Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 113: NGHIỆT LỰC HỒI QUỸ.




Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Mọi người trong ghế lô nghe rõ thanh âm đột nhiên vang lên mà không hẹn cùng nhau xoay đầu sang nhìn.

Chỉ thấy một bóng người phản quang mà đến, dáng vẻ không thể nói quá tốt nhưng nổi bật ở cái tỉ lệ cân đối, dù có chút biếng nhác nhưng vẫn khiến vạn chúng chú mục.

Hạ Cô Hàn lười biếng mà đi vào ghế lô, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, phảng phất như không thấy những người nam nhân bận áo đen đứng phía sau, không hề có chút khẩn trương lo lắng.

"Ông chủ Hạ."

Tùng Mân nhìn Hạ Cô Hàn, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn biết có những thành viên khác ở đây sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Hạ Cô Hàn lại khiến hắn an tâm không ít.

Không chỉ có Tùng Mân mà những người y khác trong Tổ trọng án cũng vậy. Nhìn thấy Hạ Cô Hàn bước vào, thì cả bọn đang trong trạng thái đề phòng cũng nhanh chóng thả lỏng.


Không biết từ khi nào, Hạ Cô Hàn đã trở thành người dẫn đầu của bọn họ. Chỉ cần có Hạ Cô Hàn ở đây, dường như chuyện khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.

Kỳ thật có thể nghĩ, từ khi Hạ Cô Hàn trở thành Tổ trưởng Tổ Trọng Án chỉ ngắn ngủi mới có một tháng. Mà thời gian ngắn như vậy, Hạ Cô Hàn có thể khiến mọi người vui lòng phục tùng.

Từ khi Hạ Cô Hàn tiến vào ghế lô thì không khí giương cung bạt kiếm liền thay đổi. Mặc Khánh Dương là một ông chủ của một tập đoàn lớn, sao có thể không nhận ra sự thay đổi này?

Lão nhìn về phía Hạ Cô Hàn, biết người này đến mới khiến nhóm Tùng Mân thả lỏng.

Nhưng người này là ai?

Mặc Khánh Dương còn đang nghi hoặc, Hạ Cô Hàn đột nhiên nhìn lại đây, tầm mắt lão ta thình lình đối thượng một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.


Cặp mắt đào hoa kia cực kỳ thanh triệt, đồng tử đen nhánh, phảng phất có thể thấy rõ nhân tâm. Lúc này đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào lão, khiến Mặc Khánh Dương có một loại cảm giác không được khoẻ dâng lên.

Lão cố gắng trấn tĩnh trong lòng, cũng thay đổi biểu cảm cường thế, mà nhẹ giọng ôn hoà hỏi: “Ngươi là?”

Lão biết lần này nhón Tùng Mân có 7 người, mỗi người cũng được lão cho cấp dưới điều tra kĩ càng, tất cả đều là nhân viên công chức bình thường đến không bình thường hơn.

Nếu lão nhớ không lầm người vừa bước vào mang họ Hạ, nhà có mở một siêu thị nhỏ.

Nhưng lúc này đây, ông chủ Hạ lại không cho người khác cảm giác về một ông chủ siêu thị nhỏ chút nào!

Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn Mặc Khánh Dương  một cái, đột nhiên xuy thanh: “Mặc tổng đến chỉ sợ không phải bệnh đi?”


“Ông chủ Hạ, ngươi có ý tứ gì?” Tươi cười trên mặt Mặc Khánh Dương hơi hơi đọng lại. Lão tựa hồ có chút kích động, ngón tay đặt ở trên xe lăn khẽ giật giật, bất quá thực mau đã bị lão khắc chế, không có toát ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả biểu tình trên mặt cũng khôi phục một bộ gió nhẹ vân đạm.

Hạ Cô Hàn biếng nhác mà dựa vào lưng ghế, không đáp lại lão ta.

Mặc Khánh Dương hiểu rõ, liền vẫy vẫy tay, để những người bận vest đen đi ra ngoài.

Ghế lô lại trống trãi an tĩnh không ít.

Ánh mắt lão ta gắt gao mà dính trên người ở Hạ Cô Hàn, trầm mặc hồi lâu lúc sau, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Xin hỏi ông chủ Hạ, ngươi vì sao nói ta phải không phải bệnh?”

Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái, có chút không chút để ý mà nói: “Nghiệt lực hồi quỹ.”
Thanh âm không phải rất lớn, nhưng lại khiến ghế lô yên lặng nổ vàng

Người trong Tổ trọng án không khỏi hướng mắt nhìn chằm chằm Mặc Khánh Dương, lộ ra ý nghĩ “Thì ra là thế”.

Mặc Linh cùng Mặc Sầm đứng sau lưng Mặc Khánh Dương lại không dám gật bừa với câu nói của Hạ Cô Hàn, hai khuôn mặt lạnh băng có biểu tình y hệt nhà, đều là nhíu nhíu mày, đối với cách nói của Hạ Cô Hàn khịt mũi coi thường.

Bị bệnh chính là bị bệnh, nào có cái gì nghiệt lực hồi quỹ?

Mặc Linh cùng Mặc Sầm tuy rằng không ủng hộ Hạ Cô Hàn, nhưng xét thấy hành vi khi nãy của Mặc Khánh Dương có chút thất lễ nên cũng không lên tiếng phản bác. Mặc kệ Hạ Cô Hàn có nghiêm túc, hay là đang trêu chọc, thì hôm nay chung quy là bọn họ đuối lý trước.

Nhưng mà Mặc Khánh Dương nghe xong lại ngồi không yên, đôi tay vịn trên xe lăn cố gắng đứng dậy, trong đôi mắt đều là kích động quang mang:  "Ông chủ Hạ, xin hỏi có cách nào có thể giải trừ nghiệt lực hay không?"
Hạ Cô Hàn nói y hệt với thiên sư, đều là nghiệt lực hồi quỹ.

Mặc Khánh Dương đồng dạng biết chính mình nghiệt lực đến từ chính nơi nào, thiên sư cũng đưa ra biện pháp giải quyết là lợi dụng càng nhiều khí vận để áp chế nghiệt lực trong lão.

Lúc này Hạ Cô Hàn nhìn một cái đã có thể phát hiện lão không có bệnh, mà là chịu nghiệt lực, nên trong lòng lão liền sinh ra một tia hi vọng. Có lẽ không cần lại dùng khí vận đi áp chế nghiệt lực, ngược lại còn có thể đem khí vận dùng đến những nơi khác.

Đối mặt với cảm xúc kích động của Mặc Khánh Dương, Hạ Cô Hàn không có chút nào dao động, chỉ chậm rãi nói một câu, “Ta đói bụng.”

Y quả thật đang rất đói, hôm nay dậy trễ chưa kịp ăn sáng thì đã ra ngoài.

Mặc Khánh Dương: “……”

Biểu tình trên mặt lão hơi hơi đọng lại, nhưng chỉ lát sau, Mặc Khánh Dương cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hạ Cô Hàn có biện pháp hay không thì lão không biết, nhưng cái câu “Nghiệt lực hồi quỹ” chính là dùng ngữ khí trào phúng nói lão.
Nếu thật là trào phúng thì……

Ánh mắt Mặc Khánh Dương phủ một tầng băng lạnh, lão sẽ cho con nghé con này biết thế nào là trả giá đại giới vì lời nói của mình.

"Mang đồ ăn lên đi, chúng ta phải dùng bữa trước chứ." Mặc Khánh Dương ngồi trở lại trên xe lăn, nghiêng đầu cùng Mặc Linh nói.

Mặc Linh gật gật đầu, dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài.

Thời điểm đi ngang qua Hạ Cô Hàn khẽ rũ tầm mắt nhìn một cái, chỉ là chớp mắt rồi nhanh chóng thu hồi, cô gọi phục vụ mang đồ ăn lên.

Đồ ăn thực mau liền mang lên.

Hạ Cô Hàn không chút gánh nặng tâm lí mà khai đũa đầu tiên, Tổ trọng án thấy vậy cũng lục đục cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa, lâu lâu còn cười đùa nói chuyện với nhau, hoàn toàn lơ luôn bà người Mặc gia ngồi bên kia.

Mặc Khánh Dương bên này cũng bình tĩnh lại đôi chút, bồi nhóm Hạ Cô Hàn dùng bữa, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn nhận ra lão đang rất không kiên nhẫn.
Mặc Linh cùng Mặc Sầm cả bữa ăn cũng không lên tiếng, hai chị em đều biết tính tình Mặc Khánh Dương cố chấp, một khi đã quyết thì sẽ không thấy đổi.

Một bữa cơm trôi qua nhanh chóng.

Mặc Khánh Dương buông chiếc đũa, lại lần nữa nhìn về phía Hạ Cô Hàn:

“Ông chủ Hạ, còn đói sao?”

“Đa tạ, đã tiếp đãi.” Hạ Cô Hàn khách khí mà trả một câu, trực tiếp đứng dậy rời đi.

“Ông chủ Hạ!” Mặc Khánh Dương rốt cuộc bạo phát, trong thanh âm mang theo hàn băng rét lạnh, ánh mắt nồng đạm tức giận, cứ như là Hạ Cô Hàn dám rời khỏi phòng một bước, lão sẽ khiến cả nhóm của y vĩnh viễn không thể bước ra khỏi làng du lịch này.

Hạ Cô Hàn là ai? Sao y có thể bị một lão già uy hϊếp, bộ dáng nhàn nhã thản nhiên mà bước thẳng ra cửa, chính là tới ngạnh cửa thì ngừng lại, đại phát từ bi mà nhả một câu cho  Mặc Khánh Dương: “Thân thể của ông đã thấu lạn, không thể chịu nổi thêm chút nào vận khí của người khác, nếu muốn sống thì phải biết một vừa hai phải."
Những lời này đâm thẳng vào tai lão, nhưng người xung quanh lại không nghe được gì.

“Hắn vừa mới nói cái gì?” Mặc Khánh Dương nghiêng đầu hỏi Mặc Sầm.

Mặc Sầm: “Hắn cái gì cũng chưa nói.”

Thật đúng là không nghe thấy!

Bất quá……

Cái gì gọi là thân thể không chịu nổi vận khí của người khác? Thiên sư không phải đã nói chỉ có khí vận mới có thể chữa được "Bệnh" của lão hay sao?

Có phải hay không là ông chủ Hạ lừa lão, nhưng từ đầu tới cuối Thiên sư vẫn chưa nói rõ cho lão biết.

Mặc Khánh Dương vì câu nói của Hạ Cô Hàn mà lâm vào trầm tư, khi phản ứng lại thì Hạ Cô Hàn cùng cả nhóm đã rời khỏi ghế lô. Đôi mắt lão nhập nhèm mà nhìn chăm chú hướng đi của Hạ Cô Hàn, không biết đang suy nghĩ những gì.

Quả thật, câu nói của Hạ Cô Hàn làm lão nhớ lại vài thứ trước kia đã từng xem nhẹ. Sau mỗi lần hấp thụ khí vận quả thật lão khoẻ lên không ít, nhưng rất nhanh thân thể lại suy bại, thậm chí càng lúc càng yếu nhanh hơn.
Hạt giống nghi ngờ được gieo, Mặc Khánh Dương không khỏi hoài nghi thiên sư bên cạnh mình.

Bây giờ trong ghế lô còn mỗi bà người nhà họ Mặc, lúc này Mặc Sầm mới lên tiếng: "Ba, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện thì tốt hơn."

Mặc Linh cũng ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, ba. Chỉ có bác sĩ có mới có thể điều trị bệnh của ngài.”

Ngụ ý chính là nói Thiên sư cùng cái câu Nghiệt lực hồi quỹ cũng chỉ là lừa gạt của đám thần côn.

Mặc Khánh Dương vươn tay về phía Mặc Linh mà xua xua tay, đoạn nói: "Các ngươi không hiểu đâu, cũng không cần khuyên ta, chuyện bệnh viện có thể giải quyết chỉ là bề nổi, còn cốt lõi chính là nguyên nhân ta phải đến Thượng Tiều đảo này."

Mấy năm nay ông đi không ít bệnh viện, cũng mời không ít bác sĩ nổi tiếng, nhưng vẫn không thể trị được tận gốc vấn đề.
Mặc Linh cùng Mặc Sầm nghe vậy khẽ nhìn nhau một cái, chỉ thấy trong mắt đối phương là bất đắc dĩ.

***

Hạ Cô Hàn rời khỏi khách sạn, liền cùng Tổ trọng án trở lại biệt thự, xảy ra chuyện này mọi người cũng không còn tâm tư đi du ngoạn ngắm cảnh. Hơn nữa, nghe đoạn đối thoại của Hạ Cô Hàn cùng Mặc Khánh Dương khiếm họ cũng hiểu thế nào về nghiệt lực hồi quỹ.

Cũng khẳng định luôn một điều, đó chính là kẻ trộm đi vận khí của Linh vật Tùng Mân nhóm bọn họ, không ai khác chính là Mặc Khánh Dương.

Hạ Thành bên trong biệt thự nghe được động tĩnh liền nhanh chóng ra đón, nhưng khi thấy Hạ Cô Hàn đi cùng cả nhóm thì sửng sốt không thôi.  Gã vẫn ở dưới này không rời, vậy tại sao Hạ Cô Hàn đi mà gã lại hoàn toàn không biết một chút nào?

Mắt thấy đoàn người trở lại, Hạ Tường vội vàng túm chặt tay Hạ Thành, nói nhỏ: “Không phải nói anh nhìn kĩ ư? Tại sao y ra cửa cũng không thông báo?"
Hạ Thành cảm thấy chính mình thực oan uổng, rõ ràng từ lúc nhận tin nhắn gã luôn ở dưới này không đi đâu, vậy sao y rời đi gã lại không có chút ấn tượng?

Hạ Tường thấy vẻ mặt mộng bức của anh trai thì lập tức cảm thấy có chút không ổn. Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời cũng nhanh chóng biến mất, kề sát tại Hạ Thành nghiêm trọng mà nói: "Em cảm thấy có điều không ổn, tối nay anh chạy về thông báo trong thôn, để họ chú ý một chút, đừng để bất cứ người ngoại tộc nào đi vào. Cũng nói ba đi thỉnh bà bà bói một quẻ, sớm có phòng bị."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Hạ Thành nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Hạ Tường thì không khỏi nhíu mi.

Hạ Tường: “Anh đừng quá lo, chỉ là phòng trước mà thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình của Hạ Tường cũng không thả lỏng. Gã cứ có dự cảm không lành, vì Hạ Cô Hàn thừa dịp Hạ Thành không chú ý chuồn ra bên ngoài nhất định là đã phát hiện cái gì.
Có lẽ còn đi vào trong thôn.

Nếu bọn họ thật sự phát hiện……

Hạ Tường híp híp mắt, vậy thì nhóm người đó đừng mong có thể rời khỏi cái Thượng Tiều đảo này.

***

Hạ Cô Hàn cùng các đội viên lên thẳng lầu hai.

Đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hạ Cô Hàn cũng không úp mở nữa mà trực tiếp đem những gì mình phát hiện nói ra.

“Đây không phải lần đầu Mặc Khánh Dương ăn cắp khí vận.”

Tập đoàn Mặc thị có ngày hôm nay, một phầ là do năng lực của lão, còn lại chính là dựa vào khí vận.

“Mặc Khánh Dương trước kia là Đại khí vận giả.” Hạ Cô Hàn lười biếng mà dựa xích đu để bên ngoài, nhả một câu mà như sấm động trời quang.

“Sao có thể?” Trần Mạt Lãng có chút không thể tin được mà nói: “Nếu lão là Đại khí vận giả, vậy tại sao còn ăn cắp khí vận của người khác?”
* Nghiệt lực hồi quỹ : có thể giải thích dễ hiểu là trở lại với những cái không tốt.