Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Nửa giờ sau, Sở Quân Hành cùng Tùng Mân đến Cục cảnh sát để xem thằng khốn đua xe trên giao lộ.
Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mái tóc màu hạt dẻ, cao khoảng 1m7. Biểu cảm hiện tại y hệt với biểu cảm trong video mà Sở Quân Hành đã quay khi nãy, khuôn mặt đỏ đỏ bất thường, đứng cũng không vững, thân thể cùng đầu khẽ lắc lư, tròng mắt đỏ kè, cả người như đang trong trạng thái vô cùng phấn khởi.
Phản ứng không nhạy bén, có một câu hỏi mà từ miệng gã có thể ra đến mấy cái đáp án. Thái độ của gã cũng vô cùng láo, nếu không phải cảnh sát đã không chế được thì gã nhất định bay vào ẩu đả rồi. Giống như gã biết dù không có đường thẳng nhưng vẫn có thể phát tiết cảm xúc trong lòng.
Khuôn mặt có thể nói là không tồi, nhưng tròng mắt lại hơi lồi ra, quầng thâm thì đen kịt, hai má hõm sâu, bộ dáng túng dục quá độ, làm bề ngoài của gã suy giảm không ít.
“Cậu ta tên là Nhậm Tĩnh Kiệt, năm nay 21 tuổi, sinh viên năm 3 đại học Vụ Châu." Cảnh sát như đã quen mặt với gã, “Đây là lần thứ ba trong tháng cậu ta bị bắt đến đây.”
Nhưng hai lần trước không phải lái như điên thế này, mà là đánh nhau với sinh viên khác, cũng không phải chuyện quá lớn nên hai bên đồng ý giảng hoà thì cảnh sát cũng thả ra.
Không nghĩ tới Nhậm Tĩnh Kiệt đúng là đứa tai trâu, mới xoay đầu liền làm vụ khác nguy hiểm hơn.
Sở Quân Hành để ý không phải Nhậm Tĩnh Kiệt lần thứ mấy bị hốt vào đồn, mà là một cái khác vấn đề, anh hỏi: “Tinh thần gã trước giờ vẫn thế sao?”
Cảnh sát biết Sở Quân Hành muốn hỏi cái gì, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Vô dụng thôi, cái gì nên kiểm cũng đã kiểm, mà hoàn toàn không có kết quả.”
Kết quả như thế, bọn họ cũng chả thể làm gì Nhậm Tĩnh Kiệt.
Sở Quân Hành nhanh chóng bắt được một manh mối trong câu nói của cảnh sát, Nhậm Tĩnh Kiệt hai làn trước bị chụp tới thì tinh thần không khác gì lần này. Nếu vậy thì lần này kiểm tra nhất định cũng không tìm ra được.
Quả nhiên không bao lâu, kiểm tra nồng độ máu và nướƈ ŧıểυ của Nhậm Tĩnh Kiệt cũng đã có, y hệt như hai lần trước, Nhậm Tĩnh Kiệt không uống rượu cũng không hít mai thúy.
Nhưng lần này gã vi phạm không giống lần trước, việc lái xe vượt đèn đỏ vận tốc lại lên tới trời như thế cũng đủ khiến gã ngồi ngu trong đồn mấy ngày rồi. Nếu thật sự hôm nay đèn đỏ hoạt động bình thường thì gã có bị chém ngàn đao cũng không trả đủ mạng của người vô tội.
Nhậm Tĩnh Kiệt cũng không phải người thứ nhất xuất hiện tình huống này. Trước đó, Sở Quân Hành cùng Tùng Mân đã đã tới Cục Cảnh Sát một lần, cũng từ Cục Cảnh Sát biết được, hai ba tháng gần đây có nhiều trường hợp như Nhậm Tĩnh Kiệt. Chính là bộ dáng ngáo ngáo khùng khùng như chơi hàng, nhưng khi xét nghiệm ra kết quả lại hoàn toàn không có gì.
Các sếp cao tầng kỳ thật đã chú ý đến tình trạng này, nên đã nghĩ là một loại mai thúy công nghệ cao mới được du nhập, nên chưa thể kiểm tra được thành phần. Họ cũng không nghĩ đến vấn đề thần quái vì ngó trái ngó phải cũng thấy hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau, nên họ không chuyển hồ sơ qua Bộ ngành đặc thù, mà để cảnh sát ở các địa phương âm thầm điều tra.
Sở Quân Hành cũng đã đem cục đá kia đi đo lường, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai án này sẽ được chuyển hết hồ sơ qua Bộ ngành đặc thù.
***
Hôm sau.
Vụ Châu đón một trận mưa lớn, toàn bộ như được bao phủ trong một tầng nước mênh mông.
Hạ Cô Hàn không muốn rời giường chút nào, nhưng hôm qua y đã hẹn với Chu Cảnh Ngữ hôm nay sẽ cùng đến Đồng Châu, vé máy bay cũng đã mua xong, giờ không dậy cũng đâu có được.
Cố Tấn Niên đã xếp hành lí sẵn, chỉ chờ Hạ hoàng thượng vệ sinh cá nhân xong liền lập tức đi ngay. Hạ Cô Hàn một bên ăn cơm sáng, một bên xem tin tức trong group Tổ trọng án.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, trong group vẫn nhốn nháo về chuyện tối qua của Tùng Mân.
Hạ Cô Hàn lười kéo lên trên để xem là gì, nên trực tiếp một cú gọi thẳng qua cho Linh vật của tổ.
“Ông chủ Hạ.” Giọng nói Tùng Mân nghe không có chút khí thế nào, giọng mũi còn khá nặng.
Hạ Cô Hàn: “Cậu làm sao vậy?”
Tùng Mân ho khan vài tiếng, “Chắc tôi bị cảm."
Tùng Mân cũng thật không xác định được thân thể mình hiện tại thế nào vì năng lực ngày hôm qua đã vượt qua mọi thứ mà cậu biết về mình, cậu cũng không biết sau này còn có thể làm lại như vậy được hay không.
Hạ Cô Hàn quan tâm cấp dưới vài câu, sau đó hỏi lại tình huống tối hôm qua.
“Tôi cũng không biết hình dung như thế nào khi đó cảm thụ……”
Ho khan vài tiếng, Tùng Mân lại bắt đầu tỉ mỉ kể cho Hạ Cô Hàn nghe lại chuyện phát sinh tối qua, cuối cùng còn nói thêm: “Về nhà thì tôi vẫn ngủ như bình thường, nhưng ngủ dậy thì đầu choáng mắt hoa. Ông chủ Hạ tôi bây giờ có nên đi mua thuốc cảm? Hay đây là dấu hiệu của việc thức tỉnh năng lực?"
Hỏi vấn đề này, giọng Tùng Mân không giấu được vẻ hưng phấn, trong tiểu thuyết mạt thế không phải đều nói muốn thức tỉnh dị năng thì đều phải sốt cao rồi hôn mê ư? Tình huống bây giờ của cậu khẳng định là giống như vậy rồi!
Nhưng mà, giây tiếp theo Hạ Cô Hàn trực tiếp hất cho cậu một xô nước đá, “Đúng là bị cảm, chút đi bệnh viện rồi mua thuốc đi.”
Giọng Tùng Mân bên này lập tức ủ rũ mà đáp, "Ưm, tôi biết rồi."
Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà cố hỏi lại một lần, “Thật sự không phải dấu hiệu thức tỉnh dị năng ư?”
Hạ Cô Hàn: “Cậu nghĩ sao?”
Tùng Mân: “Vâng, tôi biết rồi.”
Qua cuộc gọi này, Hạ Cô Hàn cũng biết được tình huống hiện tại của Tùng Mân, quạt thật không phải thức tỉnh dị năng cái gì cả.
Tối hôm qua, Tùng Mân cảm nhận được điềm xấu chính là khí vận trên người cậu cảnh báo, con người hay động vật đều có bản năng tránh tai hoạ, mà khí vận trên người Tùng Mân cũng thế chỉ là cao cấp hơn, nó còn biết được cát hung.
Nhưng khác biệt chính là khí vận của Tùng Mân thì chỉ có thể cảnh báo cho một mình cậu ta, còn tránh được hay không là do chính Tùng Mân lựa chọn.
Chuyện ngày hôm qua ngàn cân treo sợi tóc, Tùng Mân kiên định muốn cứu mọi người, vì niềm tin cùng kiên định mà cậu ta có thể kích phát khí vận. Khiến nó khuyếch tán ra ngoài, dừng lại đèn đỏ, cứu được hơn trăm mạng người.
Chính là không có gì luôn đầy, chuyện đó đã rút đi phân nửa khí vận trên người Tùng Mân, nên thân thể cậu ta yếu đi là chuyện hiển nhiên, mà hôm nay trở mùa mưa lớn không cảm cũng lạ.
Theo lý thuyết bỗng nhiên mất đi nhiều khí vận, thân thể Tùng Mân hẳn là suy yếu đi rất nhiều mới đúng, nhưng cái việc cậu không suy nghĩ mà dùng chính khí vận của mình cứu hơn trăm mạng người, thì công đức cũng đủ bù lại khí vận vừa mất.
Trong rủi có may, cái này cũng có thể xem như nhân quả của Tùng Mân.
Hạ Cô Hàn sau đó lại nhắn tin riêng với Sở Quân Hành.
【 Hạ Cô Hàn: Người tối qua lái xe tên Nhậm Tĩnh Kiệt ư? 】
【 Sở Quân Hành: Đúng vậy. 】
Theo câu trả lời của Sở Quân Hành còn có thêm tệp tin về Nhậm Tĩnh Kiệt. Làm việc cùng nhau một khoảng thời gian, nên mới người cũng đã nắm rõ cách làm việc chung với nhau, Hạ Cô Hàn còn chưa mở miệng thì Sở Quân Hành liền biết y muốn hỏi gì.
【 Hạ Cô Hàn: Cảm tạ. 】
Hạ Cô Hàn click mở tư liệu của Nhậm Tĩnh Kiệt, quả nhiên nhìn đến cái gia phả quen quen.
Tư liệu rất tỉ mỉ, đem quan hệ Nhậm gia bày ra trước mặt Hạ Cô Hàn.
Nhậm Tĩnh Kiệt, người Đồng Châu. Cha là Nhậm Học Bác, người thừa kế chi nhất trong xí nghiệp Nhậm thị, mẹ là Quý Tĩnh Nhu, Nhậm Tĩnh Kiệt có người anh trai cùng cha khác mẹ cũng là người mà hai chị em Chu gia ủy thác Hạ Cô Hàn giúp đỡ- Nhậm Tĩnh Tiêu.
Kết hợp tin tức ngày hôm qua của Chu Cảnh Ngữ, Hạ Cô Hàn đại khái có thể đoán ra mâu thuẫn hiện tại ở Nhậm gia.
So với với đứa con ruột là Nhậm Học Bác, thì Nhậm lão gia tử càng tin tưởng đứa cháu nội Nhậm Tĩnh Tiêu hơn, còn có ý định giao cả Nhậm thị cho hắn. Mấy năm tiền nhiệm Nhậm lão gia tử đã có ý nghĩ như vậy, vì thế khi Nhậm Tĩnh Tiêu mắc bệnh mãn tính, nếu không phải Nhậm gia lão gia tử tìm thầy trị bệnh cầu đến Chu gia, hẳn là Nhậm Tĩnh Tiêu đã mất mạng từ lâu.
Nhậm lão gia tử dù gì cũng tuổi già sức yếu, hai tháng trước đột ngột ngã xuống, tuy rằng cứu chữa kịp thời, nhưng cũng không còn tỉnh táo, căn bản không thể bảo hộ được đứa cháu đang nằm trên giường bệnh của mình.
Còn chuyện người trong Nhậm gia tại sao nguyện ý mời bác sĩ cho Nhậm Tĩnh Tiêu, cũng không phải vì lo lắng vấn đề mặt mũi, mà là vì Nhậm lão gia tử cố tình đã để lại di chúc trong lúc minh mẫn chính là đem toàn bộ Nhậm thị cho Nhậm Tĩnh Tiêu kế thừa, nếu Nhậm Tĩnh Tiêu qua đời trước ông cụ thì tất cả tài sản trên danh nghĩa sẽ quyên góp hết cho từ thiện.
Cũng là vì sau khi di chúc này được công bố, thì ông liền bị chấn động não mà ngã xuống.
Nhưng vì cháu trai, ông cụ cố chống lại một hơi cuối cùng.
Thứ đáng sợ nhất trong Nhậm gia không phải lệ quỷ, mà chính là lòng người.
Mà Hạ Cô Hàn cũng không ngờ rằng bản thân là này đi Đồng Châu cũng chỉ diệt lệ quy nào ngờ cái tên Nhậm Tĩnh Kiệt xuất hiện, khiến bờ hồ tĩnh lặng liền lăn tăn con sóng nhỏ, có thể Nhậm gia liên quan đến vụ án cục đá đen, hoặc có thể còn manh mối khác, quả thật lần này không đi là không được.
Hạ Cô Hàn nhắm mắt lại ngã về hướng Cố Tấn Niên, Cố Tấn Niên vững vàng mà tiếp được vợ mà hỏi, “Làm sao vậy?”
Hạ Cô Hàn lắc đầu, “Không tỉnh nổi.”
“Chút lên máy bay lại ngủ tiếp được không?” Cố Tấn Niên áp tay lên trán Hạ Cô Hàn, lực đạo vừa phải mà matxa cho y.
Hạ Cô Hàn cả người dựa vào Cố Tấn Niên, phát ra một tiếng thở thỏa mãn.
Vài phút sau, Chu Cảnh Ngữ đi vào cửa hàng rồi cùng Hạ Cô Hàn xuất phát đến sân bay. Chính là một đường đến sân bay Hạ Cô Hàn ngủ như chết, cũng may có Cố Tấn Niên đánh thức y.
Hai người một quỷ đi thẳng một đường vào ngồi phòng chờ VIP, rồi từ phòng chờ VIP trực tiếp lên máy bay.
Máy bay cất cánh, Cố Tấn Niên rũ mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của Hạ Cô Hàn, mày hơi hơi nhíu lại.
—— Hạ Cô Hàn tựa hồ trở lại bộ dáng mỏi mệt thiếu ngủ như trước kia.
Cố Tấn Niên duỗi tay đem y kéo vào lồng ngực chính mình, sau đó nhẹ nhàng chuyển lực qua. Rất nhanh Cố Tấn Niên liền phát hiện, thân thể Hạ Cô Hàn xuất hiện một cái lốc xoáy, nuốt chửng hết nguồn lực mà Cố Tấn Niên chuyển qua.
Cố Tấn Niên mày đã nhíu thành chữ “Xuyên”, không hiểu vì cái gì đột nhiên xuất hiện tình huống này. Nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm chặt của hắn cùng Hạ Cô Hàn, u lam trên người hắn cuồn cuộn truyền qua Hạ Cô Hàn.
U lam này chính là năng lượng của Cố Tấn Niên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đống u lam lại xen lẫn một tia sáng trắng.
Cố Tấn Niên cũng phát hiện cái ánh sáng trắng này không phải năng lượng của hắn.
Cố Tấn Niên nhắm mắt tinh tế cảm thụ một phen, khi hắn cảm nhận được ánh sáng trắng này từ đâu phát ra, hai mắt liền mở to kinh ngạc.
Tay bên cạnh cũng nhanh chóng mở ra, ngọc thạch thời gian đang lơ lửng trong lòng bàn tay Cố Tấn Niên, bạch quang oánh nhuận của thời gian chi lực tản ra bốn phía. Giờ phút này, giống như có gì đó chỉ dẫn mà không ngừng hướng về thân thể Hạ Cô Hàn.