Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Joker đem Tùng Mân đưa tới đây cũng không để ý đến cậu nữa, gã vươn tay sờ soạng vách tường bên cạnh, đến khi dụng trúng công tắc.
Đèn dây tóc sáng lên, ánh sáng bất ngờ xua đi tối tăm trong phòng, Tùng Mân cũng theo đó mà thấy được bộ dáng người bên trong chuồng sắt
Không biết người bên trong đã bị nhốt bao lâu, tóc tai rất dài, còn hỗn độn dơ bẩn, giống như đã lâu rồi không được tắm gội, bù xù mà che khuất cả gương mặt. Nhưng có thể thấy được người đó rất gầy, cả người như chỉ còn lại khung xương, quần áo dơ bẩn rách nát có vẻ trống rỗng.
Tùng Mân tạm thời nhìn không ra giới tính của người trong chuồng.
Người kia giống như đã chết, dù có người bước vào cũng không nhúc nhích.
Tùng Mân không khỏi nhíu nhíu mày, giây tiếp theo ánh mắt cậu khẽ khựng lại, nhìn chằm chằm một nơi trên thân thể người kia. Không biết có phải cậu nhìn lầm hay không, nhưng khi nãy cậu nhìn thấy trên cánh tay người đó có một con sâu, nhưng nhìn lại thì không có thứ gì.
Tùng Mân còn đang nghi hoặc, Joker đã đi đến cạnh chuồng sắt. Gã mở cửa lồng, sau đó trực tiếp vươn tay túm đầu của người bên trong kéo ra. Bởi vì người kia bị xích cả tứ chi mà Joker lại bất ngờ kéo đến mạnh bạo nên xích sắt va vào chuồng vang lên tiếng lẻng kẻng nhức tai.
Người kia bị Joker túm tóc kéo ra, hất thẳng ra đất.
Gã đứng thẳng người mà nhìn người ngã bên dưới, đáy mắt tràn ngập điên cuồng thống hận, giọng nói hạ rất thấp, như nghiến ra từng chữ “Tao về rồi đây, mày thấy tao không? Tao đã về rồi nè.”
Khuôn mặt con nít của Joker hiện tại vặn vẹo dữ tợn đến đáng sợ.
Người nằm trên đất vẫn không phản ứng, nhưng vì động tác khi nãy của Joker mà mái tóc người kia tách ra, lộ nửa bên khuôn mặt.
Cả người rất gầy, khuôn mặt cũng không còn chút thịt nào, tròng mắt như muốn rơi ra cả bên ngoài, xuống gò má nhô cao, đôi môi nứt toác, nhìn không chút huyết sắc.
Nhưng Tùng Mân cũng nhìn ra trong ánh mắt người đó không còn tia sáng, chỉ còn một mảnh hư vô.
Người kia không đáp lại Joker, khiến gã tức điên lên.
Gã nâng chân hung hăng mà đạp xuống người đó, bàn tay bị đế giày nghiền ép đến bật cả máu, Joker còn chưa thấy đủ mà cố tình nghiền thêm mấy cái, Tùng Mân bên này nghe rõ ràng được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tùng Mân cảm thấy không khoẻ nhíu mày, nhưng cậu lại không thể làm chủ thân thể chính mình, nếu không cậu đã túm Joker mà cho vài đấm rồi.
Hiện tại mệnh lệnh của Joker lên thán thể cậu chính là không được động.
Joker cũng không nhận ra cảm xúc của Tùng Mân dao động, gã dẫm lên tay người kia sau đó ngồi xổm xuống, giọng nói âm ngoan: "Mày muốn chết sao? Nhưng tao không muốn cho mày chết, mày thấy thằng bên đó không?”
“Không chết được…… Ha ha ha ha……”
Joker ngửa đầu cười to, biểu tình trên mặt vặn vẹo, giống ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
Tròng mắt người kia khẽ động, khó khăn há miệng thở dốc, nhưng cổ họng như nghẹt thứ gì, không thể phát ra dù chỉ một tiếng.
Nhưng Tùng Mân lại rõ ràng đọc được, khẩu hình miệng người kia hướng cậu nói —— chạy mau.
Tùng Mân sửng sốt, cậu không thể tin nổi, người kia bị Joker hành hạ đến tình cảnh này, lại hy vọng cậu có thể chạy trốn? Trong nháy mắt thấy được khẩu hình miệng người đó, Tùng Mân thấy được tia áy náy của người đó.
—— thực xin lỗi, là tôi hại cậu.
Tùng Mân ngơ ngẩn mà nhìn cặp mắt kia, chỉ cảm thấy trong mắt một trận chua xót.
Joker cũng nhìn ra khẩu hình miệng của người đó, gã khẽ nhếch môi bàn tay vươn ra bóp chặt quai hàm người đó mà mạnh bạo nâng lên, “Mày muốn nó chạy trốn?”
Người kia lại không phản ứng.
Joker cũng không giận, gã rút ra con dao xếp trong túi sau đó tự cắt tay mình, từ trong máu gã lấy ra một con sâu đen, sau đó lại xuất đến trước mặt người kia, trong giọng nói tràn đầy điên cuồng, “Mày niết đây là cái gì không? Đây là mẫu cổ khống chế nó, chỉ cần cổ còn, nó cũng đừng mong chạy trốn.”
“Hiện tại tao đem cổ bỏ vào thân thể mày, cổ sẽ thay mày hấp thụ khí vận của nó, đem khí vận tẩm bổ thân thể mày, sau này mày sẽ không chết nữa.”
Dứt lời, Joker dùng dao cắt ra làn da khô cằn, đem mẫu cổ nhét vào bên trong vết thương. Cơ thể người kia không còn bao nhiêu máu, dù vết thương rất sâu nhưng máu chảy ra chỉ vài giọt. Nhưng vài giống này cũng đủ để hấp dẫn cổ trùng tiến vào thân thể người đó.
Nhìn cổ trùng mấp máy bò vào miệng vết thương rồi đi vào trong cơ thể, ánh mắt Joker không giấu được vẻ hưng phấn.
“Lại đây.” Joker quay đầu hướng về phía Tùng Mân nói.
Thân thể Tùng Mân liền không tự chủ được mà hướng đến chỗ Joker, sau đó dừng lại trước mặt gã.
Gã quẳng xuống đất con dao xếp khi nãy, thái độ cao ngạo mà ra lệnh: “Nhặt lên, sau đó cắt tay mày ra.”
Tùng Mân từ đầu tới đuôi vẫn nghe lời, nhưng hiện tại lại đứng yên không nhúc nhích, không hề nghe theo mệnh lệnh của Joker.
Joker không khỏi nhíu mày, lại tăng thêm ngữ khí mà ra lệnh, "Nhặt lên, cắt tay mày ra!"
Tùng Mân vẫn là không nhúc nhích.
>>
Cổ trùng trước nay gã luôn khống chế rất tốt, nhưng tại sao bây giờ lại mất tác dụng?
Nhưng Joker vẫn cảm giác được tử cổ trong thân thể Tùng Mân, nhưng vì sao Tùng Mân lại không làm theo mệnh lệnh của gã?
Joker ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt thanh triệt của Tùng Mân.
"Mày không bị tao khống chế?" Joker kinh ngạc mà đứng lên, lại không nghe Tùng Mân trả lời, kinh nghi bất định mà đánh giá Tùng Mân trong chốc lát, hiểu rõ, cũng càng hưng phấn.
Khí vận Tùng Mân so với gã nghĩ còn nồng đậm hơn rất nhiều, không những chống đỡ được ý thức của Tùng Mân không để cổ trùng khống chế, mà còn ngăn cản Tùng Mân không tự thương tổn chính mình.
Ánh mắt Joker không giấu được vẻ tham lam mà nghĩ, nếu hiện tại đem khí vận Tùng Mân chuyển vào người mình thì thế nào....
Chỉ nghĩ đến điều này, tâm Joker liền nhảy lên kịch liệt. Không được, gã phải nhanh chóng nghĩ ra cách để tạo ra một con cổ có thể đem khí vận Tùng Mân lên người mình!
Joker nói động liền động, cũng mặc kệ Tùng Mân cùng người kia thế nào, nhanh chóng đứng dậy mà chạy qua một căn phòng khác.
Chờ Joker đi rồi, Tùng Mân liền không diễn nữa, khi nãy Joker gọi cậu, Tùng Mân liền phát hiện cổ trùng điều khiển thân thể mình đã biến mất, cậu đã có thể điều khiển thân thể chính mình, đợi gã ra khỏi phòng, Tùng Mân nhanh chóng ngồi xuống hướng người kia nói: “Tôi đem người ra khỏi phòng!”
Người kia không còn sức để lắc đầu, chỉ biết há miệng thở dốc, thanh âm thều thào không ra hơi, “Chạy…… Chạy mau.”
Tùng Mân không quan tâm, chỉ nhanh chóng duỗi tay muốn tháo đi xích sắt trên người kia ra.
Xích sắt chắc chắn vô cùng đương nhiên không thể nào kéo đứt được, Tùng Mân liền nhớ lại ngày đó ở giao lộ đèn giao thông.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm xích sắt, trong tâm chỉ nỗ lực niệm một câu, “Chém đứt nó! Chém đứt nó!”
Cũng không biết qua bao lâu, xích sắt phát ra tiếng “Lẻng xẻng”, vậy mà đứt thật!
"Tôi đưa người ra ngoài!" Tùng Mân thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nhanh chóng cởϊ áσ khoác bao lấy thân thể người kia, sau đó trực tiếp ôm lên, vì để người kia an tâm, Tùng Mân còn trấn an mà nói: “Tôi…… Bạn tôi sắp đến rồi, cậu ấy rất lợi hại, nhất định sẽ đem người xấu đánh văng, trả lại công đạo cho người!”
Có lẽ là bên ngoài ánh mặt trời quá loá mắt, lại có lẽ Tùng Mân tươi cười quá xán lạn, người kia chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thời điểm chạy ra khỏi nhà, Tùng Mân còn kéo áo khoác che khuất gương mặt người đó, để người đó không bị bất ngờ trước ánh mắt trời mà hư mắt.
Thế giới người đó tuy rằng vẫn một mảng hắc ám, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời và lòng người đem lại.
Tùng Mân một đường chạy như điên, vẫn không thấy Joker đuổi theo, nhưng cậu cũng không thấy được Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên.
Nghĩ đến việc ông chủ Hạ đã khống chế được Joker.
Tùng Mân quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà rách nát, sau đó nhanh chóng chạy tiếp.
Joker sau khi rời khỏi căn phòng có lồng sắt thì lập tức đi về hướng bên trái.
Những người dân xung quanh đây, ai cũng không muốn bén mảng đến căn nhà cũ nát sập xệ như nhà ma này. Một khi cổ trùng thoát khỏi căn nhà, thì người dân trong Tiểu Hà trấn chính là trải qua đại nạn.
Đây cũng không phải điều mà Joker để ý, nếu không phải sợ bị phát hiện, gã đã đem toàn bộ nhà ở Tiểu Hà trấn trở thành phòng thí nghiệm của chính mình, đem mỗi người trong Tiểu Hà trấn trở thành vật chứa cổ trùng của gã.
Nội tâm Joker đang hừng hực lửa, nhanh chóng chạy về phía phòng nuôi cổ trùng. Chỉ là vừa bước đến cửa, bước chân gã liền khựng lại.
Cửa mở.
Chìa khoá duy nhất của căn nhà này chỉ mỗi gã có, không thể nào có người đến đây được, mà xung quanh đây gã còn rải một ít độc phấn, một khi có người đến gần, độc phấn sẽ lấy mạng kẻ đó.
Nhưng bây giờ, độc phấn lại không kích phát, mà cửa lại mở?
Tâm trạng kích động của Joker nhanh chóng xẹp, ánh mắt gã loé lẻn hàn băng, sau đó liền nhấc chân đá mạnh vào cánh cửa khép hờ.
“Phanh!”
Cánh cửa đập mạnh vào vách tường, theo quán tính dội ra rồi lại lắc lư chốc lát, tiếng kẽo kẹt phát ra vang dội.
Joker cũng thấy rõ người xâm nhập.
"Sao lại là mày!" Nhìn rõ người ngồi bên trong, gã không giấu được sự kinh ngạc. Gã không nghĩ đến, kẻ đột nhập lại là bạn của Tùng Mân.
Không phải, nếu thật là bạn Tùng Mân thì không thể nào vào được chỗ này, hơn nữa y đứng giữa đám cổ trùng lại không có chuyện gì.
Joker cảnh giác mà nhìn Hạ Cô Hàn, tâm tư kích động, trên mặt lại ra vẻ trấn định nói: “Mày rốt cuộc là ai?”
Hạ Cô Hàn đem cổ trùng trên tay thả xuống, chậm rãi ngước mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhưng đầy tĩnh lặng. Y không trả lời Joker, mà lên tiếng hỏi ngược lại: "Người mà ngươi nhốt trong lồng, thay ngươi nuôi mẫu cổ, có phải là Chung Tiểu Lan, mẹ ruột ngươi không?"
-----Còn tiếp-----