Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 82: 82: Tôi Làm Chủ Nhiệm Lớp Tự Nhiên





“Ngô Nguyên, trò đọc diễn cảm đoạn văn thứ hai.”
Tay Ngô Nguyên chống lên bàn học, chậm rì rì đứng dậy, không đến một ngàn chữ, đọc mà ruột gan đứt từng khúc, cả người chỗ nào cũng đau.
Tranh thủ giáo viên ngữ văn quay lưng viết chữ trên bục giảng, Vương Huy hạ giọng: “Cậu có muốn báo cho giáo viên không, xuống phòng y tế chứ?”
Cậu ta thấy người nọ không phản ứng, liền chọc chọc đối phương, lại chọc chọc cái nữa.
Ngô Nguyên bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng, “Không cần.” Chỗ cậu bị thương khó có thể mở miệng, thương nặng cỡ đó, vẫn là tự xử thì hơn.
Vào tiết cuối cùng, Lưu Nhất Hàm đi vào phòng học, hưởng thụ từng ánh nhìn chăm chú.

Cậu ta ưỡn ngực, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Chủ nhiệm lớp nói hôm nay không đi học, đến khu khoa học công nghệ xem《 Kỳ nghỉ hè ở Roma》.
Phòng học im lặng một giây, lát sau là tiếng reo hò nhiệt liệt tiếng.

“Oa —”
Vương Huy thở phào một hơi, “Bà mẹ, tôi còn đang lo lắng đề phòng hôm nay sẽ bị bắt học thuộc lòng đây.”
“Tôi đi tạp hóa mua bao hạt dưa mang đi đây, cậu có muốn mang gì theo không?”
Ngô Nguyên thất thần, không nghe thấy.
“Khó trách người ta nói người đang yêu đường đều là đồ ngu.…” Vương Huy lẩm bà lẩm bẩm, trừ mình ra.
Nữ sinh trong lớp tốp năm tốp ba, kết nhóm rời đi, phòng học nhanh chóng không còn ai.
Lưu Nhất Hàm vừa đi theo các bạn học vừa nhìn lại phía sau, chỉ nhìn thấy một mình Vương Huy, cậu ta cảm thấy kỳ quái.
“Vương Huy, sao chỉ có cậu thôi thế, Ngô Nguyên đâu?”
“Cậu ta đau eo.” Vương Huy lấy trong túi ra một tờ giấy, “Giấy xin nghỉ còn ở chỗ tôi này, đưa cậu đấy, chốc nữa cậu đưa cho chủ nhiệm lớp.”
Lưu Nhất Hàm mở tờ giấy ra nhìn nhìn, mím môi không nói gì.
Eo đau sao? Cậu ta siết chặt tờ giấy.
Ngô Nguyên ngồi hết ba tiết học, đã sớm chịu không nổi, về ký túc xá nằm, quần áo giày vớ cũng không thèm cởi, hữu khí vô lực.
“Còn rất đau à?”
Không biết qua bao lâu, nghe được tiếng bước chân, theo đó là một giọng nói.


Ngô Nguyên nhanh chóng trùm chăn đơn qua đầu, “Tránh ra!”
“Đưa chăn bông cho tôi.” Lục Thận Hành ôm cánh tay đứng ở mép giường Ngô Nguyên, nhẹ bâng nói: “Bằng không tôi làm em không xuống giường được.”
Ngô Nguyên kéo chăn đơn xuống quát: “Dựa vào cái gì mà thầy đè em?”
Thì ra là để ý cái này, Lục Thận Hành nhướng mày, cố ý cất cao giọng bên tai phải cậu: “Chiều cao, cân nặng, kỹ thuật, kích cỡ, đã đủ chưa, không đủ thì còn.”
Ngô Nguyên xoắn mặt nằm ở đầu giường, “Về sau những mặt đó em tốt hơn thầy, đến lúc đó thầy cho em đè?”
Lục Thận Hành nhún nhún vai: “Xem em có cái bản lĩnh đó hay không đã.”
Ngô Nguyên tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành duỗi tay ấn ót thiếu niên, thơm lên khóe miệng cậu, chỉ cọ cọ một chút.
Bọc bên trong là thân mật, cưng chiều, vô cùng tự nhiên.
Ngô Nguyên ngẩn người.
Lục Thận Hành nhìn thiếu niên, đôi mắt nhíu lại, “Tôi cũng đau.”
Mặt Ngô Nguyên đen như mực: “Thầy đau cái gì?”
Lục Thận Hành lộ ra vẻ khó hiểu, chú em lớn nhà hắn thiếu chút nữa đau không đứng lên nổi.

Vẫn là nhờ hắn vứt ra không ít hàng tồn kho, còn là dưới tình huống nếu không có hàng, hiện tại hẳn là hắn nên nằm ở bệnh viện.
“Có phải em thường xuyên táo bón không?”
“Không có.”
“…”
Lục Thận Hành nhìn vào mắt Ngô Nguyên rồi lại quét qua quét lại trên mặt cậu, không nói dối.
Vậy tại sao cái động hắn tiến vào kia lại nhỏ đến mức khiến hắn phải hoài nghi nhân sinh?
“Thầy ra ngoài đi.” Ngô Nguyên nhìn cánh cửa sau lưng Lục Thận Hành, “Sẽ có người vào đấy.”
Lục Thận Hành quan tâm chăm sóc bốn phía, vẻ mặt đương nhiên, “Học sinh không thoải mái, chủ nhiệm lớp đến xem, có vấn đề gì à?”
Ngô Nguyên bắt lấy bàn tay to đang duỗi đến chăn đơn, “Vậy thầy đứng xa một chút.”
Lục Thận Hành mở miệng: “Em cảm thấy ở bên tôi rất mất mặt sao?”
“Không phải.” Ngô Nguyên nhìn mặt người đàn ông lạnh xuống, trong lòng cậu hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Nếu bị người khác biết chuyện kia của chúng ta, em không thể tham gia thi đại học, thầy cũng sẽ xui xẻo.”
Lục Thận Hành túm được mấy chữ: “Chuyện kia là chuyện gì?”

“Chính là chuyện kia.” Ngô Nguyên tức giận, “Thầy đừng giả ngu.”
Lục Thận Hành cười, Ngô Nguyên nhìn hắn cười, thời gian tựa hồ dừng tại một khắc yên bình này.
“Thầy thích em… Thích điểm gì ở em?” Ngô Nguyên rũ mắt, hàng mi cong dài run lên.
Thái dương Lục Thận Hành giần giật mấy cái, thế mà hắn cũng có có ngày bị hỏi cái câu thuần khiết thế này.
“Thích cả." Lục Thận Hành nói: “Mọi thứ.”
Khóe miệng Ngô Nguyên cong lên, mặt mày cũng cong lên cùng một độ, cậu duy trì tư thế nửa nằm chờ đợi, “Sao thầy không hỏi em đi?”
“Không cần hỏi, trong mắt đều em viết cả rồi.” Lục Thận Hành liếc nhìn cậu, “Thích tôi thích đến không chịu nổi.”
Ngô Nguyên: “…”
“Thầy chủ nhiệm?”
Lưu Nhất Hàm cầm một cái bao nilon đi vào, không khí ái muội xung quanh Lục Thận Hành và Ngô Nguyên tức khắc biến mất, không còn tăm hơi.
Lục Thận Hành hơi ngẩng đầu.
“Thầy ơi, bụng em có hơi không thoải mái, em đấy phòng y tế mua thuốc.” Lưu Nhất Hàm cúi đầu, cậu ta đi đầu trốn học là không đúng.
Lục Thận Hành nhanh chóng hôn lên cổ Ngô Nguyên một cái, dùng sức rất lớn.

Ngô Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy chỗ bị hôn hơi đau, có chút ngứa ngáy.
“Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi.” Lục Thận Hành đi ra khỏi ký túc xá.
Lưu Nhất Hàm duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, xác định là đi rồi mới yên tâm, cậu ta đặt túi trong tay lên giường Ngô Nguyên.
“Nghe nói eo cậu đau, tôi mua thuốc dán cho cậu.”
Ngô Nguyên nói: “Lưu Nhất Hàm, tôi đã có bạn gái.” Lúc trước để tránh xa Lưu Nhất Hàm, cậu tự dựng lên một người bạn gái, người khác hỏi, cậu chỉ trả lời hàm hồ, cũng không thừa nhận, hiện tại không giống nữa.
Tuy rằng là bạn trai, nhưng ý nghĩa là giống nhau.
“Tôi biết chứ.” Lưu Nhất Hàm cười ngây thơ hồn nhiên, “Cậu thích cô ta, tôi thích cậu, không cản trở nhau đúng không?”
Ngô Nguyên trầm mặc một lát, “Kỳ thật cậu không hiểu cái gì là thích.”
“Sao tôi lại không hiểu?” Lưu Nhất Hàm đóng sầm cửa lại, cậu ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng đã nói cho cậu chơi rồi, thế còn không gọi là thích?
Ngô Nguyên trầm mặt, cậu lấy tai trái nghe Lưu Nhất Hàm nói, không muốn nghe phải những chữ dơ bẩn đó.

“Uống nước không? Tôi đi rót cho cậu.” Lưu Nhất Hàm lại cợt nhả, ân cần đi lấy ly của Ngô Nguyên rót nước cho cậu.

Rót xong lại tự uống một ngụm dọc theo miệng ly, còn say mê liếm một vòng, tương đương với hôn gián tiếp.
Việc này cậu ta thường xuyên lén làm, đều thuận buồm xuôi gió.
Lần này Ngô Nguyên vừa vặn bắt gặp một màn này của Lưu Nhất Hàm.

Cậu dâng lên một trận ghê tởm, nhịn cảm giác không khỏe mà đỡ thang trèo xuống dưới.
Lưu Nhất Hàm phát hiện có chuyện không ổn, quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt nổi giận đùng đùng của Ngô Nguyên.

Cậu ta bị dọa run lên, đỏ mặt ngây như phỗng tại chỗ.
“Tôi… Tôi… Cái đó…”
“Đưa ly cho tôi.” Ngô Nguyên giận dữ gầm lên: “Đưa tôi!”
Lưu Nhất Hàm không ngừng nuốt nước miếng.

Cậu ta học cùng lớp với người này hai năm, nằm giường trên giường dưới, từ trước đến nay chưa từng thấy lửa giận đối phương lớn đến vậy bao giờ, cứ như là chỉ muốn xông lên tẩn cậu ta.
Ngô Nguyên ném cái ly xuống mặt đất, động tác của cậu mang biên độ khá lớn, trên cổ lộ ra một vết hôn.
Lưu Nhất Hàm trợn trắng mắt, âm dương quái khí: “Bạn gái cậu miệng không nhỏ đấy.”
Mặt Ngô Nguyên vô cảm, không biết Lưu Nhất Hàm có ý gì.
“Cậu để tôi hôn một chút đi.” Lưu Nhất Hàm nhào qua, lửa giận ghen ghét làm cậu ta mất đi lý trí, cậu ta cười tủm tỉm nói: “Tôi hôn tốt hơn cô ta nhiều.”
Trên người Ngô Nguyên có thương tích, sức lực yếu hơn so ngày thường rất nhiều.

Lưu Nhất Hàm cũng phát hiện ra, hưng phấn không chịu nổi, mắt thấy đã sắp thực hiện được, ngoài cửa truyền lại đến một tiếng quát lớn.
“Ngô Nguyên, Lưu Nhất Hàm, hai em đang làm gì?” Lục Thận Hành vốn không rời đi, hắn nhét chìa kháo trong túi, giọng điệu nghiêm nghị phẫn nộ, “Thầy để quên đồ, muốn quay lại tìm xem, lại nhìn thấy hai người các em ôm nhau, đây là chuyện nhìn được à?”
Ngô Nguyên không nói một lời sửa sang lại quần áo.
Mặt Lưu Nhất Hàm trắng bệch, đầy đầu chỉ còn ý nghĩ mình toi mất rồi.
Bờ môi của cậu ta run rẩy, bị ý thức tự vệ bản thân làm cho mụ mị, thẳng tay chỉ vào Ngô Nguyên: “Thầy… Thầy chủ nhiệm… Là… Là cậu ta… Là cậu ta cưỡng ép em…”
Mí mắt Ngô Nguyên nhướng lên, nét châm chọc hiện rõ.

Lưng Lưu Nhất Hàm chợt lạnh, khủng hoảng chiếm cứ cả cảm giác xấu hổ.
“Thầy, thật sự không liên quan đến em, thầy đừng nói cho ba mẹ em.” Lưu Nhất Hàm sợ hãi, khóc đầy mặt nước mắt nước mũi.

Ngô Nguyên một chữ cũng không nói, cánh tay rũ xuống khẽ run lên, cậu lo Lục Thận Hành hiểu lầm.
Trên mặt Lục Thận Hành không có biểu cảm gì: “Lưu Nhất Hàm, em đi ra ngoài.”
Lưu Nhất Hàm lập tức bỏ chạy, đầu cũng không thèm ngoái lại.
Lục Thận Hành đóng cửa lại, xoay người nhìn Ngô Nguyên.
Ngô Nguyên mín môi: “Em không có cưỡng bách cậu ta.”
“Tôi biết.” Lục Thận Hành sờ sờ cổ cậu, “Tôi đút em ăn no thế, em sẽ không tìm đồ ăn vặt sau lưng tôi.”
Ngô Nguyên mặt đỏ tai hồng.
“Việc này coi như kết thúc, Lưu Nhất Hàm sẽ không chọc đến em nữa.”
Lục Thận Hành cong cong môi, cuối cùng cũng thuận lợi làm sự việc vốn nên phát sinh trong cốt truyện diễn ra suôn sẻ.
Chỉ cần có hắn ở đây, về sau Lưu Nhất Hàm sẽ tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Ngô Nguyên nữa.
Sau sự kiện đó, Lưu Nhất Hàm trốn Ngô Nguyên chối chết, thậm chí lúc thu phát bài tập cũng không dám nhìn cậu.
Tự giác áy náy, cũng ngại cứ xáp vào dán lên người Ngô Nguyên.
Lưu Nhất Hàm cũng hối hận, cậu ta sợ mọi người biết mình thích Ngô Nguyên, sẽ cười nhạo xa cách cậu ta, càng sợ ba mẹ sẽ đánh cậu ta.

Không ngờ thầy giáo lại mở một mắt nhắn một mắt, không làm lớn chuyện lên.
Sớm biết sẽ như thế, lúc đó mình đã tự ra chịu tội rồi.
Ngô Nguyên được nhẹ nhàng, tiếp tục viết thư tình cho bạn gái, lại nhận thư tình, kín đáo trải qua ngày tháng khoe ân ái.
Mọi người cực kỳ hâm một, còn phát hiện một chuyện, eo Ngô Nguyên sẽ đau có quy luật, cơ bản hầu hết là vào buổi chiều, cuối tuần nghiêm trọng nhất.
Eo mỏi mông đau hơn một tháng, thành tích nghe của Ngô Nguyên cải thiện lớn, môn tiếng Anh duy nhất bị theo chậm có tiến bộ vượt bậc.

Lục Thận Hành tham dự từ đầu đến cuối, lúc phê điểm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Hẳn là sức mạnh tình yêu.”
Ngô Nguyên: “…” Mỗi ngày cậu đều vùi đầu làm bài, thời gian sau khi học xong dùng hết để luyện nghe, nếu còn không tiến bộ, cậu cũng không tha thứ cho bản thân nổi.
Lục Thận Hành hừ lạnh: "Em có ý kiến?”
Ngô Nguyên lắc đầu, “Em đồng ý.” Sức mạnh của tình yêu.
Thời gian theo năm tháng trôi qua rất nhanh, áp lực học sinh cấp ba tăng gấp bội, bầu không khí căng thẳng tràn ngập, nếu không thành công thì phải xả thân.
Để tập trung ôn tập, Ngô Nguyên dốc toàn lực ứng phó, không chạy đến chỗ Lục Thận Hành nữa.
Lục Thận Hành sống tịch mịch, tìm cơ hội để Ngô Nguyên ở lại một mình trong phòng, xếp lại mấy cái bàn, mò mẫm đi một chuyến đến đầm rồng hang hổ..