Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Mọi chuyện phát sinh trong Thượng Tiều thôn, các thành viên trong Bộ ngành đặc thù đều thấy rõ, nhưng không một ai có ý định bước đến giúp đỡ. Vì sau khi biết tội ác của những người thôn dân này, họ cảm thấy đây là cái giá mà những kẻ đó phải chịu.
Giới thiên sư luôn chú ý nhất chính là nhân quả tuần hoàn, thôn dân Thượng Tiều chịu những trừng phạt này, đó chính là trả những món nợ mà họ gây ra.
Hạ Cô Giang thu hồi tầm mắt, ngược lại hỏi một thành viên bên cạnh: “Hạ Tường hiện tại thế nào?”
“Còn ở phòng……” Lời nói đến nơi đây dừng lại, không khỏi “Di” một tiếng.
Hạ Cô Giang lập tức nhận thấy không thích hợp, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt thành viên kia không khỏi nhíu chặt: “Bùa tìm tung tích bất động.”
Nhưng hiện tại, bùa tìm tung tích lại bất động, vậy thì nói lên một chuyện: Hạ Tường nhìn thấy bùa tìm tung tích, sau đó còn gỡ xuống, thừa dịp thành viên Bộ ngành đặc thù đang chú ý đến chuyện anh quỷ thì thừa cơ mà trốn đi.
Nhận ra chuyện nay, Hạ Cô Giang không khỏi híp mắt, nhìn thành viên đó nói: "Cậu tiếp tục ở nơi này thủ, tôi chạy đi tìm."
Lời vừa dứt thì, cả người đã nhoáng lên mà chạy thẳng vào phòng Hạ Tường.
Giờ phút này, trong phòng Hạ Tường không có một bóng người, chỉ còn một tấm bùa vàng bị vứt lẻ loi dưới đất, quả thật đây là bùa tìm tung tích trước đó đã dán lên người Hạ Tường.
【 Hạ Cô Giang: Hạ Tường chạy. 】
Vài phút sau, Hạ Cô Giang được thằng anh họ rep lại cho vài dòng
【 Hạ Cô Hàn: Tao tìm được gã rồi. 】
【 Hạ Cô Hàn: Hừng đông, thì mày cùng mọi người đưa hết thôn dân Thượng Tiều về điều tra. 】
Nói cách khác, chính là từ bây giờ thì người thôn này sẽ được “Nữ nhi” mà bọn họ vứt bỏ tra tấn cho đến hừng đông.
Hạ Cô Giang cũng không có đưa ra dị nghị.
【 Hạ Cô Giang: Nhận thông tin. 】
Sau đó Hạ Cô Hàn cũng không nhắn gì nữa, cậu cũng không biết thằng anh họ hiện tại đang ở đâu.
Bất quá Hạ Cô Giang cũng không lo lắng, thằng anh họ của cậu đã rất mạnh, mà bên cạnh thằng chả còn một thím phải nói là cực biếи ŧɦái. Cái tổ hợp đó nhất định đi đến đâu hành người đến đó, chứ ai dám hành hai thằng chả.
Ánh trăng đêm nay rất tròn, còn sáng rõ, như đang chiếu sáng khắp nơi. Sóng biển rì rào đánh vào mỏm đá, hoà cùng tiếng gió êm dịu.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà đứng ở vách đá, cúi người xoa nhẹ lên đầu một anh quỷ. Khi y vừa bước ra khỏi bệnh viện thì đụng mặt anh quỷ này, chính bé đã đưa y đến huyền nhai phía sau Thượng Tiều thôn.
Anh quỷ sẽ không nói, nhưng Hạ Cô Hàn lại có thể hiểu được ý tứ của nó. Bé muốn y giúp các bé báo thù vì ở cạnh huyền nhai này là nhà của “Bà bà”, kẻ thù chung của các bé
“Yên tâm.” Hạ Cô Hàn còn trịnh trọng mà nói: “Bé trở về đi.”
Anh quỷ ngẩng đầu đối Hạ Cô Hàn a a a vài tiếng, mới dần dần đi xa.
Chờ anh quỷ rời đi, ánh mắt Hạ Cô Hàn dừng ở nơi xa, bóng dáng Hạ Tường đang hớt hải chạy trong màn đêm, lâu lâu còn quay đầu nhìn lại phía sau lưng, như sợ có người đuổi theo.
Vài phút sau, Hạ Tường cũng chẳng đến huyền nhai, gã cũng không thấy Hạ Cô Hàn đang đứng gần đó, mà nhanh chóng hướng về phía nhà đá, bộ dáng hối hả mà ầm ầm đập vào cửa gỗ.
Y còn nghe rõ được gã đang hùng hổ kêu gào người bên trong mở cửa.
Không bao lâu, cửa “Ầm ầm” mở ra, đứng bên trong là một lão bà, thanh âm già nua khàn đặc: "Sao ngươi lại tới đây?"
Khuôn mặt Hạ Tượng vặn vẹo đến dữ tợn: “Bà không tính ra sao? Chúng nó đã trở lại! Những cái thai bị bỏ đó, chúng đã trở lại !”
Lão bà nghe xong thoáng sửng sốt, khoé miệng run rẩy, thanh âm khàn khàn thô ách: "Báo ứng! Báo ứng thật sự đã tới rồi!"
"Bà giờ còn cười được nữa hay sao?" Hạ Tường túm lấy cổ áo lão bà, sức lực trai tráng khoẻ mạnh trực tiếp nâng lão bà lên cao, mà rống lớn: "Chết! Chúng ta sắp chết rồi, bà có biết hay không hả?"
"Là nó nói cho ngươi sao?" Ánh mắt vẩn đục của lão bà dừng trên ngực Hạ Tường, gió biển thổi áo của gã áp sát vào da, khiến lồng ngực hiện lên một vật tròn nhỏ, giống như đang phát quang.
Hạ Tường cứng đờ.
Bà lão lại tiếp tục nói: “Là nó nói cho ngươi biết Thượng Tiều thôn sẽ bị hủy, cũng là nó nói cho ngươi báo ứng đến rồi đúng không?"
"Nó nói chính xác, báo ứng tới rồi! Không một ai trốn thoát!"
Bà lão nói xong bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Hạ Tường, từ khi nào con đường tối đen phía đó lại có người, một thanh niên trẻ tuổi bộ dáng nhàn tản bước đi trên cát, ánh trăng như trải lên người y một tầng lụa mỏng, lấp lánh bạch quang.
“Tới, y đã tới.” Bà lão bộ dáng hốt hoảng lẩm bẩm, giống như đoán được sớm hay muộn gì người này cũng sẽ đến đây.
Hạ Tường như cảm giác được phía sau có người, vội vàng buông cổ áo bà lão ra mà xoay người, khi thấy người phía sau thanh âm chứa đầy hốt hoảng: "Mày chưa chết?"
“Đúng vậy, ta không chết.” Hạ Cô Hàn không chút bận tâm mà lên tiếng, tầm mắt lướt qua lồng ngực Hạ Tường, nơi mà có một thứ đang phát sáng, y rõ ràng cảm nhận được thứ đồ đó như đang nói với y.
—— đây là của ta.
Trong lòng cũng như có một âm thanh đáp lại, đầy chiếm hữu.
Hạ Cô Hàn không khỏi nhướng mày, nhìn cái thứ Hạ Tường đeo càng thêm tò mò.
Bất quá, y cũng không lấy thứ này liền, mà nhìn về phía bà lão, nói thẳng vào vấn đề: “Hai mươi mấy năm trước, Mặc Khánh Dương tìm bà để định chế một cái hài tử, đúng không?”
“Đúng vậy.” Bà lão cũng không có phản kháng, đúng sự thật mà trả lời: “Hắn dùng chính khí vận của mình để định chế một cái nhi tử.”
Thái độ phối hợp của bà lão khiến Hạ Cô Hàn có chút kinh ngạc, bất quá y cũng hiểu được nguyên nhân, nên lại nói: “Mặc Linh đến tìm bà .”
Bà lão không trả lời nhưng sự trầm mặc của bà chính là đáp án chính xác nhất.
Mấy hôm trước, quả thật Mặc Linh có đến tìm bà, còn nói với bà rất nhiều thứ, nói bà nên ra bước ra ngoài để nhìn thế giới to lớn nhường nào. Cũng chính lúc đó, bà mới biết được, sự tồn tại của nữ nhân không phải là tội ác.
Lão bà sinh ra và lớn lên trên Thượng Tiều thôn, sống trong căn nhà đá này đã không biết bao nhiêu năm, trải qua một thế hệ được “Thần sử” dạy dỗ: nữ nhân chính là tội ác, là thứ không nên sống trên đời.
Cũng chính vì tư tưởng đã ăn sâu vào trí não, nên bà đã gϊếŧ chết toàn bộ nữ hài trên Thượng Tiều thôn.
Đến khi Mặc Linh đến trước mặt bà.
Mặc Linh nói cho bà biết, nữ nhân không phải là thứ bỏ đi, cũng không phải là hàng lỗ vốn. Nữ nhân đều có cuộc sống của riêng mình, không ai quy định nữ nhân phải sống như thế nào. Những gì nam nhân có thể làm được nữ nhân cũng có thể làm, thậm chí ở nhiều phương diện còn làm tốt hơn.
Nữ nhân trước nay đều sống một cách độc lập, không phụ thuộc vào bất kì ai, các cô gái còn có thể sống đến thoải mái đầy đủ.
Bà lão nghe đến tỉnh cả người, mà nhận ra bản thân bao lâu nay đã tạo nghiệt chồng chất như núi! Khó trách Hạ Lệ Toàn bỏ đi liền không muốn trở lại, khó trách Mặc Linh biết thân phận của mình, nhưng bao lâu nay cũng không quay về lấy một lần.
Bà cho rằng thân phận Thần sử chính là cao cao tại thượng, kỳ thật chỉ là món công cụ mà “Hải Thần” khống chế, trở thành đao phủ cho “Hải Thần”. Hạ Lệ Toàn cũng vậy, mà Mặc Linh cũng thế, bọn họ không muốn trở thành “Thần sử”, bởi vì bọn họ là người.
Bọn họ có suy nghĩ có tôn nghiêm của chính mình.
Mà bà thì thế nào? Cả đời hồ đồ, phạm phải tội ác mà cứ ngỡ bản thân thay trời hành đạo.
Tội ác chất chồng, giờ có hối hận cũng đã muộn màng.
Bà lão hướng Hạ Cô Hàn mỉm cười, bỗng hai mắt nhắm lại, miệng lầm rầm như đọc chú ngữ: “Ta nguyện lấy huyết nhục linh hồn của bản thân để tế, nguyện vì các nữ hài đời đời kiếp kiếp bình an khỏe mạnh.”
Nữ hài, đó là nói về những nữ hài nhi bị vứt bỏ.
Theo giọng nói của lão bà thì thân thể bà ta cũng nhanh chóng vỡ ra, hoá thành hàng ngàn quang điểm. Một trận gió thổi lên, nhanh chóng cuốn những quang điểm về phía trong thôn, cuối cùng bay xuống từng người anh quỷ, hoán thành lời chúc phúc khắc vào linh hồn của các bé, theo cùng các bé đời đời kiếp kiếp.
Đây là cách chuộc tội của lão bà, cũng là mong ước của bà ấy.
Hạ Cô Hàn cũng không ngăn cản những chuyện đang phát sinh, vì đây là nhân quả của bà lão. Nói đi cũng nói lại, vì bà lão chính là người đầu tiên bị hại, nhưng nó cũng không xoá được những tội ác mà bà ta đã gây ra.
Nhìn quang điểm biến mất dần trong tầm mắt, thì Hạ Cô Hàn làn nữa xoay lại nhìn Hạ Tường.
Hạ Tường đương nhiên là muốn chạy, nhưng xung quanh như có một cái lồng vô hình vây gã lại, khiến gã chỉ có thể đi chuyển trong phạm vi một mét vuông, căn bản là không thể trốn được.
Dù cho trên người gã có thứ tốt, cũng không thể làm nên chuyện gì. Vật quý được cung phụng trước đó, bây giờ lại như thứ bỏ đi, ngoại trừ đang sáng rực và dần nóng lên thì cũng không phản ứng gì nữa.
Hạ Tường tuyệt vọng.
Gã nhận ra Hạ Cô Hàn đang bước gần đến thì bùm một tiếng mà quỳ xuống đất, không còn bộ dáng kiêu căng trước đó, mà giống một kẻ đáng thương tội nghiệp: "Chuyện phá thai không liên quan gì đến tôi, tôi thật sự không dính dáng đến, mong cậu tha cho tôi!"
Hạ Cô Hàn dạo bước đi đến trước mặt Hạ Tường, đứng thẳng mà lười biếng nhìn xuống, Hạ Tường cảm giác y như một vị thần, khí tràng của y khiến gã không thể thở nổi.
“Cố ý gϊếŧ người, mua bán người……” Hạ Cô Hàn liệt kê ra tội đánh của Hạ Tường, ngữ khí chậm rãi, không giận tự uy lại khiến người khác cảm thấy rét run: “Có tha cho ngươi hãy không, không phải là ta. Mà là pháp luật.”
Dựa theo tội danh của Hạ Tường, tử hình là không tránh khỏi.
Hạ Tường cũng biết rõ hậu quả mình phải gánh nghiêm trọng đến nhường nào, nên khi nghe Hạ Cô Hàn nói thì cả người gã cũng xụi lơ dưới đất.
Hạ Cô Hàn cũng không rảnh để ý tâm tư nguyện vọng của gã, chỉ mở tay ra.
Bỗng đô vật trên lồng ngực gã như bị triệu hoán, đột nhiên bay lên, sau đó đáp thẳng vào lòng bàn tay Hạ Cô Hàn.
Thứ này là màu đen, hình tròn. Ngọc cũng không phải ngọc, mà đá cũng không phải đá, sờ trong tay cảm xúc bóng loáng ấm áp, tràn ngập một cổ thời gian chi lực.
Chính diện có khắc một cái vuốt rồng, sống động như thật, giống như tùy thời đều có thể bay lên cho kẻ khác một trảo, mặt trái thì có khắc một chữ “Cố” hữu lực cứng cáp.
Hạ Cô Hàn nhìn khối ngọc này cảm thấy thời gian chi lực trong này rất quen thuộc, khiến linh hồn của y cũng phải chấn động không ít, hiện tại nó giống như đang mãnh liệt muốn hoà vào cùng khối ngọc.
Cố Tấn Niên đứng một bên, cũng nhìn khối ngọc mà cảm thấy trong lòng tràn ngập đau thương. Không đợi Hạ Cô Hàn phản ứng, thì hắn đã duỗi tay chộp luôn khối ngọc, tàng tiến linh hồn của chính mìn, láo cá chó mà nói: “Có họ của anh, chính là của anh.”
Hạ Cô Hàn hoàn hồn, không khỏi cười mà gật gật đầu: "Dạ, là của ngài."
Y cảm thấy giống như khối ngọc này y đã từng đưa Cố Tấn Niên, chỉ là không biết nguyên nhân vì cái gì, lại xuất hiện ở Thượng Tiều thôn, còn trở thành đô vật của “Hải Thần”.
Ánh mắt hai vợ chồng chạm nhau, khuôn mặt Hạ Cô Hàn vẫn còn mang nét cười, chỉ là Cố Tấn Niên trước đó còn ngưng trọng thì cũng bị y cảm nhiễm mà nhếch lên khoé môi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của vợ: "Đi vào bên trong thôi."
"Uhm!" Hạ Cô Hàn lên tiếng, sau đó lướt qua Hạ Tường đi vào căn nhà đá.
Nhà đá không có cửa sổ, bên trong tối om một mảng vì ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được, duỗi tay cũng không thấy được gì.
Bất quá Hạ Cô Hàn cũng không cần đèn hay ánh sáng, vừa bước vào bên trong y đã thấy rõ mọi thứ. Bài trí có phần đơn giản, chỉ là một cái giường đá, một cái bàn, hai cái ghế và một kệ sách.
Phía trước tường còn có một bàn thờ, trên bàn có một bức tượng điêu khắc, hẳn là "Hải thần" mà Thượng Tiều thôn cung phụng.
Khi Hạ Cô Hàn đến gần, mắt thấy rõ cái tượng điêu khắc thì không khỏi nhếch khoé miệng: "Lão quỷ, anh nhìn nè."
Cố Tấn Niên nhìn theo tay Hạ Cô Hàn chỉ, khi thấy được bức tượng điêu khắc thì không khỏi xuy một tiếng, giống không giấu được châm chọc: "Đúng là không khác gì."
"Cái thủ đoạn vụng về, ngu đần này không phải của con chuột cống đó, thì còn có thể là kẻ nào?" Hạ Cô Hàn mỉa mai nói.
Bức tượng điêu khắc trên bàn không khác gì những bức điêu khắc "Thần mình" trong những án tử trước đó.
Nói cách khác cũng là một thứ dơ bẩn, nhưng nó lại được đặt tên khác nhau khi ở những điểm khác nhau. Và hơn hết dù có là "Thần minh" hay là "Hải thần" thì nó vẫn làm những chuyện táng tận thiên lương, người thần phẫn nộ.