lại có chuyện đó? Trên vũ trụ không có Tú Tú đáng yêu, mình sẽ buồn chán lắm nha!”

“Xem như cậu còn có lương tâm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi.” Tuấn Tú ôm lấy cổ Tại Trung, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Tại nhà ăn.

“Tại Trung a, mình phát hiện cậu gần đây càng ngày càng thích xuất thần, có phải có tâm sự không?” Tuấn Tú không hổ là bạn tốt nhất của Tại Trung, đã nhận ra khác thường của cậu.

“Không thể xem như là có tâm sự, chẳng qua là có một số việc không nghĩ ra.” Tại Trung quyệt quyệt miệng.

“Chuyện gì?” Tuấn Tú lập tức nhỏm dậy, nguyên bản cậu là ngồi ở đối diện Tại Trung, sưu một chút liền vọt đến bên cạnh.

“Ai, có liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo.” Tại Trung dùng một bàn tay chống đầu, thở dài một hơi.

“Trịnh Duẫn Hạo? Không phải là chồng trước của cậu sao?” Tuấn Tú quát to một tiếng, Tuấn Tú là một trong số ít những người biết chuyện Tại Trung đã từng kết hôn rồi lại ly hôn.

Tại Trung hốt hoảng che miệng Tuấn Tú: “Hư hư! Không phải cậu định cho toàn thế giới đều biết mình từng kết hôn chứ?”.

“Ngô ngô ngô”, Tuấn Tú kéo tay Tại Trung ra, “Sợ cái gì, mình dám cam đoan, cho dù người khác biết cậu từng kết hôn, đám người theo đuổi của cậu cũng sẽ không giảm bớt. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói cậu không nghĩ ra chuyện liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo, rốt cục là có chuyện gì?”.

“Mình cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu nổi anh ta. Mấy ngày hôm trước anh ta cùng mình đi tế bái ba ba, thế nhưng anh ta lại nói muốn làm bạn với mình, mình thật sự không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì. Kỳ thật, sau khi ly hôn, mình không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa, nhưng đối mặt với khí thế của anh ta, mình lại không dám cự tuyệt.”

Nghe xong, Tuấn Tú trầm tư chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: “Tại Trung, cậu nói xem Trịnh Duẫn Hạo có thể có âm mưu gì không?”

“Âm mưu? Âm mưu gì chứ?” Tại Trung khẩn trương hỏi.

“Ân ân ân, mình đoán Trịnh Duẫn Hạo nhất định có mục đích nào đó không thể cho ai biết. Tại Trung a, cậu phải cẩn thận một chút.” Tuấn Tú vừa nói vừa gật gật đầu, tự nhận là ý tưởng rất hay.

“Như vậy, mục đích mà anh ta không thể cho ai biết rốt cuộc là cái gì?” Tại Trung tha thiết nhìn Tuấn Tú, hy vọng có thể biết được đáp án.

“Ách, cái này, mình chưa nghĩ ra.” Tuấn Tú ngượng ngùng sờ sờ cái ót của mình.

Tại Trung giống như bong bóng bị xì hơi, nghĩ thầm: Sao mình lại đi trông cậy vào chỉ số thông minh của Tuấn Tú chứ, ai!

Đúng vậy, hai tên đầu óc đơn giản ở chung có thể giải quyết được cái gì đây?

“Đúng rồi! Tại Trung, vừa lúc mình có chuyện muốn hỏi cậu nè, mau thành thật khai ra, lần trước cái anh chàng đẹp trai đi xe thể thao đưa cậu tới trường học là ai?” Vài ngày trước, Tuấn Tú thấy một người con trai cao lớn anh tuấn lái xe đưa Tại Trung đến trường học, xem hai người trong lúc đó có bao nhiêu thân mật đi.

“Nga, ảnh là Thẩm Xương Mân, anh ấy giúp mình phụ đạo bài chuyên ngành, mình có thể thông qua cuộc thi, nói đi nói lại, mình còn không phải nên hảo hảo cảm tạ anh ấy đi.”.

“Phải không? Đơn giản như vậy sao? Nhìn quan hệ của hai người hình như không giống vậy bàn nga.” Tuấn Tú cọ cọ vai Tại Trung, ái muội nói.

“Đừng nói bậy, tụi mình chỉ là bạn bè thôi.” Tại Trung giải thích.

“Thật vậy à?” Tuấn Tú không tin,“Tại Trung a, bộ cậu chưa từng nghĩ đến nói chuyện yêu đương sao? Mình biết, dù cho cậu đã từng kết hôn, nhưng lại chưa từng yêu đương bao giờ, nói ra cũng không có ai tin.”

“Nói chuyện yêu đương?” Hình như bản mình thực sự không có nghĩ tới vấn đề này.

“Đúng vậy đúng vậy, mình thấy đại soái ca đi xe thể thao chính là người thích hợp nhất nga!”.

“Đừng nói bậy, ảnh là học đệ của anh Kangta đó.”

“Học đệ thì sao, bộ là học đệ của anh Kangta thì không thể nói chuyện yêu đương với cậu sao?”

“Dù sao thì mình cùng Xương Mân không phải cái loại quan hệ như cậu tưởng đâu.” Nói là nói như vậy, nhưng lời nói của Tuấn Tú cũng đã khơi dậy một trận sóng trong lòng Tại Trung. Bởi vì bạn bè của Tại Trung không nhiều lắm, trừ bỏ Tuấn Tú và Kangta, thật đúng là không có người bạn tri âm nào khác để cậu có thể mở lòng ra. Mà sự xuất hiện của Xương Mân quả thật đã bù vào chỗ trống trong nội tâm của cậu. Như vậy thì mình đối với Xương Mân rốt cuộc là loại tình cảm gì? Bạn bè sao? Có vẻ cũng giống nhưng dường như cũng không phải, bởi vì cảm giác dành cho Xương Mân so với Tuấn Tú hoàn toàn là bất đồng.

———————.

Vì cảm tạ Xương Mân đã phụ đạo cho mình, Tại Trung mời Xương Mân đến nhà làm khách, cậu tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú chiêu đãi Xương Mân.

“Oa! Tại Trung, đây đều là một mình em chuẩn bị sao? Nhìn qua thật là mê người a, sắc cùng hương thật tuyệt vời, không biết “vị” thì thế nào nha?” Xương Mân nhìn kiệt tác của Tại Trung đã kiềm chế không được muốn lao vào.

“Vậy mau nếm thử đi.” Chuyện này không dám nói, nhưng Tại Trung đối với trù nghệ của mình rất là tin tưởng.

Xương Mân khẩn cấp cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị. Miệng của Xương Mân đã muốn không thể dùng để nói chuyện nữa, bởi vì đã bị thức ăn nhét đầy, chỉ có thể nhấc ngón tay cái ra dấu với Tại Trung. Thật vất vả đợi cho miệng có chút chỗ trống, Xương Mân mới mồm miệng không rõ nói:“Tại Trung a, ăn quá ngon .”

Nhìn đến thức ăn mình làm có thể khiến người khác hạnh phúc như vậy, chính thỏa mãn lớn nhất của Tại Trung.“Vậy ăn nhiều một chút. Nếu không phải anh giúp tôi  nhất định sẽ thi rớt, bữa cơm này coi như là tôi cám ơn anh.”

“Tại Trung a, như thế nào còn khách khí với tôi như vậy chứ? Nhìn thấy em vui như vậy, em có biết tôi thỏa mãn đến cỡ nào không?” Xương Mân buông đũa, dùng một loại ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn Tại Trung.

Tại Trung bị Xương Mân nhìn đến ngượng đành nói:“Cái kia, sao anh không ăn nữa, ăn nhiều một chút đi.” Câu nói cuối cùng kia của Xương Mân làm cho Tại Trung cảm thấy là lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc kỳ quái ra sao.

Dưới bầu không khí ấm áp bữa cơm chiều đã được ăn xong. Xong cơm chiều, Tại Trung và Xương Mân ngồi trên sô pha ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.

“Tại Trung, em và chồng trước của em còn có liên hệ sao?” Xương Mân tự biết hỏi như vậy rất đường đột, nhưng từ khi ở sân golf gặp Trịnh Duẫn Hạo, Xương Mân vẫn rất để ý đến sự tồn tại của anh ta, mà thái độ không hữu hảo của anh ta cũng khiến cho anh cảm thấy nguy cơ và áp lực. Người đàn ông kia rõ ràng là rất quan tâm Tại Trung, cứ cho rằng hai người đã ly hôn, cũng không có nghĩa là không có khả năng gương vỡ lại lành nha! Mà Xương Mân đã sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho Tại Trung, từ lúc nhìn thấy Tại Trung, thì hình bóng của cậu ấy đã được khắc sâu vào trong lòng anh, không có lúc nào là không nhớ tới cậu. Anh quý từng phút từng giây được ở bên cậu ấy. Xương Mân biết anh đã tìm được người anh muốn quý trọng cả đời. Cho nên anh không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi Tại Trung!

“Tôi và anh ta? Không có liên hệ gì hết a, chính là mấy ngày hôm trước cùng đi tế bái cha tôi thôi.” Tại Trung trả lời.

“Phải không? Tại Trung, tôi… anh còn có một vấn đề muốn hỏi em.” Xương Mân tự cố gắng bơm hơi cho mình.

“Anh hỏi đi.”

“Em có thể kết giao với anh được không?” Xương Mân rốt cục nói ra câu nói đặt nặng đã lâu ở trong lòng.

Cái gì? Vừa rồi Xương Mân nói gì đó? Anh ấy nói muốn kết giao với mình! Trại Trung cả kinh, sững sờ một lúc.

Xương Mân thấy Tại Trung không có phản ứng, tiếp tục nói: “Tại Trung, anh thật sự thực yêu em, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, cho em khoái hoạt, em có thể cho anh một cơ hội không?”

“Tôi… anh thông minh như vậy, mà tôi thì rất ngốc.” Này giống như không phải lý do cự tuyệt đi.

“Anh không cần quan tâm chỉ số thông minh của em cao hay thấp, huống chi theo anh nghĩ, Tại Trung một chút cũng không ngốc.”

“Nhưng là, tôi đã từng kết hôn, tôi không xứng với anh.” Ở trong lòng Tại Trung, cậu vẫn rất để ý chuyện này, cho nên cho dù gặp người thật tình thích, cũng không dám theo đuổi.

“Anh cũng không quan tâm chuyện em đã từng kết hôn, bởi vì anh không cần biết chuyện quá khứ của em, anh chỉ muốn hiện tại cùng tương lai của em.” Xương Mân giữ vai của Tại Trung, để cho cậu đối mặt với mình.

Nhìn ánh mắt kiên định của Xương Mân, Tại Trung hiểu được Xương Mân thật lòng:“Tôi… Tôi…”.

Nhìn thấy Tại Trung do dự, Xương Mân nói:“Tại Trung, đừng lập tức cự tuyệt anh. Đáp ứng anh, hảo hảo ngẫm lại, được không?”.

Tại Trung gật gật đầu.