Lúc Hạ Hạo Miểu tứ hôn cho Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc, oán hận trong lòng Hạ Uyển Tình triệt để bạo phát.
Hạ Uyển Tình cùng Hề Minh Húc tâm đầu ý hợp, đồng thời cũng có cùng mục tiêu, chính là lật đổ Hạ gia.
Cùng ngày Hạ Hạo Miểu tứ hôn, Hạ Uyển Tình từng quỳ cầu Hạ Triều Ca buông tha Hề Minh Húc.
Nhưng bị Hạ Triều Ca từ chối thẳng thừng, vì vậy mà Hạ Uyển Tình trách cứ Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca bổng đánh uyên ương, khiến con đường của Hạ Uyển Tình cùng Hề Minh Húc càng nhấp nhô.
Sau khi Hạ Triều Ca cập kê, Hề Minh Húc cùng Hạ Triều Ca thành hôn.
Sau khi thành hôn, Hề Minh Húc đối với Hạ Triều Ca lãnh đạm xa cách, thậm chí trong lòng oán hận, chán ghét tột cùng.
Hề Minh Húc ở lại kinh thành giống như một con chim bị bẻ gãy cánh, suốt ngày bị vây trong cái lồng chim hắn căm ghét.
Bởi vì Hề Minh Húc càng ngày càng không cách nào nhẫn nại sự của kiêu ngạo bá đạo của Hạ Triều Ca, càng đau lòng Hạ Uyển Tình suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, rốt cuộc có một ngày hai người bỏ trốn.
Bị Hạ Triều Ca ngăn tại cửa kinh thành, mang về hoàng cung.
Hoàng đế tức giận, dùng đại hình với Hề Minh Húc, dẫn tới cột sống của hắn bị thương, nửa người dưới bại liệt, cả đời không còn cách nào đứng lên nữa.
Mà Hạ Uyển Tình thì bị đày vào lãnh cung.
Hề Minh Húc bị đưa về phủ công chúa, đối với Hạ Triều Ca càng thêm căm hận.
Ẩn nhẫn, đả kích, thống khổ, khiến tâm Hề Minh Húc càng thêm kiên định, càng thêm lạnh lùng.
Mà Hạ Triều Ca yêu Hề Minh Húc thì cực kì thương tâm, sống một ngày bằng một năm.
Một năm sau đó, hoàng hậu Bạch Tâm Lăng chết trong một trận đại hỏa.
Hoàng đế Hạ Hạo Miểu vì Bạch Tâm Lăng qua đời mà càng ngày càng sa sút, thân thể ngày càng kém.
Thái tử Hạ Thiên Túng dần dần tiếp nhận quyền lực từ tay Hạ Hạo Miểu.
Nhưng mà, ngay giữa lúc chuyển giao quyền lực, kế hoạch của cha con Hề gia ngày càng thuận lợi.
Thân thể Hạ Hạo Miểu càng ngày càng kém, cuối cùng thoái vị sớm, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hạ Thiên Túng.
Vào ngày đăng cơ, cha con Hề gia chỉ huy đại quân giấu ở ngoài công phá kinh thành.
Một lần hành động khống chế toàn bộ triều cục, giết chết Hạ Thiên Túng tại chỗ, đầu một nơi thân một nẻo, chết không toàn thây.
Hạ Hạo Miểu nhận được tin tức, hỏa khí công tâm, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Lúc Hề Hoằng Tân công phá hoàng thành bị thương nặng, cuối cùng Hề Minh Húc leo lên ngôi vị hoàng đế.
Hắn cứu Hạ Uyển Tình từ lãnh cung ra, lập thành hoàng hậu.
Mà đem nhốt Hạ Triều Ca lại, khiến cho nàng muốn sống không được chết không xong, trả lại toàn bộ đau khổ mà Hạ Triều Ca đã mang cho Hề Minh Húc.
Cuối cùng, Hạ Triều Ca chết trong địa lao, thi thể bị bỏ ở bãi tha ma.
Trải qua thống khổ, tuyệt vọng, giãy dụa, đau khổ, thất thân, Hề Minh Húc phá kén trọng sinh, trở thành nhất đại minh quân.
Cùng Hạ Uyển Tình định chung thân, mở ra một thời kì thịnh thế.
Xem xong mệnh cách này, sắc mặt Hạ Triều Ca tái nhợt, cả người lạnh như băng ngã ngồi trên ghế.
Giống như chính mình tự mình trải qua, thống khổ, khổ sở, tuyệt vọng.
Mười lăm năm này, nàng trải qua quá tốt, phụ mẫu cùng ca ca thương nàng đến tận xương tủy.
Mà cuối cùng, chính mình phải trơ mắt nhìn bọn họ từng bước từng bước thống khổ chết đi, bất lực, không thể thay đổi.
Đau như vậy, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì, đau hơn cả khoét tim.
Trải qua nhiều như vậy, cuối cùng nàng bị giam vào địa lao dằn vặt sống không bằng chết, lại coi là cái gì?
Một chiêu này thật ác độc, trước hết để cho nàng có tất cả, sau đó sẽ tước đoạt từng cái từng cái.
Lấy Hạ gia một nhà chết thảm lót đường vì Thương Lăng mở ra một triều đại thịnh thế.
Nực cười tới mức nào, tàn nhẫn tới mức nào!
“Tư Mệnh, Tư Mệnh? Ngươi còn ổn chứ?”
Vọng Thư lo lắng giật nhẹ ống tay áo Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca lấy lại tinh thần, sững sờ lắc đầu.