Cố Lâm Uyên đứng tại chỗ, chân mày khẽ nhíu lại, không có phản ứng nào khác.
Đồng tử thấy bọn họ là người mới tới, có khả năng không hiểu quy củ.
Thằng bé nhanh chóng quay đầu nói với Cố Lâm Uyên: "Cốc chủ bảo ngươi đi hái thuốc, không hái thuốc không cứu nương tử ngươi! Ngươi đi nhanh lên!"
Cố Lâm Uyên vẫn đứng tại chỗ như cũ, im lặng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Không đi?" Lời này là Tử Bất Sinh nói.
"Vậy thì tiễn khách."
Lúc này, thần sắc Cố Lâm Uyên rốt cục cũng buông lỏng.
"Hái thuốc gì?"
"Thiên Sơn Tuyết Liên."
"Nó nằm trên núi tuyết phía bắc, cách Nam châu vạn dặm, nương tử ta không chờ lâu như vậy được."
"Trước tiên ta có thể ngăn chặn bệnh tình của cô ấy."
"Được "
Cố Lâm Uyên đồng ý, hắn xoay người, cầm tay Tô Tử Câm.
"Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chú ý an toàn, dù gặp phải chuyện gì cũng không cần lo lắng, yên tâm to gan đi."
Tô Tử Câm nhìn thần sắc nghiêm túc của Cố Lâm Uyên, hiểu ý hắn.
Nàng gật đầu: "Chàng cũng cẩn thận, đường xá xa xôi, đi sớm về sớm."
"Được "
Cố Lâm Uyên nói xong, đặt lên trán Tô Tử Câm một nụ hôn, sau đó liền rời khỏi.
Đồng tử kia thấy vậy cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô Tử Câm đi tới bên cạnh Tử Bất Sinh, nhìn hắn vùi đầu đùa với cổ trùng, trong con mắt đều là tìm tòi nghiên cứu.
"Ngồi đi."
Tô Tử Câm ngồi xuống, Tử Bất Sinh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trên mặt mũi già nua kia lộ ra một loại quỷ dị không nói nên lời.
Tử Bất Sinh đi tới bên cạnh Tô Tử Câm, bảo nàng vươn tay, ngón tay thô ráp đặt lên mạch nàng.
"Ừm, trúng độc của ta, Hàn Băng Triệt Cốt."
"Trúng độc bao lâu rồi?"
"Không đến một tháng."
"Có khả năng giải chứ?"
"Đương nhiên có thể, ngươi đang nghi ngờ ta ư?"
Vẻ mặt Tử Bất Sinh mất kiên nhẫn.
Tô Tử Câm trầm mặc đối mặt.
Tử Bất Sinh lấy trong bình lão mới nghịch ra một cổ trùng đỏ tươi.
Lão đi tới bên cạnh Tô Tử Câm: "Đưa cổ tay ra."
Tô Tử Câm giơ cổ tay lên, Tử Bất Sinh ném cổ trùng đỏ tươi lên cổ tay Tô Tử Câm.
Chớp mắt sau, Tô Tử Câm bỗng nhiên đưa tay còn lại nắm cổ trùng vứt lên trên mặt bàn.
Bàn tay Tô Tử Câm đặt phía trên cổ trùng màu đỏ tươi, vận nội công, một chưởng đánh vỡ cổ trùng trên mặt bàn.
Sắc mặt Tử Bất Sinh chợt biến, khuôn mặt lão trở nên vô cùng dữ tợn.
"Ý ngươi là gì? Không muốn giải độc sao?"
"Là giải độc, hay là có mưu đồ khác?"
Tô Tử Câm nheo mắt, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười trêu tức.
"Ngươi có ý gì?"
Tử Bất Sinh nhíu mày trợn mắt giận dữ nhìn Tô Tử Câm.
"Chúng ta chắc là có quen biết nhỉ? Tử Bất Sinh?"
Nghe Tô Tử Câm nói, sắc mặt Tử Bất Sinh liền thay đổi, cực kì khiếp sợ.
"Ngươi không uống Mạnh bà thang, không mất đi ký ức?"
Tử Bất Sinh nhìn Tô Tử Câm, kinh hãi vạn phần.
"Ông nghĩ sao?"
Tô Tử Câm bỗng nhiên đứng lên, nàng lại nói: "Vì đảm bảo mình là thể xác phàm tục, ngươi chỉ đem theo linh hồn kí thác vào trên thân người, cho nên..."
Tô Tử Câm đi về phía Tử Bất Sinh một bước, bỗng nhiên vươn tay đến chỗ Tử Bất Sinh.
"Cho nên bây giờ ngươi không có pháp lực!"
Nói xong, Tô Tử Câm liền tấn công thẳng đến chỗ Tử Bất Sinh.
Tử Bất Sinh nhanh chóng lui lại, thần sắc hoảng hốt khẩn trương, vội chạy đến bàn của mình lấy vật gì đó.
Đột nhiên mắt Tô Tử Câm tối sầm lại, đến khi nhìn thấy ánh sáng, nàng đã chuyển sang nơi khác.