Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn cũng không phải người hay làm ra vẻ, nên không cự tuyệt chi phiếu của Mặc Sầm, chỉ là động tác nhận tờ chi phiếu có chút tùy ý.
Y không đi cùng Mặc Sầm ngay lập tức giận, mà lại dùng tiếp món tráng miệng sau bữa ăn, bộ dáng điềm nhiên. Mặc Sầm bên này cũng không hối thúc, chỉ an tĩnh mà ngồi ở một bên để chờ.
Lâu lâu, ánh mắt của Mặc Sầm không khỏi nhìn về phía balo thú cưng đặt ở ghế bên cạnh. Trước đó, hắn đã thấy ba con rối bông này rồi, nhưng là Tùng Mân đem theo, rõ ràng là giống trước nhưng hiện tại lại có chút không giống như trước?
Hình như chúng nó có chút thoải mái thư giãn, không còn đề phòng như trước đó.
Ý nghĩ này vừa chạy qua trong đầu, Mặc Sầm không khỏi tự phì cười vì chính suy nghĩ của minh chỉ là ba con rối bông thôi mà, làm gì có cảm xúc như con người được chứ?
Mặc Sầm mặt vô biểu tình mà chớp chớp mắt, bình tĩnh vô cùng, căn bản là không bị Năm 1-2-3 dọa. Vì hắn nghĩ, rối bông của Ông chủ Hạ, sao có thể là rối bông bình thường được.
Trong Balo thú cưng, Năm 1 không khỏi thở dài não nề, vô cùng chán mà nói: "Sao anh ta lại không bị giật mình ?"
Hai thằng em thấy chị thở dài cũng nhanh chóng học theo mà Haizz một tiếng rõ dài, rõ to: "Chán quá."
Doạ Mặc Sầm chính là chủ ý của Năm 1, nhưng "Chuyện xấu" chưa làm xong, Năm 1 bỗng dưng Á lên một tiếng khiến Năm 2-3, đồng thời hỏi: "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt to tròn của Năm 1 chớp liên tục, khi nghe giọng của hai đứa em mới hồi phục tinh thần. Nhưng không đáp lại, mà vội vàng kéo dây kéo Balo, sau đó nhảy lên người Hạ Cô Hàn, hai tay nhỏ gắt gao ôm cứng cánh tay của y, động tác vội vàng mà kích động.
"Ông chủ nhỏ, con...... con hình như cảm giác được mama." Năm 1 nói năng có chút lộn xộn.
Năm 2 đang trong Balo nghe chị gái nói cũng nhanh chóng nhảy ra, miệng mở mở, ngốc lăng lăng mà phun ra hai chữ, "Mama......"
Hạ Cô Hàn có chút kinh ngạc, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Năm 1: "Biết là người nào sao?"
Năm 1 lắc đầu, ngữ khí khó tránh khỏi mất mát: "Con chỉ có thể cảm giác được mama ở gần đây, nhưng không biết là ai. Nhưng là......"
"Mama đi ngang thì con sẽ nhận ra!"
Đó là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, khi nãy thoáng lướt qua Năm 1 liền nhận ra, đây chính là cảm giác mà mama bé mang lại. Ấm áp, ôn nhu, như trước đây từng tay dịu dàng vuốt ve bé và em trai.
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà hàng bước vào một người phụ nữ.
Mặc dù không son phấn, nhưng ngũ quan kiều diễm hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân. Chỉ là người phụ nữ ấy hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ bình tĩnh bước theo sự chỉ dẫn của người phục vụ đến bàn còn trống.
Bàn kia cách Hạ Cô Hàn khá gần, nên khi đi đến đó cần đi ngang qua bàn Hạ Cô Hàn đang ngồi.
Người phụ nữ đi càng gần, thì trong lòng Năm 1 càng dâng lên cảm giác thân thiết đến lạ kì, bé chậm rãi bò lên bả vai Hạ Cô Hàn, nhìn người phụ nữ kia đến không chớp mắt.
Ngay cả Năm 2 mọi ngày trì độn cũng cảm nhận được, nên nhanh chóng bò đến đùi Hạ Cô Hàn, xuyên qua khe hở cánh tay của y mà nhìn.
Hạ Cô Hàn cũng không ngăn Năm 1-2, y cũng không tò mò ai là mẹ của hai bé, bộ dáng thản nhiên mà tiếp tục dùng tráng miệng.
Nhưng thật ra Mặc Sầm bên này chú ý tới Năm 1-2, nên nhìn theo tầm mắt của hai bé, đoán được người hai bé nhìn là ai. Vừa lúc người đó Mặc Sầm cũng khá quen biết, nên chủ động nói.
"Cô ấy là Nhậm Tĩnh Tĩnh, chủ tịch công ty kiến trúc Song Bảo, mỗi năm vào thời điểm này cô ấy đều đến đây."
Sau khi Mặc Sầm trở về tiếp nhận tập đoàn Mặc thị thì có vài lần giao tiếp với Nhậm Tĩnh Tĩnh, trong ấn tượng của hắn cô ta chính là một người mạnh mẽ, làm việc quyết đoán không khác gì Mặc Linh, có thể nói là nhân vật vang dội Đồng Châu.
Làng du lịch xây dựng cũng là qua tay công ty kiến trúc của Nhậm Tĩnh Tĩnh, chất lượng quả thật tốt vô cùng, nên ấn tượng của Mặc Sầm đối với Nhậm Tĩnh Tĩnh chính là không tồi.
Định kỳ mỗi năm vào tháng 12 thì Nhậm Tĩnh Tĩnh đều đến Thượng Tiều đảo để ở mấy ngày, trong giới cũng không ít tin đồn về cô, nhưng đến nay cũng không có tin nào là thật.
Nhậm Tĩnh Tĩnh rất nhanh đã bước đến bàn Hạ Cô Hàn. Chính là bước chân cô bỗng khựng lại, có cảm giác như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng lại không có ác ý. Mà ánh mắt này Nhậm Tĩnh Tĩnh lại cảm thấy chính là từ con rối bông trên vai của cậu thanh niên đang ngồi dùng tráng miệng.
Càng nhìn con rối bông thì cảm giác đó càng mãnh liệt. Cô không biết bản thân mình có bị ảo giác hay không, mà chính cô lại cảm thấy chính con rối bông đó đang nhìn mình, Nhậm Tĩnh Tĩnh cảm thấy con rối cứ như một đứa bé gái đáng yêu, một chút cảm giác khủng bố cũng không có, mà thay vào đó là sự thân thiết đến lạ kỳ.
Đặc biệt là khi đối diện với cặp mắt lưu li đen tuyền, Nhậm Tĩnh Tĩnh cảm giác như trái tim của mình bị một cái gì đánh đánh vào, vừa nát lại nhanh chóng dính lại, một cảm giác đau lòng nhưng lại hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
Loại cảm giác này vô cùng khó hiểu, khiến cô không màng mặt mũi mà mở miệng hỏi một người xa lạ: "Xin lỗi, rối bông trên vai của cậu, tôi có thể ôm một chút không?"
Trong giọng nói của Nhậm Tĩnh Tĩnh mang theo sự run rẩy mà chính cô cũng không nhận ra.
Hạ Cô Hàn ngước mắt nhìn Nhậm Tĩnh Tĩnh một cái, sau đó đem Năm 1 đưa qua cho cô.
Năm 1 cả người cứng đờ, không dám động lấy một cái, bé rất sợ chính mình sẽ doạ Nhậm Tĩnh Tĩnh sợ, nên tâm tình vừa kích động lại vừa thấp thỏm không yên.
Vì nguyên nhân góc nhìn, nên Nhậm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không thấy được Năm 2. Năm 2 ngồi trên đùi Hạ Cô Hàn thấy mama đang ôm chị gái thì hai mắt trông mong mà nhìn, đôi chân bằng bông khẽ đá đá vào đùi Hạ Cô Hàn, ý bảo y cũng nhanh đem bé đưa cho mama.
Vì thế, Nhậm Tĩnh Tĩnh đang ôm Năm 1 bỗng nhận được thêm Năm 2, bộ dáng ngơ ngác nhưng cũng vội vàng ôm lấy.
Trong mắt người khác thì đây chỉ là hai con rối bông nhẹ hẫng, nhưng Nhậm Tĩnh Tĩnh biết cô phải dùng bao nhiêu sức lực để ôm lấy hai con rối bông nhỏ này. Đối với cô, hai bé như bảo vật quý giá nhất trên đời.
Chính là nhìn hai con rối bông nhỏ trong ngực, Nhậm Tĩnh Tĩnh lại không kiềm được nước mắt của chính mình, nhưng cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, mà hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai con rối bông nhỏ.
Hồi lâu sau, Nhậm Tĩnh Tĩnh mới trả lại hai con rối cho Hạ Cô Hàn, miễn cưỡng mỉm cười mà nói: "Cảm ơn cậu, hai đứa nhỏ thật đáng yêu."
Có lẽ Nhậm Tĩnh Tĩnh sợ bản thân ở lại sẽ thất thố, nên nói xong liền vội vàng xoay lưng bỏ đi. Chính là không đến bàn trống mà đi thẳng ra cửa, trước khi rời đi còn xoay lại nhìn về phía Hạ Cô Hàn một lần nữa.
Năm 1-2 ghé trên và Hạ Cô Hàn mà nhìn theo bóng dáng Nhậm Tĩnh Tĩnh, vì không muốn doạ cô nên hai chị em khi thấy mama khóc mà không dám vươn tay lau giúp, không dám ôm, cũng không dám lên tiếng an ủi nói mama đừng khóc nữa.
Chờ bóng dáng Nhậm Tĩnh Tĩnh khuất, thì hai đứa chậm rì rì bò xuống, sau đó trèo lại vào Balo thú cưng. Năm 3 thấy anh chị trở lại, liền nhích đến nhẹ xoa đầu Năm 1-2 như đang an ủi.
Năm 1-2 dù gì cũng là con nít, chỉ ưu thương trong chốc lát thì khôi phục tinh thần, vẻ mặt thoả mãn vui vẻ.
Năm 1: "Mama thiệt là đẹp nha, còn ôn nhu nữa."
Năm 2: "Mama thiệt là thơm, em thích mama lắm."
Năm 3 nhìn anh- chị mỗi người một câu mà vô cùng khẩn trương, vội vã nắm tay Năm 1-2: "An tị muốn cùng mama... Dìa nhà xao?"
Năm 1-2 nghe em út hỏi thì vô cùng hoang mang: "Tại sao phải về? Chúng ta không phải đã nói là đi theo ông chủ nhỏ ư?"
Dù là con nít, nhưng Năm 1-2 cũng biết hai bé không phải là người, hai bé với Nhậm Tĩnh Tĩnh đã sớm thiên nhân vĩnh cách, biết được mama là ai thì đã hoàn thành tâm nguyện. Nếu trở về cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh, thì âm khí trên người hai bé sẽ làm ảnh hưởng đến cô.
Năm 3 nghe anh chị nói thì cũng yên tâm, sau đó liền nhích qua mà ngồi ở giữa Năm 1-2, ba đứa nhỏ ở trong Balo lại nháo thành một đoàn.
Hạ Cô Hàn cười cười, y cũng đã ăn xong nên nhìn về phía Mặc Sầm, "Đi thôi, đi bệnh viện."
Vừa nói vừa nhấc lên Balo thú cưng đeo lên vai.
Ba đứa nhỏ đang nháo loạn bên trong biết Hạ Cô Hàn phải đi, nên nhanh chóng bất động.
Mặc Sầm thấy hết thảy mọi thứ, cũng không nói gì, chỉ im lặng mà đi theo Hạ Cô Hàn đến bệnh viện.
Thành viên Bộ ngành đặc thù đang canh giữ ở cửa phòng bệnh của Mặc Khánh Dương, thấy Hạ Cô Hàn lại đây, liền chủ động thay y mở cửa.
Trong phòng bệnh, Mặc Khánh Dương bộ dáng già yếu, tóc bạc trắng, mũi miệng được chụp ống thở, có thể nói là hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Nhưng ánh mắt của lão khi nhìn Mặc Sầm đều là thù hận mãnh liệt, giống như lão bị thế này chính là Mặc Sầm gây ra.
Trên mặt Mặc Sầm vẫn như cũ. Lạnh băng băng không chút biểu tình, cũng không vì ánh mắt của Mặc Khánh Dương mà ảnh hưởng tâm tình, vô cùng cung kính mà nói với Hạ Cô Hàn: "Ông chủ Hạ, bắt đầu đi."
Mặc Khánh Dương nghe vậy, cho rằng Mặc Sầm muốn liên thủ cùng Hạ Cô Hàn hại lão, nên thân thể liền giãy giụa liên tục, trong miệng phát ra âm thanh "Ô ô ô" cầu cứu.
Hạ Cô Hàn cũng không để ý đến lão, linh khí quanh thân nhanh chóng dâng lên, sau đó ở giữa Mặc Khánh Dương cùng Mặc Sầm tạo ra một cái thông đạo.
Thông đạo liên thông trên người cả hai, khí vận của Mặc Sầm cuồn cuộn không ngừng mà đi qua thông đạo chuyển đến Mặc Khánh Dương.
Khí vận vừa tiến vào cơ thể Mặc Khánh Dương, bộ dáng già nua yếu ớt của lão nhanh chóng khôi phục, mái tóc bạc dần đen, nếp nhăn như rãnh vực sâu cũng dần biến mất, khuôn mặt lão hoá dần trẻ lại tuổi trung niên.
Mặc Khánh Dương là người rõ ràng nhất thân thể của mình thay đổi thế nào, lão nhìn về phía Mặc Sầm, ánh mắt từ thù hận biến thành kinh ngạc, cuối cùng tràn ngập tham lam, lòng tham không đáy mà hấp thụ khí vận trên người Mặc Sầm.
Thông đạo nối cả hai chính là coong bằng, hai người đều có thể chủ động tự đóng cửa. Nhưng vì tham lam mà Mặc Khánh Dương muốn hút cạn khí vận trên người Mặc Sầm. Còn Mặc Sầm vì ơn dưỡng dục nên đem quyền chủ động đặt trên tay Mặc Khánh Dương.
Quá trình khá lâu, Hạ Cô Hàn đứng một bên tay hết thảy mọi thứ, cũng không bước đến ngăn cản.
Qua hơn 1 giờ, khí vận trên người Mặc Sầm bị Mặc Khánh Dương hút cạn, thông đạo cũng theo đó mà tự sụp đổ, đây mới tính là kết thúc.
Mặc Sầm mất đi khí vận, sắc mặt vàng như nến, đến đứng cũng không vững, nhưng hắn vẫn kiên trì mà đỡ tường để bản thân không ngã quỵ, ánh mắt đã mơ hồ nhưng vẫn thấy được vẻ vênh váo trên mặt Mặc Khánh Dương, Mặc Sầm trịnh trọng mà nói: "Tôi đem khí vận trả lại hết cho ngài, từ nay về sau tôi với ngài ân đoạn nghĩa tuyệt."
Hạ Cô Hàn mở cửa kêu người bên Bộ ngành đặc thù vào đỡ Mặc Sầm quá phòng khác nghỉ ngơi. Khi Mặc Sầm mới đi tới cửa, Hạ Cô Hàn liền nhìn thấy kim quang trên đỉnh đầu của hắn đang kích động.
Y nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, kim quang kia chính là khí vận của Mặc Sầm, nó vẫn luôn bị áp chế bởi khí vận của Mặc Khánh Dương, cuối cùng cũng được khôi phục chủ quyền, sau này sẽ đi theo Mặc Sầm cả đời.
Mặc Sầm rời đi, cửa phòng đóng lại cũng không ngăn được tiếng cười điên cuồng của Mặc Khánh Dương từ bên trong truyền ra.
Hạ Cô Hàn thì lười biếng khẽ dựa vào lồng ngực ông chồng quỷ, bộ dáng nhàn nhã chưa có ý định rời đi, mà đứng đó nhìn Mặc Khánh Dương như một thằng hề.
Nhưng "Thằng hề" vẫn không biết Hạ Cô Hàn đang nghĩ gì, lão ta kéo ra ông thở, trực tiếp từ giường nhảy xuống, ngũ quan bởi vì hào hưng quá độ mà vặn vẹo quỷ dị.
Lão nhìn Hạ Cô Hàn, cười đến dữ tợn mà nói: "Ông chủ Hạ à ông chủ Hạ, cậu trăm phương ngàn kế muốn hại chết ta, cuối cùng cũng không thắng được thằng con ngoan của ta. Không, ta phải cảm tạ cậu mới đúng, nếu không có cậu, sao ta có thể thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Kỳ Sâm?"
Mặc Khánh Dương ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha!!"
"Ha ha......"
Nhưng giây tiếp theo, tiếng cười đều nghẹn trong cổ họng, đồng tử của lão vì hưng phấn mà nở rộng giờ phản chiếu lại hình dáng một con cự mãng đen tuyền.
Cự mãng to lớn phun ra cái lưỡi đỏ âu, đôi mắt đỏ âm lãnh nhìn chằm chằm về Mặc Khánh Dương.
Tiếng cười hóa thành thét chói tai, vang vọng từ phòng bệnh ra khắp hành lang.
Mặc Khánh Dương xoay người muốn chạy trốn, nhưng đến Hoàng thiên sư cũng không thể tránh nghiệt lực cự mãng, thì lão sao có thể thoát được? Khoảnh khắc chi gian, cự mãng đã nuốt tươi Mặc Khánh Dương vào bụng, giống như đối phó Hoàng thiên sư, đem sinh mệnh Mặc Khánh Dương vất vả tích cóp triệt tiêu hầu như không còn.
Không bao lâu, nghiệt lực cự mãng biến mất, Mặc Khánh Dương đến hơi tàn cũng không còn.
Lão chết mà cũng không biết, chính khí vận trên người lão một khi đã khôi phục, thì nó sẽ thành bùa đòi mạng của lão. Nghiệt lực trên người Mặc Khánh Dương không biến mất, bởi vì một phần khí vận của lão vẫn còn trên người Mặc Sầm, nghiệt lực cảm giác được khí vận còn tồn tại, lại không thể tổn thương Mặc Sầm, nên nó âm thầm ngủ đông.
Cũng là vì nguyên nhân này, Mặc Khánh Dương trước sau treo một hơi, vì khí vận lão còn, mà còn rất nhiều.
Nói ngắn gọn, bởi vì nguyên nhân khí vận, mà sinh mệnh Mặc Khánh Dương cùng sinh mệnh Mặc Sầm như kết nối với nhau, chỉ cần Mặc Khánh Dương vẫn còn lưu lại một chút khí vận trên người Mặc Sầm, thì lão sẽ không bị nghiệt lực phản phệ mà chết.
Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn lão ta ngã trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Kẻ ích kỉ, lòng tham không đáy, Mặc Khánh Dương chết chính là tự lão hại lão, không thể trách người khác.