Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Cô Hàn trầm mặc một hồi lâu.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong Tổ trọng án thấy được biểu tình bất lực vô ngữ như thế trên mặt y.
Hạ Cô Giang không nhịn được tò mò, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Cô Hàn có chút khó nói hết trong một câu mà mở miệng, “Ba đứa nhỏ hiện đang trong đồn cảnh sát, họ nói tao đến bảo lãnh tụi nhỏ về."
Hạ Cô Giang: “……”
Những người khác: “…………”
Một hồi lâu sau, Hạ Cô Giang mới ha hả cười lớn, nói: “Ba cục cưng đúng là lợi hại, quá lợi hại rồi!"
Vẻ mặt kiêu ngạo của Hạ Cô Giang, như thể ba con rối bông đã làm nên chuyện ghê gớm mang tầm quốc tế không bằng.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà liếc thằng em ngáo một cái, sau đó chuyển đề tài: "Vậy bây giờ mày đến đồn bảo lãnh ba đứa nó ra đi?"
Hạ Cô Giang trong lòng tò mò muốn chết, nên vội vàng đứng lên đi theo: "Em đi chung với."
Cậu thật sự muốn biết ba cục cưng kia đã làm gì mà bị gom về đồn cảnh sát, phía cảnh sát cũng không sợ hãi mà đem chúng về như thế?
Hạ Cô Giang muốn đi cùng, Hạ Cô Hàn cũng không cự tuyệt, cầm chìa khoá xe sau đó đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, bỗng y khựng lại, sau đó xoay lại nhìn Sở Quân Hành nói: "Kẻ bị ba đứa nhỏ đánh tên là Hoàng Thu Quảng, gã có khả năng liên quan đến án tử, anh nên tra một chút."
Sở Quân Hành căn bản là không cần tra, vừa nghe đến tên Hoàng Thu Quảng, đã nghĩ đến kẻ ở đầu danh sách, nên nhanh chóng di chuột mở ảnh chụp trên màn hình chiếu,"Ông chủ Hạ, ngài xem có phải gã hay không?"
“Hoàng Thu Quảng cũng là một kẻ cuồng ‘ngược đãi’ trên mạng, cảnh sát khi tra được trang web ‘ngược đãi’ này, thì cũng tra ra không ít kẻ trong đó, mà cái tên Hoàng Thu Quảng là đối tượng trọng điểm cần theo dõi.” Sở Quân Hành vừa nói vừa bấm ra trang chủ của Hoàng Thu Quảng, đó là một trang web tràn ngập máu tươi tàn nhẫn, tính sơ lượt liền thấy có không ít mèo con chó con chết dưới tay gã.
Sở Quân Hành: “Theo suy đoán của chúng tôi, Hoàng Thu Quảng chính là đối tượng tiếp theo bị nhóm thú cưng trả thù, mà quả thật thời gian vừa qua gã đã bị không ít mèo hoang chó hoang tấn công."
Lần trước, khi Hoàng Thu Quảng đến tìm y, y đã thấy dưới chân gã có không ít hồn thể của mèo con chó con, tuy chúng nó nhỏ yếu, không thể làm hại đến người sống, nhưng oán khí khi chúng bị ngược đãi đến chết làm chúng nó vĩnh viễn đi theo kẻ đã hại mình, dù ít nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến khí tràng của kẻ đó.
Mà các con vật sống đối với loại khí tràng này thập phần mẫn cảm, tự động rời xa người này, có khi còn thể hiện tính công kích.
Dù gì trí thông minh của động vật cũng với cùng hữu hạn, trừ khi giống như những gì Sở Quân Hành khi nãy đã nói, chúng nó có “Tổ chức” cùng “Chỉ huy” vạch ra kế hoạch “Vây công”, bằng không chỉ dựa vào bản năng thì không thể nào.
Nếu Hoàng Thu Quảng cùng án này có quan hệ, Hạ Cô Hàn càng phải nhanh chóng đến đồn để xem thế nào.
***
Hạ Cô Giang lò tò đi theo, vừa ra thì Hạ Cô Hàn đã thảy cho cậu chùm chìa khoá, sau đó nhàn nhã kéo ra cửa ở ghế sau mà ngồi, sau đó còn dựa vào ngực ông chồng quỷ, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Hạ Cô Giang đã sớm tập thành thói quen, nhận chìa liền bước vào ghế lái mà một đường chạy thẳng đến đồn cảnh sát Hạ Cô Hàn nói.
Đồn cảnh sát Ôm Nguyệt, cách hẻm Ôm Nguyệt không xa, xe vừa dừng cửa xe vừa mở thì đã nghe tiếng chửi rủa từ bên trong đồn truyền ra.
"Con trai tao không phải chỉ là uống say ư? Nó chém người hay gϊếŧ người? Mà tụi bây dám đem nó vào đồn?"
"Tao cảnh cáo tụi bây, nhà tao có người quen! Nếu tụi bây đụng vào một cọng lông chân nó, xem tao có diệt chết nhà tụi bây hay không?"
……
Tiếng chửi vang vọng hùng hồ như chiếm lý, đinh tai nhức óc, như muốn tất cả người trên thế giới này đều nghe được.
Hạ Cô Hàn bước xuống xe thì nhàn nhã đi thẳng vào trong đồn cảnh sát. Hạ Cô Giang cũng không biết nghĩ đến cái gì, cười khẽ một tiếng theo sau, cậu dám khẳng định, người đàn bà đang mắng chửi trong đồn chính là mẹ ruột của Hoàng Thu Quảng .
Quả nhiên đúng như Hạ Cô Giang nghĩ.
Khi cậu cùng Hạ Cô Hàn đi vào đồn, người đàn bà kia vẫn hăng máu gà chỉ tay vào một đồng chí cảnh sát và chửi té tát, mắng đến nước miếng tung bay.
Nội dung đơn giản là: Con trai tao chỉ là uống say, đi đập cửa nhà thằng khác thì đã sao? Cùng lắm thì tao bố thí cho vài đồng sửa cửa. Còn tụi bây dám đem con tao đến đây chính là tội ác tày trời, nhà tao có người chống lưng, tụi bây khôn hồn thì nhanh chóng xin lỗi rồi thả con tao ra, nếu không tao tuyệt đối cho tụi bây biết thế nào là Quy tắc mềm....
Mà Hoàng Thu Quảng năm nay đã hơn 30 hiện đang ngồi phía sau lưng người phụ nữ mà không rên một tiếng, tùy ý mẹ của gã chửi bới la làng, trên khuôn mặt mỡ tròn trịa còn mang theo chút đắc ý.
Bộ dạng của gã có chút chật vật, trên người lại dơ hầy, trán bị xây xước đến rướm máu. Nhưng trong mắt gã lại tràn ngập ác ý, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm từng đồng chí cảnh sát trong đồn.
Chính là khi Hạ Cô Hàn đi ngang qua gã, thì Hoàng Thu Quảng mới giật mình rụt lại thân thê ánh mắt cũng theo đó rũ xuống, theo bản năng mà tránh đi.
Hạ Cô Giang “tsk” một tiếng, ở bên tai Hạ Cô Hàn nói: “Ui cha, con trai cưng của mẹ đây nha.”
Một đứa con trai cưng yếu đuối cần được mẹ chở che.
Hạ Cô Hàn chỉ nhàn nhạt mà nhìn qua Hoàng Thu Quảng một cái, sau đó dời tầm mắt qua chỗ ba con rối bông. Năm 1-2-3 lúc này vẫn cosplay nên không dám nhúc nhích, khuôn mặt ngây ngô, biểu tình với tội.
Ba đứa đương nhiên nhận ra ánh mắt của ông chủ nhỏ nhìn về phía mình, thân thể liền run rẩy, nhưng ngại những người xung quanh mà cố gắng kiềm nén không dám động, những trong thinh lặng ba đứa nhỏ vẫn chuyển động tròng mắt, sau đó nhẹ nhàng xê dịch về phía sau lưng Hạ Cô Hàn.
—— không nhìn thấy chúng ta, không nhìn thấy chúng ta!
Hạ Cô Hàn hơi hơi cong cong khóe môi, tạm thời để yên cho ba đứa nhỏ.
Đồng chí cảnh sát đang bị mẹ Hoàng Thu Quảng chỉ tay vào mặt mà chửi khi thấy Hạ Cô Hàn, thì thở phào một hơi, nhanh chóng giơ tay, "Ông chủ Hạ, cậu đến rồi!"
Dứt lời thì liền nhanh chóng bước đến gần y, sau đó ngắn gọn mà nói lại tình huống.
Khi đó, Hoàng Thu Quảng cầm xẻng đập ầm ầm vào cửa, khiến người dân xung quanh cũng giật mình mà ló đầu ra nhìn xem chuyện gì, chính là họ thấy Hoàng Thu Quảng say khướt, tay cầm xẻng tay chỉ vào cửa hàng vừa đập ầm ầm vừa chửi rủa, nên nhanh chóng gọi báo nguy.
Đồn cảnh sát cũng gần hẻm, nên khi nhận được điện báo liền có người nhanh chóng chạy qua. Nhưng cảnh sát lại nhìn thấy cảnh tượng khác với những gì dân chúng báo, khi đó Hoàng Thu Quảng đã không còn phá cửa, mà đang vật lộn với ba con rối bông, cả người gã lăn lộn dưới đất kêu rên, thậm chí còn hướng về phía cửa hàng mà quỳ lạy van xin.
Xẻng thì vứt một bên, giống như chưa từng dùng đến.
Cảnh sát đang định nghĩ cách đem Hoàng Thu Quảng mang về đồn, thì gã đột nhiên an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa tiệm, sau đó lại xoay đầu hướng những đồng chí cảnh sát, đôi mắt dại ra, miệng thì lắp bắp: "Tôi sai rồi, dẫn tôi đi đi."
Mấy đồng chí cảnh sát bị thái độ của Hoàng Thu Quảng làm cho khϊếp sợ, khi đó bọn họ còn đứng trước cửa hàng nhang đèn, càng nghĩ lại càng cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Hoàng Thu Quảng bị cảnh sát mang về đồn, trên người gã khi nãy còn dính thêm ba con rối bông, do trước mắt toàn dân thiên hạ Năm 1-2-3 cũng không dám chạy về lại cửa hàng, cứ thế bị gom hết về đồn.
Ai mà biết, Hoàng Thu Quảng đã giống thằng điên mà khi đến đồn cảnh sát còn điên hơn gấp bội, đầu tiên gã chính là túm hết ba con rối bông trên người quẳng xuống đất, sau đó chỉ tay vào ba con rối bông mà la làng nói ba con rối bông muốn gϊếŧ gã, còn kêu cảnh sát nhanh chóng gϊếŧ ba con rối bông.
Chính là trong đồn có nữ cảnh sát nhìn Hoàng Thu Quảng một bên phát cuồng nói dại thì nhìn không nổi, cúi người ôm lên ba con rối nhỏ, tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng càng nhìn lại càng thấy đáng yêu, sao có thể "Gϊếŧ" người cơ chứ? Có phải Chucky đâu, quả thật Hoàng Thu Quảng uống say gây chuyện còn nói bừa mà.
Không ai tin lời Hoàng Thu Quảng nói, nhưng nhìn cái mức độ điên của gã, cảnh sát chỉ có thể tạm thời khống chế, sau đó gọi người nhà gã đến một chuyến.
Nào ai biết được, Hoàng Thu Quảng đã điên độ này, mà mẹ của gã còn kỳ ba hơn gấp chục lần, vừa bước vào đồn thấy con trai bị khống chế, bà ta liền mở van sau đó xa xả nước miếng vào mặt cảnh sát nơi này. Hoàng Thu Quảng nói cái gì, bà ta liền tin cái đó, thanh âm hơn cả loa kẹo kéo vang vọng khắp nơi, đem cảnh sát trong đồn đều chửi hết một vòng.
Bởi vì, trong cửa hàng của Hạ Cô Hàn cũng không có tổn thất gì, Hoàng Thu Quảng cũng không ra tay đả thương ai, nên chuyện này xử lý cũng tương đối đơn giản, chỉ cần Hoàng Thu Quảng nói một lời xin lỗi với Hạ Cô Hàn là xong, cảnh sát cũng chỉ cảnh cáo gã một chút là được.
Mà ở đây lại có kẻ làm bộ dáng má thiên hạ, con tao không sai chúng bây sai, còn xoay ngược lại đòi người bị hại đền bù.
Nhìn thấy Hạ Cô Hàn tới, mẹ của Hoàng Thu Quảng liền hùng hổ bước đến chả xem đồn cảnh sát là gì, trực tiếp đem hoả lực hướng Hạ Cô Hàn mà nả.
Bà chỉ tay thẳng vào mặt Hạ Cô Hàn, sau đó chỉ vào ba con rối bông trên bàn: "Ba con rối này là của mày đúng không? Mày định đền bù cho con trai tao thế nào?"
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, ánh mắt cũng chả nhìn qua bà ta, mà hướng về phía đồng chí cảnh sát bên cạnh, nói: "Nếu cửa hàng tôi không có gì, thì thôi tôi đem tụi nó về."
Hạ Cô Hàn là người bị hại, y không truy cứu, cảnh sát cũng không rảnh mà níu giữ, nên liền gật đầu, “Vậy được, phiền ông chủ Hạ điền thông tin lại là được rồi.”
“Phiền toái mọi người rồi.”
Hạ Cô Hàn trực tiếp bỏ qua mẹ của Hoàng Thu Quảng, đi đến bàn làm việc đến điền thông tin.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng, mẹ Hoàng Thu Quảng thấy Hạ Cô Hàn lơ bà ta, thì liền duỗi tay muốn túm y lại.
Nhưng rõ ràng Hạ Cô Hàn khi nãy còn đứng trước mặt bà, vậy mà bà lại không thể túm được y, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không thể phát ra lời nào.
Hạ Cô Hàn lười đôi co với hai mẹ con vô lí này. Nên trực tiếp cấm khẩu bà ta, để lỗ tai mọi người còn được yên tĩnh.
Hoàng Thu Quảng tựa hồ ý thức được đã xảy ra cái gì, thân thể béo tròn co rúm lại, không dám tiến lên nói giúp mẹ gã một lời.
Không có mẹ Hoàng Thu Quảng cản trở, Hạ Cô Hàn rất nhanh đã điền xong thông tin, sau đó xoay người ôm lấy Năm 1 -2-3 đang cứng đơ mà rời khỏi đồn cảnh sát.
Cũng nhờ Hạ Cô Hàn mà đồn cảnh sát không còn bị ô nhiễm tiếng ồn nữa, mẹ Hoàng Thu Quảng đột nhiên mất đi sức chiến đấu, mặc cho cảnh sát đối Hoàng Thu Quảng giáo dục, cũng chỉ cả thể giương mắt mà nhìn, miệng há to nhưng không phát ra một tiếng.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Thu Quảng lôi kéo bà ta rời khỏi đồn, dù lòng tràn đầy căm phẫn. Không có mẹ che phía trước, Hoàng Thu Quảng chính là con cọp giấy, bị cảnh sát nói cũng không dám mở miệng nói một lời, chỉ biết cúi đầu răm rắp vâng dạ.
***
Trên xe.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà ngồi ở ghế sau, đầu gối lên vai Cố Tấn Niên, nhắm hai mắt, tựa hồ như đã ngủ say.
Ba chị em Năm 1-2-3 ngồi ở ghế phụ lái, bộ dáng thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối nghiêm chỉnh như trong tiết dự giờ. Nhưng ba đôi mắt nhỏ lại xoay tròn liên tục, không tiếng động mà giao lưu với nhau.
Năm 2-3: Tỷ tỷ, không phải chị đã nói nói chúng ta là phòng vệ chính đáng, ông chủ nhỏ sẽ không trách chúng ta sao?
Năm 1 mắt trợn trắng, thân thể lại ngồi đến thẳng tắp: Ông chủ nhỏ có trách chúng ta sao?
Năm 2 lắc đầu: Không có.
Năm 3 bổ sung: Nhưng xao chị lại xợ?
Đại Nhất: Sợ…… Sợ nói chị sợ chứ?
Năm 2-3: Nhưng tụi em sợ a!
……
Hạ Cô Giang một bên lái xe, một bên quan sát ba cục cưng, thiếu chút nữa cười đến sảng. Cố gắng kiềm nén đến đèn đỏ, liền vươn tay xoa đầu từng con, còn giơ tay cái hướng chúng nói nói,"Tụi con lợi hại ghê nha."
“Thật sao?” Ba đứa nhỏ lập tức đồng thanh, đôi mắt cũng sáng rõ, nhanh chóng quên đi lo lắng, cùng nhau lâng lâng trong lời khen.
“Xác thật……” Ghế sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm lười biếng , “Rất lợi hại nha.”
Năm 1-2-3:!!!
Năm 1 lập tức giơ hai cánh tay ngắn cũn ôm lấy cái đầu bông tròn, xoay về hướng Hạ Cô Hàn bộ dạng vô cùng thành khẩn nghiêm túc mà nói.
"Ông chủ nhỏ, con sai rồi."
Năm 2-3:???
Tác giả có lời muốn nói: Năm 2-3: phòng vệ chính đáng không có sai đâu?
Năm 1: Ông chủ nhỏ, con sai rồi!
Năm 1 quay đầu lại giáo dục Năm 2-3: Mấy em à, chúng ta là bé ngoan, biết sai phải sửa.
Năm 2-3:???