Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 73: 73: Tôi Làm Đại Sư Huynh






Khai lập tông môn ở giới Tu Chân là chuyện đại sự.

Trừ hoàng gia ra, các môn phái lớn cũng sẽ phái đệ tử đến đưa lễ vật, tặng kèm thêm mỉa mai cà khịa.

Nhưng lần này, khi bọn họ nhìn thấy Ninh Khuyết, cái loại cảm giác áp bách này quá cường đại, chỉ có thể đem mấy lời châm chọc mỉa mai nuốt vào trong bụng.

Chôn càng sâu càng tốt, ai cũng cười đến rút cả gân miệng, bạt mạng đi nịnh hót, sợ sẽ một đi không trở lại.

Được cung phụng như của báu trong trấn, Ninh Khuyết đã nghe đến tai đóng kén, cả khuôn mặt lạnh như băng sương.

Lục Thận Hành ngẩng đầu, nhìn ba chữ to Hành Dương Tông rồng bay phượng múa trên cửa, mọi thứ cứ như trở về lại lúc ban đầu.

Mấy chục đứa trẻ giữ cửa ngây ngô thanh tú, mặc y phục màu xám to rộng, sống lưng khảng khái như thanh trúc, nghiêm mặt đứng hai bên.

Cứ như trùng điệp lên hình ảnh năm đó.

“Ninh chưởng môn, mọi người đều là đạo hữu, ngày sau còn phải chiếu cố nhiều hơn.”
“Ninh chưởng môn, đây là tiểu nữ trong nhà, năm nay vừa tròn mười sáu.”
“Không biết lão sư của Ninh chưởng môn xuất thân từ môn phái nào?”
Những người đó có lòng muốn bu bám, Ninh Khuyết đưa lưng về phía ánh mặt trời, ánh mắt dừng trên thân ảnh đứng thẳng ở cửa.

Vì sao đại sư huynh lại khăng khăng muốn một chủ nhân Ma giới như y làm chưởng môn Hành Dương Tông?
Buổi tối Lục Thận Hành nghe được băn khoăn của Ninh Khuyết, hắn hừ lạnh một tiếng, “Toàn bộ Hành Dương Tông đều bị đệ tiêu diệt, việc này không tới tay đệ thì tới tay ai?”
Qua nửa ngày, Ninh Khuyết mím môi, “Thôi được.”
Nhân quả báo ứng, trong cả tam giới này, ai cũng không trốn thoát.

Lục Thận Hành lay lay chăn bông, “Ngày mai cùng ta đi tìm tam sư đệ chuyển thế.”
Ninh Khuyết không đáp, cũng không biết là thật sự không nghe thấy hay là tự mình ý thức lọc bỏ chuyện không muốn nghe.

Lục Thận Hành liếc mắt, vân đạm phong khinh nói, “Đệ cũng có thể không đi, sau này đừng mong chờ ta đút đệ ăn dưa leo nữa.”
Ninh Khuyết mặt đỏ tai hồng, “…” Người này nói mê sảng vô cùng nghiêm trang, da mặt dày hơn cả tường thành.

Chiêu kia quá tàn nhẫn, lần nào cũng thành công, không chê vào đâu được.

Lục Thận Hành nhấc lên một góc chăn.

Ninh Khuyết nghiêng người chui vào, cuộn tròn tay chân rúc trong lòng Lục Thận Hành, dụi mặt vào đầu vai hắn.

Một loạt động tác vô cùng tự nhiên.

“Ngủ đi.” Lục Thận Hành vói tay vào áo trong Ninh Khuyết, vòng tay ôm eo y.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thận Hành cùng Ninh Khuyết xuống núi.

Trấn Đại Phong, gió thoảng ấm áp thổi qua phố hẻm.

Có sáu bảy người tụ tập trước cửa tiệm thịt heo, hơn phân nửa là phụ nữ xách theo giỏ đồ ăn.

Con dao của chủ cửa hàng dập phanh phanh vang ở cửa, thịt băm văng tung tóe.

Ngồi xổm bên chân gã là một nhóc con mập mạp, tay chân trắng nõn, hết sức tập trung vùi đầu há to miệng gặm đùi gà, dầu dính đầy miệng.

“Nhìn đi, biến biến biến, đừng có ngồi xổm ở đây, về nhà tìm nương mày đi!”
Nhóc mập tùy tiện lau miệng, chóp chép liếm ngón tay.

Chưa đã thèm còn lộn xộn: “Cha, cha mua cho con thêm một cái đùi gà đi.”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!” Nam nhân trung niên nhấc chân đá mông nó, tức giận quát ầm, “Cái thằng oắt thúi này, đúng là đồ phá của, cút về!”
Nhóc mập bị đá hơi lảo đảo.

Nó bĩu môi, chạy đến bờ sông phía sau, đã mãi cục đá trong lòng sông.

Lục Thận Hành nhìn nhóc mập đang ôm đùi trước mặt cái miệng bóng loáng đầy dầu kia, thật đúng là chó không bỏ được phân.

Nhiều đời liên tiếp đều làm heo, thật vất vả có một đời làm người, vẫn cái số ham ăn lười làm.

“Nhóc con, con có muốn làm thần tiên không?”
Mấy đứa nhỏ độ tuổi này đều có mấy cái giấc mộng thần tiên, nhưng mà nhóc mập lại lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn!”
Trong tay Ninh Khuyết xuất hiện đùi gà bóng dầu.

Đùi gà kia cực kỳ lớn, mùi hương dậy hết cả mũi.

Cái gì y cũng không thèm nói, xoay người bỏ đi.

Nhóc mập hai mắt đăm đăm, ngây ngốc đuổi theo.

Một cái đùi gà đã có thể lừa người.


Khóe miệng Lục Thận Hành run rẩy, Khương Vọng Sơ nếu có thể thành tiên, vậy thì nhất định là ông trời ngủ gật rồi.

Phía đông làng, nhóc mập một vừa gặp đùi gà vừa nói: "Đây là nhà của con!”
Ninh Khuyết đứng giữa không trung, ống tay áo màu đen tung bay, tựa như thần linh.

Các thôn dân bị dọa cho choáng váng: “Là tiên!”
Mọi người cung kính quỳ trên mặt đất, mở miệng ngậm miệng hô tiên nhân, tất cả đều không dám ngẩng đầu.

Ninh Khuyết châm chọc cười cười.

Thế nhân ngu xuẩn, một tên đại ma đầu tội ác tày trời lại coi như thần tiên mà quỳ lạy, thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Cũng không biết mấy người trong Tiên giới kia nhìn thấy màn kịch này sẽ có cảm nghĩ thế nào, nhất định sẽ rất phấn khích đây.

“Bản tôn có ý thu nó làm đồ đệ.” Giọng Ninh Khuyết lạnh băng, nhìn về phía nhóc mập cũng đang choáng váng.

Bắp chân nhóc mập run như cầy sấy, tiểu ra quần.

Người phụ nữ bị một nguồn lực ép ngẩng đầu, nàng há to miệng, yết hầu như là bị bóp lấy.

Lục Thận Hành nằm ở đỉnh núi nghe thấy một tiếng thét chói tai, hắn lập tức bay qua.

Không thấy được cảnh tượng máu me, chỉ thấy người phụ nữ đầy mặt nước mắt ôm nhóc mập gào khóc, các thôn dân khác cũng khóc theo.

Xem ra với bọn họ, trong thôn nuôi ra một tiên nhân, ngày sau có thể đi theo thơm lây rồi.

Khương Vọng Sơ thuận lợi vào Hành Dương Tông, Lục Thận Hành dành ra hơn phân nửa tinh lực, dụng tâm giúp Khương Vọng Sơ nhập đạo.

Ninh Khuyết như đánh đổ cả vại giấm chua.

Y không giống như người vợ ai oán mà nhốn nháo ăn vạ, từ khi đêm xuống cho đến bình minh, gần như không cho Lục Thận Hành cơ hội để thở dốc.

Lục Thận Hành đổ mồ hôi đầm đìa, thô giọng: “Đệ muốn đóng ta dính trên giường luôn à?”
Đầu ngón chân cuộn lại khẽ run rẩy.

Xoa đệm chăn ẩm ướt, Ninh Khuyết rúc vào người Lục Thận Hành, thơm lên cằm hắn, tay không ngừng nghỉ thu hoạch dưa chuột.

Lục Thận Hành nghiêng người đỡ eo Ninh Khuyết, lật người lại.

Nằm bên dưới, mặt mũi Ninh Khuyết đỏ bừng, hắn vừa động, bên tai cũng đỏ hết cả lên.

Lục Thận Hành duỗi tay lau sạch đồ hắn vừa làm chảy ra.

Lấy khăn vải lau lau, mang theo vài phần dở khóc dở cười lại vài phần cưng chiều: “Đã ăn không được còn cố ăn.”
Xong việc trọng lượng cả người Ninh Khuyết đổ hết lên thân Lục Thận Hành, sắc mặt không tốt lắm.

Lục Thận Hành đi rót nước cho Ninh Khuyết, xoa thuận lưng y, nhíu mày hỏi, “Có phải cảm lạnh rồi không?”
Ninh Khuyết lắc đầu, “Ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Lục Thận Hành sờ trán y, nhiệt độ không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Ban đêm vắt kiệt không thừa chút gì, bởi vậy Lục Thận Hành ban ngày mới uể oải ỉu xìu, từ đầu đến chân tản ra hơi thở túng dục quá độ.

“Ngươi không xứng với hắn.”
Bên cạnh thình lình vang lên một câu như vậy, thường gặp trong TV.

Khóe mắt Lục Thận Hành co rút, suýt nữa thì buột miệng đốp chát: “Vậy ngươi thì xứng sao?”
Thân ảnh hắc y nam tử từ sau cây cột hiện ra, vẫn là áo choàng đen, chẳng qua lần này gã đã xốc mũ áo trên đỉnh đầu xuống.

Làm một nhân vật chính, bề ngoài tất nhiên là hoàn mỹ không khuyết điểm.

Lục Thận Hành nhếch mày, muốn liên tưởng một con trùng xanh mượt với nam tử khí chất tuyệt hảo trước mặt quả thật không dễ dàng gì.

Sức tưởng tượng phải vô cùng phong phú.

“Nếu không có ngươi, ngài…”
Lục Thận Hành không chút do dự ngắt lời, cười lạnh nói, “Không có ta, em ấy cũng không phải là của ngươi."
Trong nguyên tác, Ninh Khuyết khí thế kiêu ngạo không ai bì nổi, còn người này quả thực chính là hóa thân của chính nghĩa, là kẻ thù không đội trời chung với Ninh Khuyết.

Mục tiêu lớn nhất chính là nghiền xương cốt Ninh Khuyết thành tro bụi.

Vì thế cho nên mới liều mạng tu luyện, thu thập pháp bảo, cuối cùng mang hào quang vai chính kết liễu Ninh Khuyết.

Hơi thở hắc y nam tử dồn dập, chỉ là giả bộ trào phúng, gã nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên ma tu, dựa vào cái gì có thể có được toàn bộ của ngài!”
“Phì Phì.” Lục Thận Hành ác ý gọi ra tên của gã: “Lúc ngươi làm một quả trứng đáng yêu hơn nhiều.”
Lúc này là trào phúng hàng thật giá thật.


Khuôn mặt hắc y nam tử vốn đằng đằng sát khí đột nhiên biến đổi, biến mất ngay tại chỗ.

Từ đó về sau, Lục Thận Hành không bao giờ gặp lại hắc y nam tử.

Ninh Khuyết không nhắc đến, hắn cũng không hỏi.

Trẻ con không phải cái gì cũng không hiểu, cũng chưa chắc cái gì cũng có thể hiểu.

Khương Vọng Sơ vừa lên núi, đối với bất kỳ ai hay thứ gì cũng đều rất mới mẻ.

Ỷ vào việc sư phụ tự mình tới thôn dẫn nhóc tới, còn cho nhóc ăn đùi gà, khoe khoang ra hết trước mặt các sư huynh đệ.

Ninh Khuyết vốn không chấp nhận được chuyện có người lởn vởn quanh Lục Thận Hành.

Ngay từ đầu đã không vừa lòng Khương Vọng Sơ, mà cố tình đối phương lại không có chí tiến thủ, lười nhác hơn những đệ tử khác, ngộ tính cũng kém.

Từ trước đến nay y đều không nể tình, cố ý hay vô tình cũng đã cho không ít trách phạt.

Khương Vọng Sơ nghe được từ chỗ mấy sư huynh rằng sư bá còn lớn uy hơn cả sư phụ, cậu nhóc tung ta tung tăng đi mách lẻo.

“Sư bá, sư phụ lại phạt con đau quá à.”
Lục Thận Hành ngồi ở dưới gốc cây phơi nắng, “Sư phụ của con vì muốn tốt cho con mà thôi.”
Khương Vọng Sơ không đồng ý bĩu môi: “Sư bá không hung dữ với con, vậy mới là tốt cho con.”
Mặt Lục Thận Hành lộ vẻ cổ quái, “Ta đối tốt với con sao? ”
Khương Vọng Sơ gật đầu như gà con mổ thóc: “Tốt lắm á!”
Lục Thận Hành chậm rãi nheo mắt lại, thật lâu không nói gì.

Từ trước đến nay hắn làm gì cũng vì lợi ích, đại khái cũng chỉ có với Ninh Khuyết là ngoại lệ.

Khương Vọng Sơ kiên định nói, “Con biết sư bá thương con, còn tốt hơn cả cha mẹ con.”
Lục Thận Hành cười nói, “Sư bá thương sư phụ của con hơn.”
Khương Vọng Sơ không tin thò lại gần: “Thương nhiều hơn cả thương con nữa hở?”
Lục Thận Hành câu môi: “Nhiều vô cùng.”
Khương Vọng Sơ bé nhỏ biết, sư bá đối với sư phụ còn hơn cả thế.

Sau này Khương Vọng Sơ hiểu không ít chuyện, có thể cảm giác được mỗi lần mình cọ lên người sư bá, sư phụ đều không vui.

Vẻ ngoài trở nên rất đáng sợ, cứ như cậu nhóc sắp phải đi chết vậy.

Chuyện này những đệ tử khác cũng cảm nhận được, mọi người cùng biết ý tứ mà giữ khoảng cách với sư bá, càng xa càng tốt.

Lục Thận Hành cũng không dễ dàng gì, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng Ninh Khuyết một khi không vui sẽ xử chết nhóc mập.

Cho đến khi hắn nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Ting, chúc mừng Lục tiên sinh, nhiệm vụ phụ đã hoàn thành.”
Thanh âm kia đối với Lục Thận Hành mà nói, cứ như một khúc nhạc tiên.

Tâm trạng Lục Thận Hành rất tốt, tiện tay bế Khương Vọng Sơ lên ước lượng.

Khương Vọng Sơ bị bế lên nhìn thấy một bóng người.

Cậu nhóc ghé vào bên tai Lục Thận Hành, nôn nóng nói, “Sư phụ tới, sư bá, người buông con xuống nhanh!”
Khí lạnh từ phía sau truyền đến, Lục Thận Hành nhướng mày, ném Khương Vọng Sơ đang vặn như con cá chạch xuống mặt đất.

“Sư phụ, sư bá, con đi trước.”
Khương Vọng Sơ lễ phép dạ thưa, nhanh chân chạy mất.

Kết quả còn chưa vòng qua được cây cột đã đụng phải một thứ cưng cứng, nhóc con vừa ngẩng đầu nhìn đã ngây ngẩn.

Hai vị tiên nhân.

Nam tử cao hơn một chút kia trên mặt mang vẻ ngạc nhiên: “Tam sư đệ?”
Khương Vọng Sơ nhìn trái ngó phải, cậu nhóc gãi gãi mặt núng nính thịt, kỳ quái chớp mắt: “Ngươi kêu ta sao?”
Giọng Hách Liên thấp như thì thầm: “Lưu Dương, nó chính là sư đệ chuyển thế của ngươi.”
Lưu Dương bừng tỉnh, y tháo từ trong ngực xuống một vật tặng cho Khương Vọng Sơ.

Hách Liên đằng hắng một tiếng: "Thứ đó quá quý giá, tu vi nó còn thấp, ngươi đưa cho nó, chưa chắc đã là phúc.”
Lưu Dương không cảm xúc nói, “Cũng chưa chắc là họa.”
Hách Liên còn muốn nói hai câu, hắn ta nhìn thấy hai người đang tiến lại đây, ánh mắt không dấu vết mà ngừng vài giây.

“Tiên giới đều đã biết rồi.”
Ánh mắt Ninh Khuyết lạnh băng, tràn ngập khinh thường, khí thế bễ coi nhẹ thiên hạ được khắc họa chân thật nhất.


Hách Liên đánh giá nam tử xa lạ bên người Ninh Khuyết, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên hơi quái dị.

"Ngươi là cái con đại bưu thú kia?”
Lục Thận Hành không trả lời hắn, mà đi nhìn Lưu Dương, “Là ta.”
Vẻ mặt Lưu Dương nổi biến hóa rõ ràng có thể thấy được, y khẽ nâng cằm: “Sư huynh, lâu ngày không gặp."
Ngữ khí xa cách bình đạm, Lục Thận Hành chắc chắn, đây là một Lưu Dương vô tình vô dục.

Chỉ có một mình Hách Liên sững sờ, thì ra còn có chuyện như vậy.

Không khí trở nên cứng nhắc, Hách Liên bị kẹt ở giữa sư huynh đệ đồng môn, đi không được ở không xong, đã ngượng ngùng lại còn khó xử.

“Ta đi dạo một vòng đây.” Hắn nói xong liền tiến lên một bước.

Lúc đi ngang qua Ninh Khuyết không tự chủ được mà nhìn nhiều một cái.

Đối phương trước sau chỉ chăm chú nhìn người bên cạnh, dưới nét lạnh nhạt không đổi kia ẩn chứa một tia dịu dàng.

Trong lòng hắn thở dài, kiếp số theo như lời sư phụ nói thật đúng là làm khó mình.

Lục Thận Hành trầm giọng nói với Lưu Dương: “Ta muốn nói chuyện riêng với đệ.”
Lưu Dương gật đầu: “Được.”
Ngón tay Ninh Khuyết khẽ động, môi không chút huyết sắt nào mím chặt, đứng tại chỗ không nói một lời.

Lục Thận Hành bất đắc dĩ: "Đệ cũng đi cùng đi.”
Đi đến thư phòng, Lục Thận Hành dứt khoát nói trắng ra: “Lưu Dương, đệ chưa chặt đứt tình cảm của mình.”
Lưu Dương giật mình, y nhìn Lục Thận Hành thật sâu, “Đệ phong ấn ở trong phân thân.”
Năm đó y lợi dụng được một thứ pháp bảo mang ra từ bí cảnh để tu thành phân thân, tróc bỏ được hết tình căn.

Quá trình đau đớn đó không bao giờ muốn nhớ lại.

Lục Thận Hành lập tức hỏi, “Hắn đâu rồi?”
Ánh mắt Lưu Dương chuyển qua chỗ Ninh Khuyết.

Trong giọng nói Ninh Khuyết không thấy bất cứ cảm xúc dao động nào, “Đệ giết rồi.”
Lục Thận Hành: “…”
Phân thân của Lưu Dương chịu ảnh hưởng của tình yêu, không thể tu tiên, lại có cơ duyên với tu ma.

Sinh vật khắp Ma giới đều nằm trong lòng bàn tay Ninh Khuyết.

Lúc Ninh Khuyết phát hiện sự tồn tại của đối phương, biết chấp niệm của "hắn" chính là đại sư huynh, lúc ấy y không chừa mạng cho kẻ này.

Ma sau khi chết không vào luân hồi, mà sẽ một lần nữa ngưng tụ thành ma.

Có lẽ là ngàn năm, cũng có thể là vạn năm.

Hắn không quan tâm người sống hay chết, vấn đề là nhiệm vụ phải làm sao bây giờ.

Lục Thận Hành đỡ trán, lần nào cũng bị hệ thống xỏ, bây giờ hệ thống không chơi xỏ hắn, còn tưởng rằng đầu xuôi đuôi lọt, ai ngờ hắn lại bị Ninh Khuyết xỏ.

“Đi vực Sinh Tử tìm một ma linh.” Ninh Khuyết lãnh đạm nói, “Hắn tên là Lưu Dương.”
“Vâng.” Hư ảnh dâng lên sau lưng Ninh Khuyết biến mất.

Vực Sinh Tử? Lục Thận Hành sợ lại xảy ra chuyện, “Ta đi xem một chút.”
Ninh Khuyết đi theo Lục Thận Hành, sau lưng truyền đến thanh âm của Lưu Dương, “Sư phụ đâu?”
Lúc Lưu Dương không ôm chút hy vọng nào, y lại nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nói lãnh đạm, “Thừa tướng đương triều Từ Lăng.”
Phàm là ai bị nhốt trong vạc Hắc Dao, kết cục tất nhiên là tan thành tro bụi.

Ninh Khuyết bảo vệ một sợi hồn phách của Vạn Quán Khiên đưa vào luân hồi, dù gì cũng để tâm ân tình dạy bảo.

Vực Sinh Tử là nơi tụ tập của ma linh bị đuổi khỏi Ma giới.

Bọn họ ở chỗ này giãy giụa, thống khổ, cắn xé, vạn kiếp bất phục.

Lục Thận Hành cho rằng chỉ là một nơi vực sâu, tới mới biết được đây là nơi chịu đủ mọi âm u, mặt trái của Ma giới.

Hơi thở của Ninh Khuyết không hề thu liễm, toàn bộ ma linh trong vực Sinh Tử đều quỳ rạp dưới mặt đất run rẩy, sợ hãi đến tận tâm khảm.

Giờ khắc này Lục Thận Hành mới phát giác, người hàng đêm nằm dưới thân hắn là sự tồn tại đáng sợ đến nhường nào.

Lục Thận Hành cách Ninh Khuyết gần nhất.

Không biết có phải do sớm chiều kề cận bên Ninh Khuyết hay không, hắn không cảm thấy có chút sợ hãi nào.

“Lưu Dương.”
Theo một tiếng gọi của Ninh Khuyết, một bóng đen bay đến, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng của Lưu Dương.

Tiếng kêu thê lương phát ra từ trong miệng, "hắn" ngã trên mặt đất run rẩy không ngừng.

Cắt đứt hết gốc rễ tình yêu, phải chịu đựng nỗi đau viễn siêu từng tấc xé rách da thịt.

Ma linh xung quanh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ rạp như cũ, mặt dán sát đất, ai cũng không dám lén liếc mắt một cái.

“Trả lại cho ta… A…”
Lục Thận Hành bình tĩnh nhìn "hắn" khóc lóc khẩn cầu, chặt đứt đoạn tình cảm này đối với tôi hay cậu cũng đều là chuyện tốt.

Một lát sau, Ninh Khuyết hơi lắc đầu với Lục Thận Hành.

Mấy trăm năm không ngừng chờ đợi, không ngừng tìm kiếm, tâm tính Ninh Khuyết đã thay đổi, nhung nhớ của Lưu Dương cũng đã hơn khi xưa nhiều lần.


Gốc rễ tình yêu đâm sâu, chỉ có thể tự mình ngộ lấy.

"Hắn" đã hình thành ý thức hoàn thiện, đã là một thân thể hoàn toàn mới, thậm chí có tên của mình.

Vô Biên.

Lục Thận Hành mang "hắn" về Hành Dương Tông, để Ninh Khuyết nhường ra chiếc ghế chưởng môn.

Hết thảy đều dựa theo nhiệm vụ mà làm.

Mà Lưu Dương đang ở cùng Hách Liên bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt y âm trầm, thế mà người nọ có thể tàn nhẫn với "hắn" như vậy.

Hách Liên cổ quái hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Lưu Dương lấy khăn lau miệng, trên mặt không thấy chút biểu cảm nào, “Không sao.”
Hách Liên mang tâm sự nặng nề, hắn biết được từ trong miệng sư phụ, kiếp trước hắn là học trò vừa ý của Ninh Khuyết, ân tình không báo không được.

Mãi cho đến khi chúng tiên ở Tiên giới tề tựu nơi cổng vào Ma giới, đánh vỡ kết giới.

Hắn phải chờ cơ duyên đến.

Giống y như đúc nguyên tác, cùng người đi đầu tấn công Ma giới chính là hắc y nam tử đáng lẽ ra nên bị Ninh Khuyết mạt sát kia, nam chính của thế giới này.

Lục Thận Hành là nhược điểm duy nhất của Ninh Khuyết, là trí mạng, đây là chuyện ai ai cũng biết.

Hắn trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.

Người đời không biết tiên nhân cũng không hề quang minh lỗi lạc, bọn họ cũng có thể vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn hơn tiểu nhân.

Lưu Dương ốc còn không mang nổi mình ốc, phân thân của y vậy mà lại muốn dung hợp, thế chỗ y.

Hắc y nam tử muốn giết Lục Thận Hành.

Bị chúng tiên vây chặn, Ninh Khuyết không thể toàn lực ứng phó, y phải bận lòng an nguy của Lục Thận Hành.

Hách Liên ra tay, thay Ninh Khuyết chắn một chiêu.

Ân tình đã báo, Hách Liên giác ngộ thông suốt, bế quan đi tu hành.

Tràng hỗn chiến đã ngã xuống vô số kia như cơn ác mộng của cả hai giới tiên ma.

Hắc y nam tử hoàn toàn biến mất, Ninh Khuyết đích thân tiễn gã lên đường.

Lưu Dương thua, thay vào đó là Vô Biên, nửa ma nửa tiên, chấn nhiếp Hành Dương Tông, chờ đại sư huynh của "hắn" trở về.

Ninh Khuyết và Lục Thận Hành đi đến một thế giới nhỏ ở ngoài tam giới.

Chỉ có hai người bọn họ, không ai có thể quấy rầy.

Một ngày sau giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng.

Ninh Khuyết đang đãi thóc trong viện, đột nhiên nói: “Đại sư huynh, đệ đã mang con đi luân hồi chuyển thế rồi."
Y nói bình tĩnh, cứ như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Lục Thận Hành ngồi dưới ánh mặt trời nhất thời không phản ứng được, hắn đặt ấm trà lên bàn, “Ta nhớ rõ trước kia đệ là nam tử.”
Ninh Khuyết đằng hắng một tiếng, “…Hiện tại đệ vẫn là.”
Lục Thận Hành gõ bàn gỗ, “Vậy chuyện đứa nhỏ là như thế nào? ”
Bầu không khí nghiêm túc tràn ngập trong viện.

Ninh Khuyết nhẹ giọng nói, “Một lúc không nói rõ được.”
Lục Thận Hành chỉ chiếc ghế bên cạnh, “Vậy ngồi xuống từ từ nói.”
Ninh Khuyết mín môi, lại buông ra.

Y lặp lại vài lần, nói rõ hết sự tình xảy ra.

Trước đó y phát hiện bản thân không có cách nào cho phép đứa bé kia tồn tại, không thể chấp nhận bất luận kẻ nào chia sẻ người này với y.

Cho nên y đi một chuyến đến Quỷ giới, mang đứa nhỏ còn chưa thành hình đi, đưa vào luân hồi đầu thai vào nhân đạo, làm một phàm nhân.

“Huynh có hận đệ không?”
Lục Thận Hành thở dài, đưa đến nhà người khác thì tốt hơn.

Hắn không phải người của thế giới này, sớm muộn gì cũng phải đi, về phần Ninh Khuyết…
Hắn vừa đi, Ninh Khuyết nhất định sẽ đi theo.

“Sư huynh, huynh hận đệ sao?” Ninh Khuyết lại nhẹ nhàng hỏi một tiếng.

“Không hận.” Lục Thận Hành nói, hắn biết đáp án này đối với người trước mặt cực kỳ quan trọng.

“Đi gặp con đi.”
Hoàng đế trẻ tuổi nhân giới có một giấc mộng kỳ quái.

Tỉnh dậy sau đại mộng, người nọ đã đầy mặt nước mắt, trong lòng không hiểu sao có một loại cảm xúc không cách nào diễn tả được, thế nhưng lại quỳ xuống hướng về phía nam lạy ba lần.

.