Hạ Dực Thần cùng Tô Tử Câm cứ không hề có điềm báo trước đánh nhau như vậy.
Mỗi chiêu của Hạ Dực Thần đều độc ác, tuyệt đối không lưu tình.
Hắn lớn hơn Tô Tử Câm ba tuổi, lại là võ tướng, quanh năm chém giết tại Bắc Mạc, vì vậy võ công của hắn rất cao, kinh nghiệm thực chiến cũng rất nhiều.
Nhưng mà, dưới thế tiến công cường đại của Hạ Dực Thần, Tô Tử Câm vẫn bình tĩnh như trước.
Mỗi một chiêu, mỗi một thức đều xử lý tốt.
Có thể thấy được, võ công của Tô Tử Câm cũng là trải qua vô số thực chiến, thiên chùy bách luyện mà thành.
Việc này khiến Hạ Dực Thần khiếp sợ, nuôi dưỡng ở thâm cung, Tô Tử Câm bình thường nhìn có chút văn nhược vậy mà võ công lại mạnh như vậy.
Bình thường lúc bọn họ luận bàn cũng đều cực hạn mới thôi, hôm nay chân chính đối chiến chém giết, trong chiêu thức không lưu lại bất kì tình nghĩa gì.
Thấy một màn như vậy, Thẩm Mộc Nhiễm lo lắng, nàng gấp đến độ giậm chân, đến giờ không thể tin được hai người cứ nói đánh là đánh.
“Tử Câm ca ca, Dực Thần ca ca, các người đừng đánh nữa! Mau dừng tay đi!”
Nhưng mà, Tô Tử Câm cùng Hạ Dực Thần không có chậm lại một chút, ngược lại càng đánh càng kịch liệt.
“Tử Câm, bình thường không biết, hôm nay mới phát hiện võ công của ngươi lại cao như vậy! Không biết ngươi bái sư ở đâu?”
“Nếu huynh ngừng tay rời đi, ta sẽ tỉ mỉ kể cho huynh.”
“Nói thế, hôm nay thế nào ngươi cũng sẽ không để ta giết Cố Lâm Uyên?”
“Đúng”
“Tô Tử Câm, ngươi che chở hắn như thế vì cái gì?”
Tô Tử Câm yên lặng không đáp.
“Ngươi đừng quên, hắn vũ nhục ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm tình nguyện làm nam sủng của hắn?”
“Hạ Dực Thần!” Tô Tử Câm không nói chuyện, Thẩm Mộc Nhiễm lại nhịn không được.
“Huynh đủ rồi, muội không cho phép huynh nói Tử Câm ca ca như thế, huynh ấy nhất định có nỗi khổ của mình! Huynh lại vũ nhục người khác, sao huynh lại biến thành dạng này!”
“Mộc Nhiễm, muội thích Tử Câm, thích đến mức thị phi không phân cần, trắng đen bất phân sao?”
Giọng Hạ Dực Thần đau thương, hắn nhíu mày nói: “Hôm nay ở sau núi, không phải muội không nhìn thấy!”
“Đủ rồi!” Thẩm Mộc Nhiễm thét chói tai.
Sắc mặt Tô Tử Câm triệt để trầm xuống, nàng tức giận.
Nàng cuối cùng cũng biết, thì ra hai người bọn họ đều thấy.
“Nhưng thế nào đi nữa, ngươi cũng cứu không nổi hắn đâu. Tử Câm, ta cho ngươi không phải là mê dược, mà là độc dược. Kéo dài tới bây giờ, Cố Lâm Uyên chắc chắn không cứu nổi.”
Hạ Dực Thần cười to vài tiếng, bỗng nhiên thu hồi thế tiến công.
Tô Tử Câm cau mày, nhìn hai mắt Hạ Dực Thần, mang theo một tia đau thương.
Hạ Dực Thần cùng Tô Tử Câm mặt đối mặt đứng đấy.
“Cố Lâm Uyên chết chắc.”
“Dực Thần, huynh cố ý muốn giết Cố Lâm Uyên, vì cái gì, huynh rõ ràng nhất.”
Sắc mặt Hạ Dực Thần trầm xuống.
“Ngươi có ý gì.”
“Đi thôi.”
Hạ Dực Thần hừ lạnh với Cố Lâm Uyên một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Tử Câm đi theo phía sau hắn, cùng rời đi.
Nhưng vào lúc này, Hạ Dực Thần đột nhiên xoay người một cái, dao găm vung lên, đánh về phía Cố Lâm Uyên.
Tô Tử Câm không ngờ tới Hạ Dực Thần luôn luôn hào sảng lỗi lạc lại vòng vèo đánh lén.
Nàng vội khẩn trương quay đầu che chở cho Cố Lâm Uyên trên giường.
Nhưng mà lần này quá khẩn cấp, Tô Tử Câm không chuẩn bị tốt.
Mắt thấy chủy thủ của Hạ Dực Thần liền muốn làm Cố Lâm Uyên bị thương, Tô Tử Câm đỡ phía trước một cái.
Chủy thủ vạch trên người Tô Tử Câm một cái thật dài, từ xương quai xanh vạch đến bên hông.
Dao găm đâm vào trong da thịt, y phục Tô Tử Câm cũng bị cắt hỏng, vải quấn ngực rách ra.