Của Ta Suất Lão Công

Chương 43




Thái Nghiên quả nhiên đã nói là làm, ngay trong ngày hôm đó bà liền đem hành lý dọn đến nhà Duẫn Hạo. Dù cho Tại Trung lẫn Duẫn Hạo đều không vui nhưng không dám nói gì với Thái Nghiên, chỉ đành yên lặng chịu sự giám sát.

“Duẫn Hạo, từ đêm nay trở đi con dọn đến phòng dành cho khách ở bên phải kia đi, Tại Trung vẫn ở lại phòng ngủ bên trái, mẹ sẽ ở gian phòng chính giữa.” Thái Nghiên chỉ huy phân phối lại phòng.

“Mẹ, có thể đừng bắt Duẫn Hạo sang phòng khách ngủ được không, tụi con cam đoan sẽ không làm gì cả.” Tại Trung cố gắng phản đối.

“Mẹ chỉ vì muốn tốt cho hai đứa, nghe lời mẹ đi!”

Duẫn Hạo cùng Tại Trung lưu luyến nhìn đối phương, dưới ánh mắt bức bách đành trở về phòng.

Tại Trung lăn lộn trên chiếc giường king size mãi mà vẫn không ngủ được “Ai, không thể ôm Duẫn Hạo, người ta ngủ không được mà.” Tại Trung cuộn mình trong chăn không ngừng ai oán.

Duẫn Hạo ở bên kia, “Ai, không được ôm vợ yêu thơm ngào ngạt, muốn ta ngủ thế quái nào được.” Duẫn Hạo cũng lăn qua lăn lại trên giường chẳng buồn ngủ chút nào, “Gọi điện thoại cho Tại Trung cái đã, không biết mình không ngủ cạnh, cục cưng có ngủ được không.”

Điện thoại kêu lên vài tiếng sau đó liền thông.

“Alô, vợ yêu, cưng cũng không ngủ được sao?”

“Vâng, em cũng đang định gọi điện thoại cho anh nè, không có anh làm lò sưởi em ngủ hông được.”

“Vợ yêu, không bằng cưng lén chạy qua bên này với anh đi.”

“Nếu bị mẹ phát hiện thì sao bây giờ? Giờ mới có 11 giờ à, chắc là mẹ còn chưa ngủ đâu.”.

“Cưng nhẹ nhàng chạy qua đây, nhạc mẫu ở trong phòng chắc sẽ không phát hiện được đâu.”

“Được được, vậy được rồi, anh chờ em nha, em qua liền.”

Tại Trung rón rén mờ cửa phòng, thò đầu ra ngoài nhìn ngó, xác định không có ai, mới lén lút lẻn đến trước của phòng Duẫn Hạo, vừa mới chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có tiếng nói vang lên đằng sau lưng.

“Tại Trung, trễ như vậy sao còn chưa đi ngủ mà làm cái gì đó?”

Tại Trung giật bắn mình, hốt hoảng xoay người: “Mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ?”

“Trả lời mẹ trước, con đứng đây làm cái gì?”

“Cái kia, mẹ, con đói bụng , muốn xuống bếp kiếm đồ ăn.” Tại Trung nói bừa ra một lý do mà ngay cả cậu cũng chẳng tin được.

“Ở đây mà là nhà bếp sao? Bếp ở dưới lầu.”

“Nga, con nhầm hướng.” Tại Trung ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Đi, cùng mẹ xuống lầu, mẹ làm bữa khuya cho con.” Thái Nghiên kéo tay Tại Trung đi xuống lầu.

Tại Trung lưu luyến không rời ngoái đầu lại nhìn cánh cửa còn chưa kịp mở ra, đành phải ủ rũ theo mẹ xuống lầu.

Ăn xong bữa khuya mà Thái Nghiên làm cho, Tại Trung lại quay về phòng.

‘Ai, xem ra mẹ thật khó đối phó a. Muốn lén chuồn qua phòng Duẫn Hạo cũng. . .’ Tại Trung buồn bực nghĩ.

Lúc này, di động của cậu lại vang lên, là điện thoại của ông chồng đẹp trai. “Alô, chồng à, em thất bại rồi, bị mẹ phát hiện.”

“Anh biết rồi, xem ra nhạc mẫu đại nhân đã sớm đoán được. Anh với cưng tâm sự qua điện thoại vậy, được không?”

“Được rồi.”

Nửa giờ trôi qua. “Chồng yêu, làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự để em ngủ một mình à, em không có quen.”

“Vợ à, nhạc mẫu đại nhân thông minh quá, anh cũng không có biện pháp a, không bằng như vậy đi, anh hát qua điện thoại ru cưng ngủ, được không?”

“Cái gì chứ, coi em là con nít à?”

“Nghe lời đi, biết đâu lại hữu dụng, cưng ngoan ngoãn lên giường nằm, sau đó nhắm mắt lại.”

“Em làm rồi.”

“Tốt, kế tiếp thả lỏng toàn thân để bắt đầu thưởng thức khúc hát ru được biểu diễn bởi Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh.” Duẫn Hạo thanh thanh cổ họng, bắt đầu biểu diễn, “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu quý của anh, hai tay anh nhẹ nhàng quạt cho em, mau mau ngủ yên, ban đêm im lặng, trong chăn nhiều ấm áp; ngủ đi ngủ đi, bảo bối yêu quí, cánh tay của chồng em sẽ vĩnh viễn bảo hộ cho em, hết thảy hạnh phúc trên đời, hết thảy ấm áp trên đời, tất cả đều dành cho em……”

Không biết hát bao nhiêu lần, cho đến khi Duẫn Hạo không còn nghe được từ bên kia điện thoại có động tĩnh gì truyền đến nữa, Duẫn Hạo nhẹ hôn lên microphone: “Bảo bối yêu quý của anh, ngủ ngon.”

Thành công đưa vợ yêu bảo bối vào giấc ngủ, nhưng về phần mình Duẫn Hạo vẫn chưa tìm được cách giải quyết. “Ai, còn mình thì sao đây ta, hay là đếm Tại Trung để ngủ thử xem. Một Tại Trung, hai Tại Trung, ba Tại Trung, bốn Tại Trung……”

Duẫn Hạo không biết rốt cuộc mình đã đếm được bao nhiêu Tại Trung, may mắn là dù không được ôm vợ nhưng cuối cùng Duẫn Hạo vẫn có thể tiến nhập mộng đẹp.

Ngày hôm sau.

“Duẫn Hạo, mấy giờ rồi ?” Tại Trung quen miệng quay sang bên cạnh hỏi, nhưng bên cạnh hoàn toàn trống không.

Tại Trung ngồi dậy, gõ đầu mình: “Ai nha, sao mình mau quên vậy, Duẫn Hạo phải ngủ ở phòng khác.”

Tại Trung vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Duẫn Hạo cũng đang định xuống lầu, Tại Trung hưng phấn chui vào trong lòng Duẫn Hạo, nũng nịu: “Chồng yêu, em nhớ anh quá đi.”

Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, sủng nịch đáp lại: “Bảo bối, anh cũng nhớ cưng lắm, , tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Không ngon, không có anh ngủ bên cạnh em khó ngủ lắm.”.

“Anh cũng vậy, đừng nói là nhạc mẫu sẽ bắt chúng ta phân phòng cho đến khi cục cưng sinh ra chứ?”.

“A? Em không chịu.”

“Khụ khụ.” Thái Nghiên lại xuất hiện đúng lúc, “Hai đứa đứng trên cầu thang làm chuyện buồn nôn gì đó? Còn không đi xuống ăn bữa sáng.”

“Dạ, mẹ / nhạc mẫu.”

Khi dùng bữa.

“Xem ra hai đứa tối hôm qua ngủ rất ngon a?”

“A? Mẹ ơi, tối hôm qua con ngủ hổng có ngon chút nào, hình như còn bị sái cổ, đau quá đi.” Tại Trung vừa nói vừa xoa bóp đằng sau cổ.

“Phải không? Mẹ lại thấy tinh thần của con tốt lắm mà, cổ đau thì lát nữa mẹ xoa bóp cho.”

Tại Trung đành phải cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.

“Tại Trung này, có chuyện này anh tính nói với cưng, cưng vẫn chưa xin nghỉ học đúng không, anh thấy cưng nên xin tạm nghỉ học một năm đi.” Duẫn Hạo vừa ăn vừa nói.

“Vì cái gì?” Tại Trung vốn định vài ngày nữa sẽ về trường học báo danh.

“Cưng đang mang thai tiểu bảo bảo, vẫn là ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng đi.”

“Em không muốn!” Tại Trung kiên quyết phản đối.

“Tại Trung, anh làm như vậy là vì muốn tốt cho cưng, cưng nghĩ coi nếu cưng còn tiếp tục đi học thì chẳng phải là rất vất vả sao.” Duẫn Hạo kiên nhẫn giải thích.

“Đúng vậy, Tại Trung, lần này mẹ cũng không giúp con, Duẫn Hạo nói đúng đó, con vẫn là tạm nghỉ học một năm ở nhà nghỉ ngơi đi.” Hiếm khi Thái Nghiên lại đồng ý với Duẫn Hạo.

“Con không muốn, cả hai người luôn mồm là vì muốn tốt cho con, nhưng sao không ai nghĩ đến cảm giác của con, cả ngày con quanh quẩn ở trong nhà, thực sự bức bối muốn chết.” Tại Trung bực bội đẩy đồ ăn qua một bên.

“Tại Trung, bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với cưng chính là sinh ra một tiểu bảo bảo khỏe mạnh, tốt nghiệp trễ một năm thì có sao đâu chứ?” Duẫn Hạo biết Tại Trung lại giở tính trẻ con ra, căn cứ vào tôn chỉ số một của người đàn ông yêu vợ (aka thê nô), Duẫn Hạo ôn tồn khuyên nhủ Tại Trung.

“Trịnh Duẫn Hạo, anh tính đem em thành cái máy đẻ à, cái gì mà bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với tôi là sinh một đứa bé khỏe mạnh, em cũng có chuyện mà em muốn làm, em không phải chỉ sống vì anh.”

“Tại Trung, anh không có ý đó.”

“Được rồi, được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Duẫn Hạo, con còn không mau đến công ty, con sắp muộn rồi đấy.” Thái Nghiên nghĩ rằng vẫn là nên ngăn lại trận cãi nhau sắp bùng nổ này thì hơn,“Mẹ sẽ khuyên Tại Trung sau.”

Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Tại Trung đang giận dỗi, hắn không định chọc cho Tại Trung tức giận, nhưng mà hắn là vì suy nghĩ cho Tại Trung và đứa bé a, thôi thì cứ để cho nhạc mẫu khuyên nhủ Tại Trung đi.