Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hoàng Cẩm Tố nhìn Hạ Cô Hàn, lại nhìn Quỷ Vương, cuối cùng tầm mắt lại dừng ở Quỷ Vương lệnh trên tay mình.
Đây là lần đầu lão sử dụng Quỷ Vương lệnh, Quỷ Vương cũng được lệnh bài triệu hoán lên đây, nhưng sao Quỷ Vương lại nhận thức Hạ Cô Hàn?
Đừng nói là Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An, mà ngay cả Hạ Cô Hàn cũng chưa nghĩ đến. Y không nghĩ rằng lệnh bài trên tay Hoàng Cẩm Tố lại triệu hồi ra Quỷ Vương mà y nhận thức.
Hạ Cô Hàn duỗi tay xoa cái mặt bự của mèo đen, nhướng mày nhìn Quỷ Vương, "Ngươi xác định ngươi là tới mua phù? Không phải được người khác triệu hồi?"
Quỷ Vương cũng vô cùng không biết xấu hổ, đương nhiên mà nói: "Mua phù cùng đánh nhau không liên quan," hắn đại khái biết Hoàng Cẩm Tố triệu hoán hắn đi lên để làm cái gì, tầm mắt nhìn xung quanh Hạ Cô Hàn một vòng, lại lần nữa mở miệng vô cùng vô lại: "Bổn tọa có thể giúp Hoàng gia đem con quỷ bên cạnh cậu thu phục, sau đó bổn toạ có thể là người đánh thay cho cậu."
Sự kiêu ngạo đầy tự tin này, đương nhiên Quỷ Vương có thừa, hắn còn cảm thấy Hạ Cô Hàn nhất định sẽ đáp ứng giao dịch, vì so một lệ quỷ với một Quỷ vương, đứa ngu cũng biết chọn cái gì, chứ đừng nói đến gian thương như Hạ Cô Hàn.
Nhưng Quỷ Vương vừa nói dứt câu, thì cũng cảm nhận được âm- sát khí xung quanh liền trở nên nồng đậm, tràn ngập cảm giác áp bách quen thuộc.
Quỷ Vương nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Quỷ Vương lệnh trong tay Hoàng Cẩm Tố, trong giọng nói tràn ngập không kiên nhẫn còn có một tia kiêng kị, "Vì sao phải sử dụng Quỷ Vương lệnh?"
Thái độ quả thật khác hoàn toàn với thái độ khi nói chuyện với Hạ Cô Hàn, ai không biết còn tưởng chính Hạ Cô Hàn cầm Quỷ Vương lệnh trong tay.
Hiển nhiên, những lời này là Hạ Cô Hàn hỏi Quỷ Vương, cũng không biết vì sao, Hoàng Cẩm Tố nghe ra trong thanh âm của Hạ Cô Hàn ẩn ý cười nhàn nhạt.
Lão có chút không thể tin được Hạ Cô Hàn gặp được Quỷ Vương vậy mà vô cùng bình tĩnh, lão hướng về phía Hạ Cô Hàn mà nhìn một vòng.
Nhìn liền biết, Hạ Cô Hàn chính là không phải giả vờ bình tĩnh.
Dung mạo tinh xảo tuấn mỹ, thanh xuân tuổi trẻ phơi phới, tư thái bình thản mà dựa trên sofa, đôi mắt hoa đào hơi nhướng, trong mắt hoàn toàn tĩnh lặng không có chút nào khẩn trương, thậm chí còn có thể nhìn ra tia bỡn cợt.
Hạ Cô Hàn thật sự cho rằng Quỷ Vương quen y, sẽ không tổn hại y sao?
Quỷ Vương nghe được vấn đề của Hạ Cô Hàn, khóe miệng tươi cười tự tin thoáng đình trệ trụ, đông cứng mà tránh đi vấn đề này, lại lặp lại một lần nữa đề nghị của chính mình, "Bổn tọa cùng lệ quỷ bên cạnh cậu trao đổi, dù gì cũng đã quen biết nhau, bổn toạ nhất định không để ông chủ Hạ thất vọng."
Hạ Cô Hàn hiểu rõ, "Ngươi sợ lệnh bài của lão."
Quỷ Vương: "......"
Hạ Cô Hàn nắm tay Cố Tấn Niên, vuốt ve thưởng thức ngón tay thon dài cùng đốt ngón tay rõ ràng, thanh âm trong trẻo mang theo tia lười biếng, "Tôi muốn biết lệnh bài đó là thế nào?"
Mặt khác nói, Hạ Cô Hàn cái gì cũng chưa nói. Nhưng Quỷ Vương lại tự động lý giải thành Hạ Cô Hàn cũng kiêng kị Quỷ Vương lệnh, lo lắng lệ quỷ bên cạnh y sẽ bị thu phục thành quỷ sử của Hoàng gia.
Quỷ Vương nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là cùng Hạ Cô Hàn nói thẳng.
"Đó là lệnh bài mà tổ tiên nhà họ đã để lại," Quỷ Vương huyễn hóa ra một chiếc ghế bành, sau đó nhàn nhã ngồi xuống, thời điểm nhắc đến tổ tiên của Hoàng gia, trong giọng nói không giấu được tia cung kính, "Tổ tiên một mạch đuổi quỷ có ân với âm phủ, khi hắn rời đi đã lưu lại lệnh bài này, chính là hy vọng một mạch đuổi quỷ sau này gặp khó khăn, có thể thông qua Quỷ Vương lệnh hướng âm phủ cầu cứu."
Nhưng cầu cứu cũng không phải vô hạn, vị tổ tiên đó chỉ để lại 10 phần năng lượng như 10 lần nhờ vả, mấy trăm năm qua, Quỷ Vương lệnh này cũng đã được sử dụng đến lần thứ 9, Hoàng Cẩm Tố vừa sử dụng chính là lần cuối cùng.
"Ông chủ Hạ, cậu cũng không cần lo lắng bản thân bị Quỷ Vương lệnh ảnh hưởng, có ân với Âm phủ chính là vị tổ tiên kia, bổn toạ che chở họ 10 lần cũng đã hoàn thành ước định trước đó."
Quỷ Vương lệnh thần bí đã được giải mã, Quỷ Vương cho rằng Hạ Cô Hàn có thể yên tâm, nhưng khi hắn nhìn về phía Hạ Cô Hàn, lại phát hiện biểu tình trên mặt y có chút vi diệu, giống như vẫn còn rất nghi ngờ.
Quỷ Vương trong lòng mạc danh dâng lên một loại dự cảm khác, thành ám khí nói cũng hạ thấp vài phần, "Ông chủ Hạ, cậu còn nghi ngờ gì sao?"
Hạ Cô Hàn cũng không có gì nghi ngờ, chỉ là "tổ tiên một mạch đuổi quỷ" vô hình trung hấp dẫn y.
Y không ngờ tới câu nói đùa của mình với lão chồng quỷ lại ứng nghiệm thành thật, Cố Tấn Niên quả thật là tổ tông của nhóm người Hoàng gia này.
Cố Tấn Niên tuy đùa giỡn, nhưng cũng không nghĩ đến cái kết cuối lại như thế.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó "Sách" một tiếng, rất là ghét bỏ mà nói: "Đúng là con cháu bất hiếu."
Hắn không muốn nhận thân đâu.
Hạ Cô Hàn nhận ra cảm xúc của Cố Tấn Niên, nhịn không được mà phì cười.
Khiến Cố Tấn Niên vươn tay ở gáy cổ y mà nhéo nhéo, xem như trừng phạt.
Chỉ là Hạ Cô Hàn bỗng dưng bật cười, khiến những người có mặt đều ngơ ra, Quỷ Vương đứng một bên trực tiếp nhíu mày, hỏi: "Ông chủ Hạ, cậu cười cái gì?"
Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An vẻ mặt hoang mang mà nhìn Hạ Cô Hàn.
Phải nói là từ khi bước chân vào phòng khách trong biệt thự này, mọi thứ đều phát sinh ngoài dự kiến của bọn họ. Hạ Cô Hàn bỗng dưng cười, thật khiến bọn họ không hiểu được gì.
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, lười biếng mà híp mắt đào hoa, "Tổ tiên một mạch đuổi quỷ...... Có phải hay không là Cố Tấn Niên?"
Vừa nghe đến cái tên Cố Tấn Niên, Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An đều như phát điên, đặc biệt là nghe cái ngữ khí vừa cợt nhả vừa thiếu tôn trọng của Hạ Cô Hàn, như đạp lên lằn ranh của Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An.
"Làm càn! Tên húy của tổ tiên, sao có thể để ngươi gọi như vậy!"
"Hạ Cô Hàn, ngươi dám đối tổ tiên bất kính!"
Cố Tấn Niên chính là tổ tiên một mạch đuổi quỷ Hoàng gia bọn họ, hắn khai sáng và làm huy hoàng một mạch đuổi quỷ, sao có thể để Hạ Cô Hàn khinh nhờn!
So sánh với Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An đang phát điên, Quỷ Vương đương nhiên nhạy bén hơn. Khi nghe Hạ Cô Hàn tùy tiện nói ra cái tên Cố Tấn Niên, hắn không nhịn được mà duỗi thẳng lưng, hơi híp mắt đánh giá vị trí bên cạnh Hạ Cô Hàn.
Quỷ Vương cũng nghe ra, khi ông chủ Hạ nói tên Cố Tấn Niên, thì thần thái và ngữ khí đều lộ ra sự thân mật. Loại thân mật này không phải giả vờ, mà là vô cùng tự nhiên, đến cả Hạ Cô Hàn cũng không phát hiện ra.
Phát hiện ra điều này, khiến Quỷ Vương cảm thấy cánh cửa màu đỏ của mình hơi hé mở. Hắn nhanh chóng điều động nguồn lực đi thám thính một vòng quanh Hạ Cô Hàn, sau đó lại nhận ra bản thân không thấy được gì, quả thật suy đoán của hắn đã đúng.
Khi nãy hắn đến hoàn toàn không thấy được lệ quỷ bên người Hạ Cô Hàn, Quỷ Vương cũng chả để ý nhiều, vì nếu hắn muốn thì thân phận lệ quỷ kia sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt. Nhưng hiện tại, Quỷ Vương lại phát hiện chính mình cũng không thấy được đối phương, nên liền nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Trong lòng càng thêm khẳng định thân phận lệ quỷ bên người Hạ Cô Hàn, thái độ khinh mạn trước đó của Quỷ Vương hoàn toàn biến mất, thậm chí còn đứng lên, hướng về phía Hạ Cô Hàn cung kính mà hô: "Cố tiên sinh."
"Cố tiên sinh" của Quỷ Vương vừa vang lên, toàn bộ phòng khách liền trở nên im lặng một cách lạ thường. Có khi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Một giây trước Hoàng gia còn đằng đằng sát khí muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Cô Hàn, thì biểu tình bây giờ lại cứng đờ, như bị kẻ khác đẩy xuống hồ nước lạnh.
"Cố......"
"Tiên sinh......"
Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An đồng thời nhìn về phía Quỷ Vương, hai người đều là vẻ mặt mê hoặc.
Quỷ Vương ở kêu ai là Cố tiên sinh?
Quỷ Vương vì sao phải hướng về phía Hạ Cô Hàn kêu Cố tiên sinh?
Chẳng lẽ Hạ Cô Hàn là Cố Tấn Niên chuyển thế?
Suy đoán này của Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An quả thật vượt ngoài tầm vũ trụ, khiến cả hai cũng không thể tin nổi, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía Hạ Cô Hàn.
Đáp án của họ nhanh chóng cũng đã có.
Bên người Hạ Cô Hàn không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người nam nhân, bộ dáng nam nhân cao lớn đĩnh bạt. Bận một bộ tây trang ngay ngắn sang trọng, ngũ quan thâm thúy lập thể, tuấn mỹ vô trù. Khí thế toàn thân mạnh mẽ, chỉ cần ngồi nơi đó cũng khiến người khác không dám nhìn thẳng, cái loại cảm giác không giận tự uy làm người nể sợ.
Khuôn mặt nam nhân đối với Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An vô cùng quen thuộc, đó chính là khuôn mặt của đệ nhất thiên sư, tổ tiên đã sáng lập ra một mạch đuổi quỷ.
"Trước...... Tổ tiên!"
Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An nhìn Cố Tấn Niên chinh lăng hồi lâu, rốt cuộc phản ứng lại, cả hai bùm một tiếng quỳ xuống đất, bộ dáng vô cùng kích động nhưng đầy thành kính, "Tổ tiên! Ngài rốt cuộc đã trở lại, một mạch đuổi quỷ của chúng ta sẽ trở lại thời huy hoàng!"
Cố Tấn Niên lại không có để ý tới bọn họ, chỉ là nhìn về phía Quỷ Vương, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, "Ngươi định cùng ta đổi chỗ?"
Da đầu Quỷ Vương căng chặt, cả người hắn liền cảm thấy da gà nổi đầy, đối diện với ánh mắt của Cố Tấn Niên khiến Quỷ Vương khó khăn mở miệng, "Nói giỡn, ta chỉ là nói giỡn."
Hắn nuốt nuốt nước miếng, lại bổ sung: "Cố tiên sinh, ta chúc ngươi cùng ông chủ Hạ đời đời kiếp kiếp vĩnh kết đồng tâm!"
Nói xong, Quỷ Vương lại làm một bộ dáng gấp gáp sốt ruột, "Âm phủ còn có việc chờ ta xử lý, ta đi trước!"
Lời nói vừa dứt, thân ảnh của hắn cũng biến mất không thấy đâu, đến cả Tiểu bá vương đang ngồi phè một bên cũng bỏ luôn.
Cũng may Tiểu bá vương cũng chả để tâm đến vị chủ nhân của mình, "Miu~" một tiếng ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ghé vào đùi Hạ Cô Hàn, cái mặt bự cọ cọ tay y làm nũng.
Quỷ Vương chạy trốn quá nhanh, Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An lại không thể chạy, mà cả hai cũng không có ý định muốn chạy, bộ dáng phủ phục mà quỳ, cả người kích động đến run lên, khuôn mặt không giấu được vẻ hưng phấn khi biết Lão tổ tông đã trở về.
Hạ Cô Hàn đối với phản ứng của hai người Hoàng gia có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn Cố Tấn Niên một chút. Y vô cùng tò mò với thân phận trước kia của lão chồng quỷ nhà mình? Tại sao đã qua hơn mấy trăm năm, không chỉ có Quỷ Vương, mà hậu thế một mạch đuổi quỷ vẫn kính nể hắn như thế?
Đương nhiên, tò mò thì tò mò thế thôi. Chứ Cố Tấn Niên có là ai đi nữa, thì trong mắt y vẫn là lão chồng quỷ thích coi tiểu thuyết trên mạng, thích cosplay bá tổng mà thôi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An rốt cuộc cũng giữ bình tĩnh, hai người y thật cẩn thận mà ngước lên nhìn về phía Cố Tấn Niên, sau đó lại phát hiện Hạ Cô Hàn vô cùng nhàn nhã mà dựa hết cả người vào lão tổ tông của họ, tư thái thân mật nhìn liền biết quan hệ bọn họ không đơn giản chút nào.
Như nghĩ đến điều gì, Hoàng Cẩm Tố khó có thể tin mà buột miệng thốt ra, "Sao có thể!"
-----Còn tiếp-----