Theo lịch sử khi Hạ gia rời khỏi võ đài, Hề gia sẽ mở ra một thời kì thịnh thế, nhưng chuyện này không có nghĩa là người Hạ gia đều phải chết thảm.
Đây chính là điều Hạ Triều Ca có thể làm, chỉ cần điều kiện tiên quyết là không thay đổi lịch sử, nàng sẽ thay đổi kết cục cuối cùng của người Hạ gia.
Uống xong thuốc, hai mẹ con tâm sự một chút, sau đó Bạch Tâm Lăng liền về tẩm cung của mình nghỉ ngơi.
Trong tẩm cung to như vậy chỉ còn lại Hạ Triều Ca cùng mấy cung nữ hầu hạ.
“Xuân Liễu, đỡ ta dậy”
“Không được công chúa, đầu gối người đều đã sưng lên, thái y nói trong vòng mười ngày người không thể xuống giường được!”
“Ít nói nhảm, ở đây nghe ngươi hay là nghe ta!”
Hạ Triều Ca quát như thế, Xuân Liễu cúi đầu, chỉ có thể kiên trì đỡ Hạ Triều Ca dậy, đỡ đến bên cạnh án thư.
Nàng cầm bút lên, vội vã viết một phong thư, đem phong thư được dán kín đưa cho Xuân Liễu.
“Đưa đến Bích Ba sơn trang, cần phải giao tận tay cho trang chủ, không được gửi người khác, nếu ông ấy không ở đó thì phải chờ.”
“Vâng công chúa “
Hạ Triều Ca đặt bút xuống, than nhẹ một tiếng.
Sư phụ à sư phụ, người nhất định phải mau tới nha.
Trang chủ Bích Ba sơn trang Tang Chính Khanh chính là sư phụ chân chính của Hạ Triều Ca.
Năm năm tuổi, Hề Minh Húc vừa mới đi Bắc Cương, vừa lúc gặp Tang Chính Khanh vào kinh thành làm việc, hoàng đế Hạ Hạo Miểu nhiệt tình khoản đãi ông ta.
Hôm đó trên yến hội, Tang Chính Khanh liếc mắt một cái nhìn trúng Hạ Triều Ca liền nhận nàng làm đệ tử.
Việc này khiến Hạ Hạo Miểu mừng rỡ không thôi, ông hoàn toàn không ngờ, Hạ Triều Ca bướng bỉnh ham chơi lại có thể lọt vào mắt Tang Chính Khanh.
Tang Chính Khanh là gia chủ đời thứ năm trăm hai mươi mốt của Tang gia, là trang chủ Bích Ba sơn trang.
Ly quốc lập quốc cũng chỉ ba trăm năm, mà gia tộc cổ xưa Tang gia này đã tồn tại ở thế gian này từ hơn ba ngàn năm trước.
Bất luận thời gian trôi qua như thế nào, triều đại thay đổi như thế nào, Tang gia vĩnh viễn sừng sững không ngã.
Tang gia xưa nay không trực tiếp tham chính, thế nhưng Tang gia phát triển hơn ba nghìn năm, đã khiến toàn bộ Tang gia cùng mảnh đất rộng lớn này chặt chẽ gắn kết với nhau.
Cho nên, mỗi một đờigia chủ Tang gia đều sở hữu vị trí cao ở mảnh đất này.
Nói không phải khoa trương, chỉ cần Tang gia muốn nhúng tay, bọn họ có thể phá vỡ bất kỳ một vương triều nào.
Nhưng mấy ngàn năm nay, Tang gia từ trước tới giờ không can thiệp triều chính, đều đứng ngoài cuộc.
Mười năm trước, lúc Tang Chính Khanh thu Hạ Triều Ca làm đệ tử, nhìn trúng chính là sự hiểu biết thông tuệ của nàng, không giống với người thường.
Tất cả mọi người cho rằng Hạ Triều Ca văn dốt vũ nát, mỗi ngày trốn học, điêu ngoa tùy hứng, hoành hành bá đạo.
Chỉ có người thân cận với nàng mới biết, học vấn của nàng, so với bất kỳ một hoàng tử công chúa nào cũng đều hơn cả.
Với vị thái phó toàn những thơ từ cổ hủ, nàng đã sớm vào không để vào mắt.
Nàng ba tuổi đã biết xem tấu chương rồi.
Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đây là việc mà trong mười lăm năm Hạ Triều Ca chuyển thế chưa bao giờ dám quên.
Nàng chẳng những xem tấu chương, nắm chặt toàn bộ đại cục Ly quốc, còn học võ cùng Tang Chính Khanh.
Nói đùa, loại chuyện tay trói gà không chặt như vậy làm sao có thể phát sinh ở trên người Hạ Triều Ca nàng?
Lúc còn ở hiện đại, nàng từng học Taekwondo.
Khi đó nàng lẻ loi một mình, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.
Lúc ở tiên giới, trong lúc rãnh rỗi nàng sẽ luyện pháp thuật, nói không khoa trương chút nào, trừ loại võ tướng như Thương Lăng và Cửu Thiên, thì ngay cả một ít tiên quân lớn tuổi đều đánh không lại nàng.
Cho nên đầu thai tại hoàng gia, tài nguyên tốt như vậy, lại có sư phụ tốt như vậy, đương nhiên phải học cho giỏi võ công chứ.
Hề Minh Húc là tướng quân, lỡ như ngày nào đó bọn họ đánh nhau thật, nàng không cần phải thắng, ít nhất cũng có thể chạy trốn chứ?