"Không giết ngươi?"
Tô Tử Câm cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì?"
Sắc mặt Hạ Dực Thần trắng bệch, lui lại hết mấy bước, toàn thân đều sợ hãi run rẩy.
"Dựa vào, dựa vào cảm tình nhiều năm của chúng ta, cùng chung hoạn nạn, sinh tử gắn bó."
"Hạ Dực Thần, ngươi có còn mặt mũi không vậy? Lúc ngươi giết ta, sao không nghĩ tới cái này?"
Tô Tử Câm lần đầu cảm thấy mình mù thật rồi mới xem người như thế là huynh đệ!
"Ngươi và ta khác nhau, ta hèn hạ, ta vô sỉ, ta hèn hạ, ta là tiểu nhân, ta vì mạng sống, ta cũng là bị ép buộc thôi!"
Hạ Dực Thần vừa nghĩ tới kết cục của những người bất tử kia, liền không lựa lời hoảng hốt nói bừa.
Tô Tử Câm nhìn Hạ Dực Thần, trong mắt đều là đồng tình và bi ai.
Một kẻ sống thành dạng này, không có cốt khí, không có nguyên tắc, kéo dài hơi tàn, thật sự là bi ai.
"Tử Câm ca ca, không được tha cho hắn, lòng dạ hắn xấu xa, nói chuyện chưa bao giờ giữ lời!"
Thẩm Mộc Nhiễm trốn sau Tô Tử Câm nhô ra một cái đầu, tràn đầy hận ý nói.
"Thẩm Mộc Nhiễm, ngươi đừng quên mấy ngày nay ngươi rên rỉ dưới thân ta thế nào, cầu xin dưới thân ta ra sao!"
Hạ Dực Thần oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Nhiễm.
"Ngươi đã là tàn hoa bại liễu, trừ ta thì ai còn dám muốn ngươi! Ta chết thì ngươi phải thủ tiết cả đời, ngươi nghĩ cho kỹ đi!"
Tô Tử Câm nghe thế, hận không thể chém Hạ Dực Thần thành tám khối ngay lập tức.
Ở thời cổ đại xa xưa này, tất cả mọi người đều xem trọng trinh tiết của nữ tử, trọng như sinh mệnh, trọng hơn tất cả.
Nàng có thể cảm nhận được Thẩm Mộc Nhiễm đang run rẩy, đang tức giận, đang sợ hãi.
"Dù cả đời ta lẻ loi hiu quạnh, ta cũng sẽ không giữ lại thứ súc sinh nhà ngươi!"
Thẩm Mộc Nhiễm đỏ mắt.
"Tiện nhân kia, ngươi..."
Tô Tử Câm vỗ vỗ cánh tay Thẩm Mộc Nhiễm, ý bảo nàng an tâm.
Sau đó, Tô Tử Câm tới gần Hạ Dực Thần.
"Đừng, đừng mà, ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi!"
Hạ Dực Thần không còn cách nào khác, dùng bất cứ giá nào.
Rốt cuộc Tô Tử Câm cũng dừng bước lại.
Hạ Dực Thần thở phào một cái.
Tô Tử Câm nở một nụ cười lạnh như băng, trong nháy mắt không chút do dự giẫm một cước trên người Hạ Dực Thần.
Hạ Dực Thần trừng lớn hai mắt, há to mồm, thậm chí còn chưa kịp kêu liền hóa thành bọt máu phiêu tán trên không trung, triệt để hóa thành hư không.
Tô Tử Câm có thể cảm giác Thẩm Mộc Nhiễm thở phào một cái, sắc mặt rốt cục khá hơn một chút.
"Tử Câm ca ca..."
Thẩm Mộc Nhiễm nhịn không được khóc lớn, dường như muốn đem mọi ủy khuất trong thời gian này biểu đạt hết ra.
Tô Tử Câm cứ ôm Thẩm Mộc Nhiễm như vậy, ôm một hồi lâu.
"Tử Câm ca ca, muội không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi, còn có một đoạn nữa là có thể đến trung tâm huyệt động."
Tô Tử Câm gật đầu, nắm tay Thẩm Mộc Nhiễm tiếp tục đi vào trong.
Hai người dè dặt đi vào trong thêm một đoạn, rốt cuộc trước mắt rộng mở sáng sủa, trở nên cực kỳ rộng rãi.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Các nàng vội dừng chân lại trốn đi.
Tô Tử Câm nhận ra giọng nói kia, chính là Tử Bất Sinh ở Độc Vương cốc.
"Ả tuyệt đối không trốn thoát đâu!"
Tô Tử Câm ló đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Tử Bất Sinh đứng ở chính giữa, trước mặt hắn có một mảnh sương mù, loáng thoáng có một hư ảnh.
"Trốn không thoát? Trốn không mà còn không bắt được nàng?"
Giọng nói kia trầm thấp lại tràn ngập tà tính, cho người ta một loại cảm giác uy áp, khiến người nghe không khỏi nghĩ đến cúi đầu thần phục.