Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 126: KHÔNG HỀ YÊN ỔN.




Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Bóng đêm yên tĩnh bao phủ Thượng Tiều thôn, chỉ có thể nghe tiếng sóng biển rì rào đánh vào ghềnh đá. Các hộ gia đình trong thôn cũng đã tắt đèn đóng cửa, quả thật trái ngược hoàn toàn với sự nhộn nhịp không phân ngày đêm bên phía Làng du lịch. Người trong thôn vẫn giữ nguyên nếp sống, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, từ xưa đến nay không hề thay đổi.

Nhưng trong bóng đêm yên tĩnh, lại có một nhóm người nhẹ nhàng dựa vào bóng tối mà lẻn vào bên trong thôn, ẩn núp ở nơi tối tăm, quan sát nhất cử nhất động từng hộ gia đình.

Hạ Cô Giang đi đến chỗ một thành viên trong Bộ ngành đặc thù, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?"

Thành viên này mấy ngày nay liên tục  giám sát Hạ Tường, nghe Hạ Cô Giang hỏi cũng nhanh chóng hạ giọng trả lời:  “Hạ Tường vẫn luôn ở nhà, mấy ngày nay không thấy gã ra khỏi cửa.”


Đây là thành viên âm hiểu cách dùng bùa tìm hành tung, nên mới bị phân công quá đây giám sát Hạ Tường. Ngày đầu tiên, hắn trong thinh lặng mà dán một lá bùa truy tung tích trên người Hạ Tường, chỉ cần Hạ Tường đi xa một khoảng nhất định, hắn sẽ nhận ra ngay.

“ Cậu vất vả rồi. ” Hạ Cô Giang vỗ vỗ bả vai hắn ta, chuẩn bị đến vị trí khác thì liền nhận ra một cổ âm khí nùng liệt hướng về phía này tràn đến.  

Cổ âm khí này không chỉ Hạ Cô Giang phát hiện, mà những thiên sư có mặt tại đây cũng nhận ra. Mọi người đều vội vàng xoay đầu nhìn qua nơi phát ra âm khí, linh khí quanh thân kích động, ai cũng bước vào trạng thái đề phòng.

Đến khi thấy được cảnh tượng, ai cũng hít một hơi lạnh người. Hàng trăm hàng ngàn anh quỷ như thủy triều kéo đến Thượng Tiều thôn, nhóm anh quỷ cứ thế lũ lượt kéo nhau đến sau đó phân biệt mà tiến vào từng nhà, hoàn toàn không có ý định công kích người bên Bộ ngành đặc thù.


Thượng Tiều thôn có thể xem như một thôn trang lớn, toàn bộ thôn trang phát triển đến nay khoảng 300 hộ gia đình, mà hiện tại mỗi một hộ gia đình lại có vài anh quỷ đi vào, có nhà còn đến mấy chục đứa bò vào bên trong.

Các thành viên mới bên Bộ ngành trước đến nay chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nuốt nước miếng, do dự trong chốc lát hỏi: “Hạ ca, chúng ta có nên ra tay không?”

Hạ Cô Giang nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không cần, tiếp tục nhìn Hạ Tường là được.”

Hạ Cô Giang có thể đoán được có lẽ nhóm anh quỷ này là do Hạ Cô Hàn dẫn đến, nhưng dẫn đến đây là chi?

Nếu là nhân quả báo ứng, quả táo nhãn lồng thì bọn họ đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Những vị trí cảnh gác âm thầm của Bộ ngành đặc thù cũng đồng loạt không can thiệp vào, tùy ý nhóm anh trả thù để tiêu trừ đi oán khí trên người mấy bé.


Một buổi tối như bình thường, như bao buổi tối khác của Thượng Tiều thôn, bắt đầu không còn bình thường được nữa.

Cha mẹ Hạ Tường năm nay đều ngoài 60.

Mẹ Hạ là cháu gái của bên thân thích nhà Kim thúc, 18 tuổi được gả đến Thượng Tiều thôn. Thời điểm lúc được gả đến đây, ba mẹ của bà cũng từng nói, Thượng Tiều thôn phong thuỷ rất tốt, có thể bảo đảm nữ nhân đều sinh ra con trai, bảo mẹ Hạ sau khi được gả qua nhất định phải sinh cho Hạ gia mấy đứa tiểu tử béo.

Mẹ Hạ vốn dĩ được sinh ra và lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, ba mẹ bà ta chỉ quan tâm đến anh trai. Sau khi anh trai cưới vợ, người chị dâu mắt cao hơn đầu lại chả coi mẹ Hạ ra gì. Bất quá, người chị dâu kia cũng ngạo mạn chỉ được 1 năm, năm sau mang bầu lại sinh ra một đứa con gái. Liền bị ba mẹ chồng khinh thường ra mặt, mẹ Hạ cảm thấy thời cơ đã đến, nên luôn lảng vảng trước mặt người chị dâu mà chửi rủa mắng nhiếc.
Sau đó mẹ Hạ được gả qua Thượng Tiều thôn, bà vô cùng tự tin bản thân sẽ sớm sinh ra thằng cu béo, lúc đó nhất định bà sẽ ôm về nhà mẹ đẻ, để ra oai với người chị dâu.

Gả được hai tháng thì bụng liền báo hỷ, trong lòng bà vô cùng mong chờ đứa con trai đầu lòng ra đời. Nhưng thai kì tháng thứ 7, bỗng nhiên có một bà bà thần bí bước vào nhà, sau đó sờ soạng bụng mẹ Hạ, mà nói cái thai trong bụng bà là nữ nhi.

Mẹ Hạ không tin.

Ba Hạ lại kiên quyết muốn xoá sạch đứa nhỏ này, dù cho mẹ Hạ khóc lóc van xin cách nào cũng không thay đổi được. Bà đành phải thoả hiệp.

Giây trước còn khóc lóc kêu trời, nhưng giây sau khi thấy cái bào thai được lấy ra chính là nữ nhi, mẹ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt như nhìn thấy rác rưởi mà hét lên bắt ba Hạ đem nữ nhi vứt đi.
Được bà bà cho dược, mẹ Hạ sử dụng vài ngày thân thể liền nhanh chóng hồi phục.

Mang thai lần hai, mẹ Hạ sinh ra Hạ Thành. Nhưng hai lần sau đó lại là nữ nhi và giống lần đầu, mẹ Hạ lại đem các bé vứt đi như thứ dơ bẩn. Cái thai thứ năm là bé trai cũng chính là Hạ Tường bây giờ.

Mang thai năm lần, đã hết ba lần là nữ nhi, ba đứa nhỏ chưa mở mắt chào đời đã bị chính mẹ ruột nhẫn tâm ném đi. Dù là núm ruột của mình nhưng mẹ Hạ cũng chả thấy đau lòng hay hối hận, mà bà còn cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên. Bà làm điều đó là vì Hạ gia, bà chính là công thần, nhờ bà mà Hạ gia mới duy trì hương khói hậu vận.

Giờ phút này, trong bóng đêm mẹ Hạ lại lăn lộn không tài nào ngủ được.

Cuối cùng, nhịn không được mà ngồi bật dậy, lấy ngón tay chọt chọt ba Hạ nằm kế bên, giọng nói đầy lo lắng: "Ông nè, giờ này vẫn chưa thấy Hạ Thành về, ông nói coi nó có xảy ra chuyện gì không?"
Ba Hạ đang ngủ thì bị làm phiền, đâm ra khó chịu mà kéo mền lên cao, gay gắt nói: "Bà không ngủ thì cũng...."

Lời nói còn chưa nói xong, thì toàn bộ thanh âm của ba Hạ đều tắc ở cổ họng, mẹ Hạ bên này cũng giật mình, với vàng hỏi lại.

"Ông nè? Ông làm sao vậy? Cái giọng của ông sao vậy?"

Ba  Hạ không tin tà, liền mở miệng nói lại, nhưng giọng của ông đã tahy đổi hoàn toàn, không còn như trước, mà nó the thé không khác gì những giọng thái giám trên truyền hình.

Mẹ Hạ vội vã xoay người đi bật đèn.

Khi ánh sáng soi rọi khắp căn phòng, mẹ Hạ cũng nhận ra ba Hạ có gì đó không thích hợp.

Trước đó, ba Hạ luôn để một chùm râu dê dưới cằm, hiện tại cái cằm lại trở nên bóng loáng nhẵn nhụi.

Không chỉ có như thế, làn da của ông ra trở nên căng bóng hơn rất nhiều, ánh mắt đảo liên hồi và nhiễm không ít nương khí.
Mẹ Hạ chủ nhìn được bề ngoài, nhưng ba Hạ lại cảm thụ rõ nhất bản thân có biến hoá.

Vì cái "chân giữa" của ông ta giống như đã biến mất.

Ông ra trở thành thái giám rồi sao?

Khuôn mặt ba Hạ trực tiếp tối đen, tay nắm chặt cái mền, không  dám kéo ra để nhìn vào.

Nhưng sâu trong nội tâm, lại truyền đến chấn động, đó là nỗi sợ hãi.

Bộ phận trên cơ thể bỗng dưng biến mất, ông lại không cảm nhận được sự đau đớn, thậm chí một chút c giác cũng không có, khi giật mình nhận ra thì cái chân giữa đã biến mất không dấu tích.

Vấn đề này tà vô cùng, ba Hạ càng nghĩ thì mồ hôi lạnh càng đổ ra thật nhiều, hàm răng run rẩy theo đó mà đánh côm cốp vào nhau.

Mẹ Hạ bên này còn đang định hỏi, thì bỗng cảm thấy cái bụng đau rần, ruột gan nhộn nhạo khiến bà liền bò ra mép giường nôn thóc nôn tháo.
Giây tiếp theo, bà  cảm nhận được cái đau đớn quặn thắt truyền đến, bàn tay vô thức đưa lên ôm bụng thì nhận ra cái bụng đang phình lớn như có ai đó cầm máy bơm khí bơm vào.

Cái bụng to phình khiến bà không thể nằm úp sấp, chỉ có thể ngửa bụng lên, cũng nhờ thế mà ba mẹ Hạ thấy được cái bụng càng lúc càng lớn, không khác gì thai phụ mang thai 10 tháng.

Làn da cũng bị kéo căng đến mỏng manh, hơn hết bà cảm nhận rõ ràng có một bàn tay nhỏ đánh vào bụng bà, rồi cả đạp đá lung tung.

Bà mang thai đã năn lần nên đương nhiên biết đây là biểu hiện của cái gì.

Đây là thai động!

Bỗng dưng bà có bầu, mà cái bầu lại phát triển nhanh đến chóng mặt. Mẹ Hạ khóc không thành lời, bàn tay vội vàng chụp cánh tay ba Hạ: "Ông ơi, làm sao đây, trong bụng tôi có quỷ rồi?"

Ba Hạ đương nhiên thấy mọi chuyện đang xảy ra, ông hiện tại chỉ muốn chạy trốn, nhưng cả người lại không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ Hạ quằn quại đau đớn với cái bụng trương phình đang phập phồng gợn sóng, từng cái tay nhỏ chân nhỏ cũng ẩn hiện trên làn da bụng bị kéo căng.
Ông nhìn đến cứng cả người, sự sỡ hãi đã bao trùm toàn thân, chính ông  nhận ra trong bụng mẹ Hạ rốt cuộc có bao nhiêu thai nhi.

"Ba..... Là ba cái!" Thanh âm của ba Hạ vang lớn, càng khiến cái giọng léo nhéo của ông ta lộ ra quỷ dị.

Khi mẹ Hạ nghe thấy trong bụng mình có ba cái thai nhi, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Ba cái!!!

Vì cái gì là ba cái? Bởi vì bà từng vứt bỏ ba đứa nữ nhi hay sao!

Mẹ Hạ khóc lên: “Là tụi nó, là tụi nó trở về báo thù……”

Giống như nghe được những gì mẹ Hạ ngoài này khóc la, da bụng của bà nhanh chóng hiện lên ba khuôn mặt nhỏ, ngũ quan mơ hồ mà nở nụ cười, cười đến thiên chân vô tà khiến người sởn tóc gáy.

Ba Hạ trong tình trạng cứng đơ cũng nhúc nhích lại được, lập tức xốc chăn mà bỏ chạy.

Chỉ là chưa kịp đặt chân xuống giường thì sau gáy ông ta đã truyền đến một cơn gió lạnh lẽo, lưng như bị cái gì đó dán vào. Cả cơ thể ông ta lần nữa cứng còng, một lực thần bí xoay đầu ông dần ra phía sau.
Đến khi ba Hạ thấy được một khuôn mặt nhỏ xíu, ngũ quan còn chưa rõ ràng, trên mặt còn dính đầy máu tươi cùng nước ối đang bám vào sau lưng ông ta.

Ba Hạ nhớ ra rồi!

Đây chính là đứa con gái lớn của ông ta, thai kì tháng thứ 7 thì sẩy. Lúc kéo nó ra, ông ta còn nhớ rõ nó còn thở phập phồng. Nhưng ông không quan tâm, cứ thế mà nhét vào bao nilon sau đó vứt trong núi.

Cách hơn 30 năm, lại lần nữa thấy khuôn mặt nhỏ này, không chỉ khiến ông sợ mà còn khiến ông hận. Hận bản thân bây giờ không thể cử động được, nếu không ông sẽ bắt nó mà vứt  lần nữa.

Đứa nhỏ bò ở sau lưng ba Hạ phát ra tiếng cười khanh khách, bộ dáng như tin tưởng phụ thân của mình, nhưng tiếng cười rơi vào tai ba Hạ lại không khác gì thiên đao vạn quả.

Rồi đứa thứ hai, đứa thứ ba lần lượt từ bụng mẹ Hạ bò ra, vây quanh ba Hạ đùa giỡn. Hai người bị ba đứa nhỏ vây quanh mà không dám thở mạnh.
Bụng mẹ Hạ vẫn còn nhô cao, giống như bong bóng bị bơm đến căng phồng, tùy thời đều có thể nổ tung. Bà ta bị bắt nhìn cảnh tượng “Phụ từ tử hiếu” trước mặt, trong lòng lại tuyệt vọng cùng hối hận khôn nguôi.

Nếu sớm biết sẽ có chuyện như này xảy ra, lúc đó dù có bị gì bà cũng sẽ sinh ra ba đứa nữ nhi này. Chứ không như bây giờ phải chịu báo ứng.

Đêm nay, chính là một đêm không ổn của Thượng Tiều thôn.

Gần 300 hộ gia đình, đều phát sinh sự việc y hệt Hạ gia.

Những nữ nhi từng bị họ vứt bỏ, bây giờ đã trở lại tìm họ, mấy bé muốn đòi lại phần "Yêu thương" mà các bé nên có.