"Không có, mệnh cách đã bị xé bỏ."
"Ừ"
Cố Lâm Uyên cau mày rơi vào trầm tư.
"Sau khi mệnh cách bị xé bỏ, những thứ viết bên trong không còn giá trị, chủ nhân à, ngài cứ yên tâm đi."
Cố Lâm Uyên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phản ứng Vũ Bạch.
Vũ Bạch cứ bị phơi trong gió lạnh một lúc lâu như thế.
"Chủ nhân, ngài nói người phân theo nhóm, vật họp theo loài. Bằng hữu của Tư Mệnh không phải kẻ tốt đẹp gì, Tư Mệnh có thể cũng không đáng tin cậy như vậy không?"
Vũ Bạch thấy bầu không khí quá an tĩnh, thình lình phun ra một câu như vậy.
"Chủ nhân, đụng phải kẻ không đáng tin cậy, cả đời vận xui đổ máu đấy!"
Cố Lâm Uyên phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Vũ Bạch, thần sắc lạnh như băng.
"Người phân theo nhóm, vật họp theo loài, cũng không phải chỗ nào cũng áp dụng."
Trái tim nhỏ của Vũ Bạch run rẩy, nói xấu người trong lòng chủ nhân, đắc tội chủ nhân rồi ư?
"Vâng vâng vâng, chủ nhân coi trọng không sai, Tư Mệnh là người đáng tin cậy, là người tốt."
"Ta chưa nói nàng và Vọng Thư."
"Vậy ngài nói ai?"
"Ta và ngươi."
"..."
Nội tâm Vũ Bạch tan vỡ, hắn bị ghét bỏ, không nể mặt mũi ghét bỏ trắng trợn.
Lúc Vũ Bạch thương tâm gần chết, Cố Lâm Uyên lại mở miệng.
"Ngươi đi yêu giới một chuyến, có chút việc muốn ngươi điều tra."
"Yêu giới?"
"Ừ, có vài người không an phận."
Cố Lâm Uyên nói xong, đưa một phong thơ cho Vũ Bạch.
Vũ Bạch thu hồi bức thư.
"Vâng, chủ nhân! Ta nhất định không phụ sự ủy thác."
"Tự mình cẩn thận một chút, coi chừng bị chộp tới nấu canh thật đấy, thể xác ta bây giờ làm phàm thai, cứu không nổi ngươi đâu."
"..."
Cố Lâm Uyên nói xong xoay người rời đi, để lại Vũ Bạch một mình tại vùng ngoại ô hoang dã, dưới bóng đêm vô tận đứt từng khúc ruột.
Hắn tốt xấu cũng là một Thượng Cổ Thần Long, mỗi ngày đều nói đem hắn đi hầm canh cũng được à?
Vũ Bạch thở dài, xoay người biến mất tại chỗ.
Bên trong khách điếm, Tô Tử Câm đang ngủ say ở trên giường.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến vài tiếng động lạ rất nhẹ, Tô Tử Câm mở hai mắt ra.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng chậm rãi đẩy ra.
Thủy Vô Nguyệt tay cầm roi da dính máu đi tới, nàng vừa đi vừa kéo roi da trên mặt đất, vẽ trên mặt đất một vết máu thật dài.
Trong thời gian ngắn ngủi, nàng ta liền đi tới bên giường Tô Tử Câm.
Nàng ta cười quyến rũ, vươn tay, móng tay đỏ yêu dã đưa về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Câm.
Ngay lúc nàng ta gần chạm tới Tô Tử Câm, Tô Tử Câm xoay người, tự tay bắt lấy cổ tay nàng ta, sau đó xoay người ngồi dậy.
"Ui da, tiểu mỹ nhân của ta, vậy mà nàng chưa ngủ à!"
Thủy Vô Nguyệt che đôi môi xinh đẹp bật cười, giọng cười cực kì sắc bén.
"Ai cũng không ngờ, ngươi sẽ quay lại."
Dưới ánh trăng, Tô Tử Câm trầm mặt nhìn chằm chằm Thủy Vô Nguyệt.
"Ai nha, tên Cố Lâm Uyên đáng ghét kia không ở đây, những phế vật bên ngoài không ngăn được ta, ta nhớ nàng, ta liền tới gặp nàng thôi mà!"
Thủy Vô Nguyệt nói xong lại cười.
"Sao nàng không hiếu kỳ Cố Lâm Uyên gạt nàng đi đâu sao? Không sợ hắn đi tìm tiểu yêu tinh bên ngoài ư?"
"Miêu Cương cái gì cũng thiếu, nhưng mà tiểu yêu tinh đặc biệt nhiều nha, tươi mát thoát tục như nàng quá ít, khiến người ta thích thú."
Tô Tử Câm nhìn Thủy Vô Nguyệt, nhíu mi hỏi: "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
"Muốn ở bên cạnh nàng!"
"Ta không có kiên trì đùa giỡn với ngươi."
Tô Tử Câm mặt không chút thay đổi, thần sắc nghiêm túc.
"Ai nha, vẻ mặt này sao hung dữ giống Cố Lâm Uyên vậy! Tiểu mỹ nhân nhu nhược của ta đâu?"
Tô Tử Câm trầm mặt, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.