Của Ta Suất Lão Công

Chương 27




Làm rùi lại phải làm lại. chán mún chết =3=

——————————–

Sân bay Kim Phổ của Hàn Quốc

Quả nhiên, dưới sự uy hiếp của Duẫn Hạo, Tại Trung bất đắc dĩ đành phải mang theo Duẫn Hạo cùng đến sân bay tiễn Xương Mân, nhưng là, mục đích của hai người hoàn toàn bất đồng.

Ngoài Tại Trung ra Kangta cũng đến tiễn.

“Xương Mân a, cậu cần phải thường xuyên trở về nga.” Kangta nói.

“Nhất định! Học trưởng có thời gian cũng đến Mĩ quốc chơi một chuyến nhé.”

“Ha ha, lần này cậu đến công ty của chúng tôi thẩm tra, hẳn là biết tôi bận đến thế nào chứ.”

Xương Mân cười cười.

“Tại Trung, anh đã nghe nói rồi. Chúc mừng em!”

“Ân? Chúc mừng em chuyện gì cơ?”

“Là học trưởng Kangta nói cho anh biết, em đã có em bé rồi.”

“Nga, này nha.” Tại Trung ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Có gì mà phải thẹn thùng ? Tại Trung a, em nhất định phải chăm sóc tốt cho mình nhé. Bất quá, anh nghĩ anh chỉ là lo lắng quá mà thôi.” Xương Mân nhìn Duẫn Hạo đứng cách đó không xa, “Anh ta đối với em có phải đã muốn đến một tấc cũng không rời rồi không?”

Nghe Xương Mân nói như vậy, mặt Tại Trung nháy mắt liền đỏ bừng: Đều do Trịnh Duẫn Hạo, đã bảo anh ta đừng đến, vậy mà lại không nghe.

“Cái kia, Xương Mân a, Duẫn Hạo hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, cho nên mới đưa em đến đây.” Tại Trung đành bịa đại ra một lý do.

“Không đúng nga, trong công ty có cả đống việc chờ đại tổng tài xử lý, sao anh ta lại rảnh rỗi được chứ?” Kangta vô tình vạch trần lời nói dối của Tại Trung. Cách đây không lâu, Duẫn Hạo vẫn vô cớ vắng mặt, khiến cho trợ lý là anh bận đến sứt đầu mẻ trán, mấy ngày hôm trước, tổng tài rốt cục khôi phục lại bình thường, hiện tại đúng là lúc bận rộn nhất.

“A? Này…… Cái kia……”

“Không cần giải thích , anh và Xương Mân trong lòng đều hiểu được. Trịnh Duẫn Hạo này đâu phải loại bá đạo bình thường.” Kangta làm ra dáng vẻ chịu không nổi, lắc lắc đầu.

Duẫn Hạo cũng biết Thẩm Xương Mân sẽ không vui khi nhìn thấy hắn, cho nên ngay từ đầu hắn liền đứng rất xa, chỉ cần có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của bọn họ là được, cho nên khi Duẫn Hạo nhìn thấy Xương Mân hướng về phía mình, thực sự rất kinh hãi.

“Trịnh tiên sinh, tôi sắp đi Mĩ rồi, tôi nghĩ khi tôi quay về, anh hẳn là đã làm cha rồi. Tôi chúc mừng anh trước.”

“Cám ơn.” Duẫn Hạo mỉm cười đáp lại.

“Có lẽ tôi không có tư cách nói điều này, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể quý trọng, yêu thương và chăm sóc cho Tại Trung.”

“Cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Chỉ mong anh có thể nói được làm được.” Xương Mân nhìn đồng hồ,“Tôi phải đi làm thủ tục, có cơ hội mang Tại Trung đến Mĩ chơi nhé.”

“Được! Chúc anh thuận buồm xuôi gió.” Duẫn Hạo chìa tay ra cho Xương Mân.

Xương Mân lễ phép bắt lấy.‘Tại Trung đã tìm được hạnh phúc, mình cũng nên buông tay rồi.’

Tiễn Xương Mân xong, ba người rời khỏi sân bay.

“Duẫn Hạo, anh Kangta, các anh đến công ty đi, tự em về nhà một mình được rồi.”

“Như vậy sao được, anh không yên tâm, vợ yêu à, cưng cùng đến công ty với anh, ở đó chờ anh tan tầm, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”

“Em đến công ty của anh làm gì nha, em không muốn.”

“Tiểu Tại a, lần này anh cũng không giúp em, em bây giờ là người quanh trọng nhất, vẫn là nên đến công ty với bọn anh đi.” Hiếm khi Kangta đồng ý với Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo ôm eo Tại Trung, lấy tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, ôn nhu nói: “Bảo bối, nghe lời đi, anh Kangta của cưng cũng nói như vậy.”

“Khụ khụ, hai người có thể đừng ở trước công chúng buồn nôn như vậy được không, thực làm cho người ta chịu không nổi.”.

Nghe thấy Kangta nói như vậy, Tại Trung đỏ mặt đẩy Duẫn Hạo ra. “Em đến công ty với các anh là được.” Tại Trung biết nếu cậu không đáp ứng yêu cầu của Duẫn Hạo, hắn nhất định sẽ tiếp tục làm những trò còn buồn nôn hơn, vậy không phải càng để cho anh Kangta chế giễu sao?

Xe dừng trước cổng công ty, Duẫn Hạo liền nắm tay Tại Trung đi vào đại sảnh, khiến cho khi hai người vừa bước qua cửa công ty, các nhân viên nguyên bản đang đi lại vội vã lập tứng dừng cước bộ, dùng một loại biểu tình bất khả tư nghị nhìn tổng tài của bọn họ và thiên sứ xinh đẹp bên người.

Nhân viên A: “Không phải tôi hoa mắt chứ? Tổng tài thế nhưng lạii cười, còn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn mỹ nhân bên cạnh?”

Nhân viên B: “Anh xem kìa, tay tổng tài còn nắm tay mỹ nhân kia!”

Nhân viên C:“Nguyên lai tổng tài đã có người trong lòng, xem ra băng sơn cũng có ngày bị hòa tan a!”

……

Thấy nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào mình, sau đó lại xì xầm, Tại Trung thẹn thùng đem đầu chôn ở trước ngực Duẫn Hạo. Duẫn Hạo sủng nịch ôm vai Tại Trung, để cho bảo bối của hắn dựa vào càng thoải mái hơn. Chỉ động tác đơn giản này thôi cũng làm cho đám nhân viên mở to mắt, bọn họ không thể không hoài nghi người này rốt cuộc có phải là vị Trịnh tổng tài ngày thường nghiêm túc lãnh khốc không.

Duẫn Hạo dùng ánh mắt sắc bén bắn phá một vòng xung quanh, toàn bộ nhân viên hốt hoảng cúi đầu, tiếp tục công việc của mình, những ai vừa rồi còn đang hoài nghi người này có phải là tổng tài của bọn họ hay không nhất thời đã có đáp án: Người này chính là Trịnh Duẫn Hạo, đúng vậy!

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tại Trung rốt cục cũng đến được văn phòng của Duẫn Hạo. Dù sao Duẫn Hạo có cả đống công sự cần phải xử lý, Tại Trung không muốn quấy rầy hắn, vì thế liền một mình ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha xem tạp chí. Nhưng mà, tâm tư của Tại Trung hoàn toàn không đạt vào cuốn tạp chí, cậu là dùng tạp chí làm lá chắn để trộm ngắm ông chồng đẹp trai của mình.

‘Nguyên lai dáng vẻ Duẫn Hạo khi làm việc là như thế này, mày chau lại, biểu tình nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ lật xem văn kiện, Duẫn Hạo thế này mình chưa từng nhìn thấy, so với Duẫn Hạo mà mình biết dường như là một người khác hoàn toàn, bất quá cũng rất có mị lực a.’ nghĩ đến đây, Tại Trung ngượng ngùng vùi đầu vào bên trong cuốn tạp chí.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Một nhân viên cầm một tập hồ sơ nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Duẫn Hạo, cung kính trình lên. Duẫn Hạo lật xem vài tờ, đột nhiên tức giận ném mạnh tập hồ sơ vào mặt nhân viên nọ. Nhân viên này vội vã nhặt hồ sơ lên, đứng thẳng tắp.

“Đây là bản kế hoạch mà anh mất một tháng để làm à? Kế hoạch như thế này mà dám trình lên sao?” Duẫn Hạo nghiêm khắc chỉ trích nhân viên đang cúi gằm kia, nhân viên này sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Tổng… tổng tài, gần đây trong nhà tôi có chuyện, cho nên……” Nhân viên nọ cúi đầu trả lời.

“Đây là lý do sao? Lập tức trở về làm lại, nếu vẫn không thể khiến cho tôi hài lòng, liền lập tức cút đi.”

“Vâng vâng vâng!” Nhân viên nọ liên tục vâng vâng dạ dạ, vội vã rời khỏi văn phòng.

Duẫn Hạo tiếp tục xử lý công sự, lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tại Trung dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn. Duẫn Hạo thấy thế vội vã buông văn kiện trên tay, nhanh chóng chạy đến trước mặt tại trung, ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt của cậu.“Bảo bối, làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?”

Tại Trung lắc đầu, khiếp đảm nói: “Vừa rồi Duẫn Hạo thật đáng sợ, hung dữ quá.”

“Rất hung dữ sao?”

“Ừ!”

“Là do người đó đã làm sai, anh đương nhiên phải nghiêm khắc trách cứ rồi.” Ngữ khí vô cùng ôn nhu, so với người vừa rồi khác hẳn.

“Nếu em cũng làm sai chuyện gì đó, Duẫn Hạo cũng sẽ hung dữ với em như vậy sao?”

“Bảo bối của anh nghe lời như vậy, ngoan như vậy, sao lại làm sai chuyện gì chứ?”

“Em là nói nếu.”

“Sẽ không! Anh chỉ tốt với mình em, sẽ không hung dữ với em.” Bảo bối, chẳng lẽ em không biết sao? Sự dịu dàng của anh chỉ dành riêng cho mình em!

“Thật vậy sao?”

“Thật mà.” Duẫn Hạo kiên định hồi đáp, bảo bối đáng yêu như vậy, ai nõ hung dữ được chứ?!

“Duẫn Hạo, em không thích bộ dạng nghiêm túc của anh đâu, em thích Duẫn Hạo khi ở nhà cơ.” Tại Trung vòng hai tay ôm cổ Duẫn Hạo.

“Duẫn Hạo khi ở nhà á?” Trong đầu Duẫn Hạo lập tức hiện ra cảnh cùng vợ yêu bảo bối lăn trên giường, “Vợ yêu, cưng thích vậy sao?” Duẫn Hạo nói xong liền sờ soạng phía dưới của Tại Trung.

“A nha, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh lại giở trò xấu rồi.” Tại Trung vội vàng đè chặt cái tay đang ăn đậu hủ của cậu.

“Vợ yêu, là cưng nói thích bộ dạng khi anh ở nhà mà.” Duẫn Hạo tỏ vẻ vô tội.

“Người ta là nói Duẫn Hạo dịu dàng khi ở nhà, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười, ý của người ta là vậy, anh cố tình hiểu lầm thì có.”

“Bảo bối ngốc, Duẫn Hạo như vậy chỉ thuộc về một mình cưng mà thôi!”

“Duẫn…… ngô ngô……” Nụ hôn của Duẫn Hạo rơi xuống, nhẹ nhàng mà cắn cắn cánh hoa mềm mại của Tại Trung, sau đó đầu lưỡi bá đạo lại không mất đi ôn nhu ở trong miệng Tại Trung công thành chiếm đất, khai mở hàm răng trắng của cậu, cùng cái lưỡi đinh hương giao triền.

Thẳng đến khi Tại Trung gần như không thể hô hấp, Duẫn Hạo mới buông tha rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Tại Trung, thâm tình nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu. “Bảo bối, chẳng lẽ em hy vọng anh cũng đối với người khác như vậy sao?”

“Không muốn! Anh chỉ có thể đối với em như vậy thôi.”

‘Duẫn Hạo như vậy chỉ thuộc về một mình mình.’