Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

Chương 23: Chương 23





Nghĩ linh tinh mấy thứ này một hồi, Lệ Nương không để ý mà nhét cả miếng thịt gà vào miệng, trong chốc lát hai mắt liền ẩm ướt.


Nước sốt không nóng bao lấy phần gà rán, nhưng khi nước sốt hòa vào thịt gà, cảm giác nóng hổi xâm chiếm toàn bộ khoang miệng khiến nàng thốt không ra lời.


“Mau uống nước!” Thê tử Lý Phúc – Vân Nương là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng của con gái, mau chóng đưa cho nàng cốc nước có đá viên.


Sau khi nuốt hết gà chiên xuống Lệ Nương mới vội vàng uống một ngụm nước, đợi đến khi nhiệt độ trong khoang miệng giảm bớt, đầu lưỡi vẫn còn hơi tê.


“Ăn chậm thôi!” Vân Nương quở trách gõ trán nàng một cái.


Lệ Nương đỏ mặt gật đầu, thấy mẹ lại cúi đầu ăn phần của mình mới cầm tiếp một miếng gà rút xương lên.


Lần này nàng học được rồi, trước tiên phải chấm gà với nước sốt, khẽ thổi rồi sau đó mới ăn từng miếng nhỏ.



Cuối cùng nó cũng nếm được mùi vị thật sự của gà rút xương rồi.


Thứ vào miệng đầu tiên là nước số salad tuyệt vời, nước sốt mặn ngọt không béo ngậy, cũng không có mùi vị lạ, mà ngược lại chính vì vị mặn mà vị ngọt trong nước sốt càng rõ hơn.


Lệ Nương say sưa nếm thử, đây gần như là hương vị ngọt ngào nhất nàng từng nếm trong đời.


Không phải vị ngọt nhẹ như thạch mật hay mạch nha, mùi thơm lạ trong nước sốt salad được gói gọn trong vị đậm đà, ngọt ngào mà không có mùi, ngay lập tức đánh thức vị giác ở đầu lưỡi.


Sau đó là độ giòn của gà rán, phần da gà bên ngoài được bao phủ bởi lớp bột mỏng, dưới nhiệt độ dầu cực cao sẽ biến thành lớp vỏ thơm và giòn, bao chặt phần thịt gà mềm và mọng nước bên trong.


Trong vị mặn của thịt gà hơi còn có vị cay nhẹ của hạt tiêu, thịt gà mềm, dễ nhai, phần nước tiết ra lúc cắn thịt gà thì đậm đà, cắn một miếng không khiến người ta cảm thấy khô, vị đậm đà tươi mới của phần nước thịt tiết ra lại trở thành một vị ngọt khác trong miệng, hòa cùng nước sốt salad ngọt ngào, mang đến hương vị đặc biệt và tuyệt vời hơn cho vị giác của đầu lưỡi.


Lớp vỏ giòn vẫn còn kêu răng rắc, dầu tan trong miệng, cơ thể thường ngày thiếu dầu gần như được đánh thức ngay lập tức, vị ngọt và vị béo hòa quyện vào nhau, Lệ Nương cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.


Thật sự!.

ngon quá đi mất!

Lệ Nương có bán một số đồ chơi nhỏ do nàng tự thêu, cũng hiểu biết về giá cả hiện tại, nghe cha nói thịt gà ngon như vậy mà chỉ có 20 văn?

Nàng lén nhìn về phía quầy, mặc dù lúc này không thấy bóng dáng của tiên nữ đâu cả, nhưng ban nãy khi chạm phải ánh mắt với cô, nàng đã nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của tiên nữ rồi.


Lệ Nương không thể nghĩ ra từ nào để diễn tả, nhưngtiên nữ! chắc chắn là người đẹp nhất mà nàng từng thấy!

Tiểu cô nương lấy một miếng khoai tây chiên nhúng vào sốt cà chua đỏ, thầm cảm ơn lòng tốt của tiên nữ.



Lúc cả nhà ra về cũng đã gần trưa, mặt ai cũng đỏ bừngphát sáng, bụng phình lên.


Họ gọi quá nhiều đồ ăn, vậy nên sau khi hỏi có thể mang về được không, mẹ già đã gói phần còn thừa lại mang về.


Không hiểu vì lý do gì mà ngoài gia đình này ra, quán không còn vị khách nào khác nữa.


Thấy cả nhà họ đi xa rồi, Lục Phù Diệp mới quay lại quầy.

Cô bỏ số tiền trong tay vào máy tính tiền ở quầy, màn hình tối đen ban đầu hiển thị số dư, toàn bộ là do gia đình này đóng góp.


“372 văn?”

Buổi sáng Lục Phù Diệp vẫn luôn xem đi xem lại yêu cầu nâng cấp của các loại máy móc vật phẩm, như nước sốt chẳng hạn, thăng cấp cần 300 văn, nồi chiên không dầu không khói cần 500 văn, tu sửa lại toàn bộ quán cần 1500 văn khởi đầu, giá trên trời cũng có.


Các món ăn được chia thành sản phẩm nâng cấp đơn lẻ và công thức nấu ăn, sản phảm nâng cấp đơn lẻ đều từ200 văn trở lên, công thức nấu ăn được chia thành cấp thấp, trung bình và cao cấp, mỗi cấp là 300 văn, 500 văn , 1000 văn.


Tính như vậy thì một con gà rán nguyên con phải có giá 1000 văn, nói trắng ra thì Lục Phù Diệp cũng xem như khá may mắn.


“Có hơi đói rồi”.


Lục Phù Diệp sờ bụng, “offline ăn cơm đã”.


Vốn là muốn ăn gà rán, nhưng ngồi trông cái nồi chiên hơi lâu, tuy không có mùi dầu khói, nhưng vẫn muốn ăn chút gì đó thanh đạm thôi.


Lạc Phù Diệp nghĩ mãi, trong đầu nghĩ [Offline], giây tiếp theo liền biến mất ngay tại chỗ.


Khi bóng dáng của cô biến mất, những ngôi nhà vốnđược xây dựng trên nền đất bằng phẳng cũng biến mất theo cô như một ảo ảnh.


Nơi đây quay lại thành dáng vẻ của một vùng rừng núi hoang vắng, tiếng chim hót ríu rít trong trẻo du dương, cứ như chưa từng có ai đặt chân đến đây vậy.


Người nhà Lý Phúc quay lại muốn hỏi gì đó ngơ ngác ngồi trên xe bò, nhìn núi rừng trước mặt, không ai nói gì.