Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Thiết Diện biết người ở Bộ ngành đặc thù đều là người tài ba, đặc biệt là ở khu Vụ Châu, nhưng khi chính mắt thấy được năng lực của thành viên Bộ ngành Vụ Châu, Thiết Diện không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhìn thấy toàn bộ quá trình thẩm vấn của Mâu Hàng Âm mà không khỏi sửng sốt, Dạ Dã như bị cuốn theo cô ta, toàn bộ quá trình cô ta hỏi gì gã đều ngoan ngoãn trả lời, không khác gì trẻ mẫu giáo.
Thiết Diện vốn tưởng quá trình thẩm vấn còn cần Trương Cảnh Lâm hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, có Mâu Hàng Âm đã đủ rồi. Hắn thấy Hạ Cô Hàn còn không có ý nhắc đến Trương Cảnh Lâm, thì cũng không lên tiếng, mà ngồi ngay ngắn xem toàn bộ quá trình Mâu Hàng Âm thẩm vấn Kỷ Cần.
Thẩm vấn Dạ Dã quá thuận lợi, không cần lớn tiếng hay gì cũng khiến gã khai toàn bộ. Kỷ Cần ngồi bên, không nói được nhưng lại nghe rất rõ, cả người liền bắt đầu khẩn trương không thôi.
"Tụi bây dựa vào gì mà bắt tao? Tao một không phạm pháp hai không gϊếŧ người, tụi bây có tư cách gì để bắt trói tao ở đây? Tao không nói, tụi bây muốn biết thì chờ luật sư tao tới rồi lại nói."
Mâu Hàng Âm vẫn lẳng lặng nhìn gã, tầm mắt của cô như có ma lực, chỉ cần Kỷ Cần vô tình nhìn qua, thì thanh âm càng ngày càng yếu, đến nổi ách tắc ở cổ. Cuối cùng chỉ biết há miệng nhưng không biết nói gì cho đúng.
Mồ hôi trên trán của gã trượt dài xuống cằm, nhỏ thành giọt xuống mặt bàn.
Căn phòng không ai lên tiếng, giống như dùng sự yên tĩnh để giằng co nhau, họ cũng muốn xem Kỷ Cần kiên trì được bao lâu?
Mâu Hàng Âm bỗng nhiên đẩy đến trước mặt Kỷ Cần một tờ giấy A4, “Đây là cái tư cách để tôi bắt ông.”
Bản báo cáo này như đánh nát sự tự tin cuối cùng của Kỷ Cần, gã đứng bật dậy ném tờ giấy đi mà hướng về Mâu Hàng Âm quát: “Không có khả năng! Thần Tiên Tán là thứ mới, căn bản không thể kiểm tra ra được! Tụi bây đừng có lừa tao!"
Tuy lớn tiếng nói vậy, nhưng tờ báo cáo kiểm tra như hồng thủy mãnh thú, khiến gã sợ hãi không dám nhìn.
Mâu Hàng Âm thong thả ung dung mà nhặt tờ giấy lên, sau đó nhìn thẳng vào mặt Kỷ Cần “Hoàn toàn mới? Ông quả nhiên biết Thần Tiên Tán là thứ gì.”
Kỷ Cần lại một lần nữa cảm thấy sức lực toàn thân bị hút sạch, cả người y tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Mâu Hàng Âm cũng chả thèm để ý bộ dáng Kỷ Cần, ngón tay theo quy luật mà gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âm “Lộc cộc”, khiến lỗ tai Kỷ Cần nhanh chóng hấp dẫn.
Tâm phòng bị đã chịu một kích, lúc này lực chú ý lại bị Mâu Hàng Âm hấp dẫn, không tự chủ được mà đắm chìm vào giai điệu“Lộc cộc”, ánh mắt dần tan rã, chỉ một phút sau, gã lại như con rối đứng dậy kéo cái ghế ngã dưới đất lên rồi ngồi vào, khuôn mặt không còn biết tình điên cuồng như khi nãy nữa.
“Kỷ Cần.” Mâu Hàng Âm gọi tên của gã, Kỷ Cần liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mâu Hàng Âm: “Hàng hoá từ đâu ông có được?”
Kỷ Cần nghĩ nghĩ, đúng sự thật trả lời nói: “Trên tay Nhậm Học Bác cùng Kỷ Tĩnh Nhu.”
“Hộp đêm là của bọn họ nhưng để tên ông trên danh nghĩa?”
Kỷ Cần gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ông biết bọn họ lấy hàng từ đâu không?”
“Không biết.” Kỷ Cần mê mang mà lắc lắc đầu.
Trên đường tới Đồng Châu, Mâu Hàng Âm đã cùng Hạ Cô Hàn bàn với nhau về những vấn đề sẽ hỏi khi thẩm vấn. Hiện tại, tư duy Kỷ Cần đã bị khống chế, nên những vấn đề này được đặt ra, gã liền ngoan ngoãn mà trả lời.
Đúng như những gì Hạ Cô Hàn đã tính trước đó, Kỷ Cần cũng là một cái chìa khoá, tin tức moi được từ gã vô cùng giá trị.
Kỷ Cần là cháu trai Kỷ Tĩnh Nhu, sau khi tốt nghiệp vẫn ăn không ngồi rồi, Kỷ Tĩnh Nhu sau đó đã cho gã một số tiền để mở hộp đêm.
Việc làm ăn của hộp đêm cũng không mấy khá khẩm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì qua ngày, cũng may có người chồng giàu có của cô cô tiếp tế, mà mấy năm nay Kỷ Cần sống vô cùng thản thơi dễ chịu.
Hai tháng trước, Nhậm Học Bác bỗng nhiên đến tìm Kỷ Cần, còn nói có mối làm ăn lớn muốn nhường cho gã, Kỷ Cần liền không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý ngay.
Đến khi biết thứ mà mình sẽ kinh doanh là gì, gã cũng không chút chầm chừ, do dự.
Gã ở Kinh Thị hơn nửa tháng, đã đem “Thần Tiên Tán” truyền ra cho tất cả đám ăn chơi nơi đó, rồi khi về lại Đồng Châu, lấy hộp đêm Tây Hải làm trụ sở, mà phân phối “Thần Tiên Tán”.
Nhậm Học Bác cũng nói qua cho Kỷ Cần, hy vọng gã có thể nhanh chóng mà khuếch tán “Thần Tiên Tán”, làm càng nhiều người nghiện càng tốt. Như thế lợi nhuận sẽ như lũ tràn về túi, mà không sợ pháp luật sờ gáy.
***
Hạ Cô Hàn lười biếng mà ngồi ở ghế nghe Kỷ Cần kể ra tội ác của chính mình, từ tin tức của Kỷ Cần có thể tạm thời rút ra hai thông tin:
Một, chính là kẻ sau màn đang hy vọng có nhiều người nghiện “Thần Tiên Tán”, đem cái thứ bột đen đó lan rộng hơn.
Hai, nội bộ bên trong của những kẻ đó cũng không vững, có kẻ thì muốn nhiều người bị nghiện "Thần Tiên Tán", có người lại muốn lợi ích mà nó đem lại. Hơn nữa, những kẻ muốn lấy lợi ích của nó thì chiếm đa số, cho nên mới chuyển “Thần Tiên Tán” sang một hình thức kinh doanh.
Từ hai cái này có thể kết luận, phía sau màn chính là chia hai phe, một phe muốn cái thứ bột đen đó lan rộng, mà phe còn lại muốn từ thứ bột đen đó lấy về tiền bạc, địa vị cho chính mình.
Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Còn nhớ cháu trai Từ Lưu không?”
“Nhớ.” Hạ Cô Hàn đương nhiên nhớ rõ, cháu trai Từ Lưu mắc bệnh trầm cảm, mà Từ Lưu lại đưa “Thần Tiên Tán” cho cháu trai sử dụng, cuối cùng không cam lòng bị “Thần Tiên Tán” khống chế, mà tự sát. Nghĩ đến đây, Hạ Cô Hàn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, y ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, “Anh nói đến lúc đó linh hồn cháu trai Từ Lưu biến mất?”
Đúng vậy, lúc trước Mâu Hàng Âm đi Đồng Châu điều tra, liền không tìm được linh hồn Từ Lưu, nó giống như tiêu biến vào hư không.
Cố Tấn Niên đột nhiên nhắc tới chuyện này, có phải hay không là nói đến, “Thần Tiên Tán” không những làm người khác trầm mê không dứt, mà cuối cùng đến lúc chết còn bị lấy mất linh hồn?
Nếu thật là như vậy, thì có thể giải thích được vì sao một phe lại muốn “Thần Tiên Tán” lan rộng , bọn họ chính là muốn khống chế hàng ngàn sinh mệnh, hơn nữa còn muốn tùy thời có thể lấy đi linh hồn của những người này.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hạ Cô Hàn cười nhạt nói: “Lão quỷ, anh xem cái kịch bản này có quen hay không?”
Cái chuyện lấy đi sinh mạng người khác, để làm nguồn lực cho chính mình, không phải là cái trò dơ bẩn của thứ tự gọi là “Thần minh” hay sao?
Cố Tấn Niên xoa xoa tóc Hạ Cô Hàn, không trả lời vấn đề này, trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.
Một người một quỷ cực kỳ ăn ý, không cần nói nhiều cũng tự hiểu trong lòng nhau nghĩ gì. Hạ Cô Hàn duỗi tay đem bàn tay của lão quỷ đang xoa trên đầu kéo xuống, sau đó nắm chặt.
Y lại ngước lên nhìn Mâu Hàng Âm nói: “Hỏi Kỷ Cần về chuyện của Từ Lưu.”
Thiết Diện nghe được tên của Từ Lưu, không tự chủ được mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của y, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác căng thẳng. Ngay sau đó liền nghe được giọng nói thanh triệt của Hạ Cô Hàn truyền tới, “Vương tổ trưởng đang lo lắng cái gì?” Âm cuối hơi cao, như mang theo ý dò hỏi.
“Không có lo lắng.” Thiết Diện thề thốt phủ nhận, nhưng biểu tình căng chặt đã bán đứng nội tâm của hắn.
Hạ Cô Hàn cũng không truy vấn, quay đầu tiếp tục nhìn bên bàn thẩm vấn.
Mâu Hàng Âm nhận tin từ Hạ Cô Hàn, tiếp tục thẩm vấn Kỷ Cần, “Ông có quen Từ Lưu không?”
“Từ Lưu……” Kỷ Cần nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Quen, trợ lý sinh hoạt của Nhậm Học Lễ.”
Mâu Hàng Âm: “Ông cùng gã làm sao quen nhau?”
Kỷ Cần: “Dượng tao đã mua gã.”
Mâu Hàng Âm: “Mua gã làm cái gì? Để gã khiến cả nhà Nhậm Học Lễ nghiện "Thần Tiên Tán"? Tại sao lại muốn làm vậy?”
Kỷ Cần: “Chính là muốn lấy công ty của Nhậm Học Lễ, dượng tao mới khống chế gã, sau đó lợi dụng nhân mạch của Nhậm Học Lễ mà đem Thần Tiên Tán mở rộng ra ngoài.”
Nhậm Học Lễ đầu tư không ít công ty, còn là cổ đông của nhiều công ty lớn, nếu Nhậm Học Bác thật sự có thể khống chế Nhậm Học Lễ, vậy thì có thể trực tiếp mà đem “Thần Tiên Tán” mở rộng trong giới thượng lưu, vì những kẻ cao tầng ai lại không có chức có quyền, lúc đó không chỉ là tiền bạc đổ về, mà chức quyền cũng trong tầm tay.
Đương nhiên, loại “Mở rộng” này cũng có quy tắc nhất định, đúng là giống với những gì Dạ Dã đã khai khi nãy, dùng thủ đoạn lừa gạt cưỡng ép người khác vào vực sâu. Sau đó bắt người đó tìm thêm kẻ khác nhảy vào.
Kỷ Cần xác thật Nhậm Học Bác đã mua Từ Lưu, để trộn bùn đất trong hoa viên cùng với cặn thừa của cục đá Âm phủ ở nhà Nhậm Học Lễ. Nhưng vì biệt thự Nhậm Học Lễ phong thủy tốt, nên âm- quỷ khí đã bị linh khí tiêu trừ không ít. Mà bên cạnh đó, cũng nhờ Hạ Cô Hàn ra tay kịp thời, mới không để quỷ kế của Nhậm Học Bác thành công.
Bất quá còn một thứ vẫn không hiểu nổi, Mâu Hàng Âm liền nhanh chóng hỏi: “Vì cái gì không cho Nhậm Học Lễ dùng Thần Tiên Tán từ đầu?”
Trực tiếp dùng “Thần Tiên Tán” khống chế Nhậm Học Lễ không phải càng tiện hơn sao?
“Dượng lo lắng Thần Tiên Tán khống chế không được Nhậm Học Lễ, ngược lại còn khiến Nhậm Học Lễ cảnh giác.”
Nhậm Học Lễ có thể từ hai bàn tay trắng dựng nghiệp, đem một công ty nhỏ chỉ vài nhân sự lên một tập đoàn lớn, thì ánh mắt cùng sự đề phòng không hề nhỏ. Nếu lúc đầu, khiến Nhậm Học Lễ nghiện Thần Tiên Tán, thì với tính cách ông ta cũng không để nó không chế chính mình. Đến lúc đó, ông ta sẽ sinh ra sự nghi ngờ và cảnh giác, mất nhiều hơn được.
Cho nên Nhậm Học Bác mới tính toán, dùng cặn còn lại khi điều chế cục đá thành Thần Tiên Tán đem vào nhà Nhậm Học Lễ. Theo thời gian nó sẽ nhanh chóng lấy mạng từng người trong nhà Nhậm Học Lễ, sau đó Nhậm Học Bác sẽ lấy danh nghĩa là anh ruột Nhậm Học Lễ để kế thừa gia sản, cùng nhân mạch có sẵn.
Mà Kỷ Tĩnh Nhu cùng Kỷ Cần đã thèm nhỏ dãi công ty của Nhậm Tĩnh Tĩnh từ lâu, hai cô cháu ả đã nghĩ ra phương án làm thế nào để kế thừa di sản, sau khi Nhậm Tĩnh Tĩnh chết. Chính là để Kỷ Cần cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh kết hôn.
Dù là Nhậm Học Bác hay là cô cháu Kỷ Tĩnh Nhu, Kỷ Cần, thì quả thật đều không ngờ đến kế hoạch bọn chúng suy nghĩ tưởng chừng hoàn hảo, lại thất bại ở phút cuối cùng. Vì không biết ai trong bọn chúng sốt ruột, đã gọi Từ Lưu về, sau đó còn ra tay với Mạt Mạt chỉ mới 5 tuổi.
Mâu Hàng Âm lại hỏi Kỷ Cần: “Vì cái gì phải hạ Thần Tiên Tán với cháu gái của Nhậm Học Lễ?”
“Nó là đứa cháu duy nhất của Nhậm Học Lễ,” Kỷ Cần bỗng nhiên nhếch lên khóe môi, nụ cười âm âm, lộ ra một cổ tà khí, “Nhậm Học Lễ cưng chiều con bé hơn cả trứng mỏng, tụi bây nói coi nếu nó bị nghiện, lão ta có khoanh tay đứng nhìn? Đến lúc đó còn không phải quỳ dưới chân, cầu tụi tao giúp đỡ hay sao?”
Khống chế được Mạt Mạt, tương đương với việc nắm nhược điểm của Nhậm Học Lễ.
Bọn họ lúc trước nên trực tiếp đối Mạt Mạt động thủ, chỉ là quá thiện lương vì nghĩ nó còn nhỏ, mới bỏ qua cơ hội tốt thế này.
-----Còn tiếp-----